Cửu Môn Ký Sự

Chương 167: Trương tiểu ngũ – phần 8




Cấp trên đưa đến một phong điện khẩn, khiến Trương Khải sơn phải tức tốc khởi hành đến Bắc Bình, nói là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc, chuyện liên quan đến tồn vong của quốc gia, không thể trì hoãn.

Trương Khải Sơn chăm chú trầm tư một hồi, xoay người cầm lấy áo khoác, dặn quản gia phải lập tức chuẩn bị xe.

Sau đó nhớ lại: “Tiểu Ngũ đâu?”

Quản gia khép tay, cung kính nói: “Sáng nay Ngô quản gia dẫn Tiểu Ngũ đi, nói là muốn đến cái quán trà mà trước kia Ngũ gia thường uống.”

Trương Khải Sơn nghe vậy mới nhớ lại hôm qua quản gia Ngô gia rối rắm đi vào Trương gia, nói là rất nhớ Ngũ gia và Tam Thốn Đinh, cũng không biết khi nào bọn họ mới trở về, cho nên muốn mang Tiểu Ngũ và Nhu Đinh Đinh đi ra ngoài chơi, đến những nơi Ngũ gia thường đến trước đó không chừng sẽ có tác dụng nhớ lại việc xưa.

Lúc đó, Trương Khải Sơn từ chối cho ý kiến, nhưng biết hắn sẽ không gây bất lợi cho Tiểu Ngũ, nếu hắn không nói ra chuyện Tiểu Ngũ chính là Ngũ gia, chứng tỏ ý tứ cũng rất kỹ lưỡng, huống chi từ khi Tiểu Ngũ về Trường Sa còn chưa có đến Ngô gia. Vì thế, vừa đúng lúc hôm nay mình bận đến đầu tắt mặt tối, liền để quản gia Ngô gia mang Tiểu Ngũ ra ngoài, không ngờ là đi đến quán trà đó.

Nếu là tính khí lúc trước, Trương Khải Sơn sẽ đem hết tất cả mọi chuyện giao cho hạ nhân xử lý, bản thân chỉ cần quan tâm đến chuyện quan trọng nhất và chuyện khẩn cấp nhất. Nhưng hôm nay hắn cảm thấy tốt nhất là phải đi gặp đứa nhỏ một cái.

Bởi vì, không ai biết ngày mai là cái gì.

Thời gian khẩn cấp, may mà quán trà tiện đường, vì thế không chờ Tiểu Ngũ quay về Trương gia.

Xe chạy đến dưới lầu, Trương Khải Sơn chưa xuống xe, bỗng nhiên nghe được một tiếng gọi từ trên lầu truyền xuống: “Đại ca ca!”

Ngẩng đầu nhìn, đã thấy Trương Tiểu Ngũ ghé vào lan can lầu hai vẫy tay với mình, cái miệng nhỏ cười toe toét. Đứng sau lưng y chính là quản gia Ngô gia đang nở nụ cười ôn hoà.

Cũng vì đứa nhỏ nghe được tiếng xe, biết là Trương ca ca đến, cho nên đặc biệt chạy đến ban công chờ.

Khoé miệng Trương Khải Sơn khẽ cong lên một cái. Đương nhiên, người ngoài nhìn vào vẫn là một bản mặt than không đổi.

Nhưng mà, phía sau Tiểu Ngũ lại có thêm một người xuất hiện, khiến cho nụ cười đang che giấu của Trương Khải Sơn tắt ngúm.

Người này không phải ai xa lạ, chính là Trần Bì A Tứ đang cắn hạt dưa, bên hông hắn vẫn treo một cái túi nhỏ đựng đạn sắt, vậy mà cũng không thấy nặng.

Trương Khải Sơn biết tính tình Trần Bì A Tứ xưa nay không thích gò bó, bằng lòng ở trong Cửu Môn cũng đã cố gắng nễ mặt Nhị Nguyệt Hồng sư phụ hắn vài phần. Bây giờ mình phải đi Bắc Bình, vì đứa nhỏ và thế cục của Trường Sa ổn định trở lại, như vậy, bây giờ ít nhất có thể thử xem ý kiến của A Tứ.

Trương Khải Sơn hơi nhíu mày, đi đến dưới chân cầu thang trong quán trà. Đứa nhỏ hưng phấn chạy xuống cầu thang giữa lầu hai, mặc kệ quản gia phía sau sốt ruột gọi y chậm một chút không cẩn thận ngã. Lời còn chưa dứt, vì đôi chân ngắn người lại nhỏ khi xuống lầu không cẩn thận đạp vào khoảng không, lập tức ngã xuống dưới lầu.

Trương Khải Sơn cả kinh bước vội mấy bước lên bậc thang, duỗi cánh tay khó khăn lắm mới ôm được đứa nhỏ đang ngã chúi xuống. Không thấy mặt Ngô quản gia phía sau phút chốc trắng bệch, đứa nhỏ ngã vào lòng Trương Khải Sơn mới khi nãy còn cười vui vẻ mà bây giờ mặt đã nhăn thành một cục: “Đại ca ca muốn đi đâu? Tiểu Ngũ không thể đi sao?”

Trương Khải sơn nghe vậy ngẩn ra, trước đây đứa nhỏ chưa hề nhìn thấy mình ngồi xe ra ngoài, sao lần này y lại biết mình ra ngoài không dẫn y theo?

Tâm niệm vừa chuyển, Trương Khải Sơn ôm đứa nhỏ đặt lên bậc thang, nhìn nhìn Trần Bì A Tứ đang dựa vào tay vịn trên lầu hai không nói một lời, bỗng nhiên nói: “Đạn sắt của Tứ gia đánh rất tốt, mấy ngày kế tiếp sẽ phải phiền A Tứ dạy dỗ lại Tiểu Ngũ.”

Cảm nhận được ánh mắt nhẹ nhàng của Trương Khải Sơn rất lợi hại, ánh mắt Trần Bì A Tứ bất giác chớp chớp, nhưng lại bỗng nhiên hiểu được vì sao người nam nhân trước mắt này lại có thể trở thành nhân vật đầu lĩnh của Trường Sa.

Có những lời này, có nghĩa là Trương Khải Sơn cũng đang cảnh cáo mình, trong khoảng thời gian hắn rời đi nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện, như vậy Trần Bì A Tứ hắn khôn tránh khỏi liên can. Nói cách khác, không phải ý muốn đánh Tiểu Ngũ, Trần Bì A Tứ cậu đã nằm trong phạm vi đối tượng bị chú ý.

Trần Bì A Tứ cười cười: “Phật Gia cứ đùa. A Tứ làm sao dám trèo cao? Ngẫu nhiên đến quán trà đụng mặt uống trà là tốt rồi, những cái khác không dám nói tới.”

Trương Khải Sơn mỉm cười, hắn biết Trần Bì A Tứ đã hiểu ý hắn, cũng hứa là sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, nói: “Vậy Tiểu Ngũ theo quản gia về nhà đi, ba ngày sau ta sẽ về.”

Đứa nhỏ nghe vậy lại bình tĩnh ngoài ý muốn, không khóc, cũng không ầm ĩ.

Ngoan ngoãn ôm cổ Trương Khải Sơn quay đầu lại nhìn gương mặt tự tiếu phi tiếu của Trần Bì A Tứ, sau đó nhìn Trương Khải Sơn ngồi lên xe dứt khoác đi, sau đó theo quản gia Ngô gia về lại Trương gia.

Trước khi đi quản gia Ngô gia sờ sờ đầu đứa nhỏ, muốn nói lại thôi.

Đứa nhỏ lại bỗng nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, nói: “Đại ca ca bảo ta ở nhà chờ, Nhu Đinh Đinh sẽ ở cùng ta.”

Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của đứa nhỏ, quản gia bỗng cảm thấy cổ họng có chút nghẹn, nếu không phải vì thế đạo ở đây, đứa nhỏ hay có thể sẽ càng ngây thơ hơn không?