Cửu Môn Ký Sự

Chương 166: Trương tiểu ngũ – phần 7




Bất luận trước kia có từng nghe hát hay chưa, nhưng trong trí nhớ của Trương Tiểu Ngũ, hôm nay là lần đầu tiên đến rạp hát.

Có lẽ y cho rằng chỉ cần tấm màn sân khấu rơi xuống, người đều sẽ từ trong tranh đi ra. Cho nên, lúc Trương Khải Sơn chỉ vào hoa đán trên sân khấu nói đó chính là Nhị gia, thì đứa trẻ làm thế nào cũng không đem Nhị Nguyệt Hồng anh khí tuấn tú đã gặp ở Trương gia và vị hoa tỷ tỷ xinh đẹp như tranh này gợp lại một nơi được.

“Nghe lời Bát gia quả nhiên không sai, Phật Gia và Tiểu Ngũ cũng đến nghe hát.”

Phía sau vang lên một giọng nói không nhiều cảm xúc lắm, lại ngầm có ý cười.

Đứa nhỏ lại làm bộ không nghe không quay đầu lại, y cầm một cái bánh hoa quế cắn một ngụm, đôi mắt nhỏ lại nhìn chăm chăm lên Chức Nữ trên sân khấu vi không thể gặp Ngưu Lang mà khóc đến ruột gan đứt đoạn.

Trương Khải sơn cũng không quay đầu lại, chỉ chừa ra hai ghế, bởi vì chủ nhân của giọng nói xuất hiện ở đây căn bản không có gì kỳ lạ, hơn nữa nghe tiếng bước chân thì là hai người.

“Quả nhiên nhĩ lực của Phật Gia rất tốt.”

Người đến đúng là Giải Cửu và Tề Thiết Chuỷ.

Nhưng Tề Thiết Chuỷ không phải người thích vào góp vui, hôm nay đến nghe kịch không phải chuyện thường thấy.

Chưa kịp ngồi xuống, Giải Cửu đã quen đường quen lối phân phó cho hạ nhân xung quanh lấy thêm chút điểm tâm cho đứa nhỏ, cười nói: “Là tôi kéo Bát gia đến, gần đầy ngài ấy ngồi chồm hổm ở nhà đến sắp mốc meo rồi, tới nghe Nhi5gia hát một chút, còn có thể trò chuyện với Tiểu Ngũ.”

Lúc Giải Cửu nói chuyện là nói với Trương Khải Sơn, nhưng ánh mắt lại nghe hát đến nhập thần, không hề chú ý đến Trương Tiểu Ngũ bên này.

Đợi Tề Thiết Chuỷ cũng ngồi xuống, Trương Khải Sơn nhấp một ngụm trà, nhìn thấy trên sân khấu vừa ngừng diễn, màn s6an khấu từ từ hạ xuống: “Bên ngoài nói thế nào?”

“Hoả kế trong đường khẩu của Ngũ gia bị người ta chặn, e là đang thừa dịp loạn để bới móc chuyện.” Giải Cửu chọn một hạt hạnh nhân, sau khi lột vỏ đưa cho đứa nhỏ đang quay đầu lại nhìn, thấp giọng nói: “Hơn nữa cấp trên đã bắt đầu theo dõi Trường Sa, bên ph1ia Chung Thanh e là phải nhanh một chút.”

Trương Khải Sơn kéo đứa nhỏ vào lòng, đưa tay lau bánh hoa quế trên miệng y, thản nhiên nói: “Bên phía Lão Bát thì sao?”

Ai ngờ Tề Thiết Chuỷ không trả lời ngay, ngược lại khẽ mỉm cười nhìn đứa nhỏ im lặng đứng bên cạnh Trương Khải Sơn, có lẽ là biết người lớn đang nói chuyện, nhưng cũng không giống như lúc nãy chăm chăm nhìn lên sân khấu.

“Trong rạp hát nhiều tai mắt, Nhị Hưởng Hoàn của Phật Gia đeo trên cổ Tiểu Ngũ, phải chú ý bảo vệ tốt.”

Trương Khải Sơn nghe vậy vẫn thản nhiên như trước, nhưng đứa nhỏ hình như nghe hiểu nên đưa tay che kín trước ngực.

Thật ra, Nhị Hưởng Hoàn hơi lớn so với cổ tay trẻ nhỏ, cho nên hắn dùng một sợi dây đỏ đeo qua cổ Trương Tiểu Ngũ. Bất quá, vì tránh người khác soi mói, đều đặt bên trong áo khoác, cũng không biết làm sao Tề Thiết chuỷ biết được.”

Nhưng tóm lại là nói đến điểm quan động rồi.

Khi hí khúc kết thúc, trăng đã lên đầu cành.

Trương Khải Sơn ôm đứa nhỏ lim dim ngủ ngồi ngoài xe kéo chờ. Nhị Hưởng Hoàn vốn đặt bên trong áo y không biết từ khi nào đã rơi ra ngoài, vòng tay màu xanh sẫm lại thêm màu trắng ngà của áo khoác, hoà hợp vô cùng.

Trương Khải Sơn nhẹ tay nhét chiếc vòng về lại trong áo, không ngờ đứa nhỏ torng lòng đột nhiên ngủ mơ chụp lấy tay hắn, nỉ non nói: “Đại ca ca, Tiểu Ngũ không học hát hí khúc, muốn học đánh nhau, như vậy sẽ không ai khi dễ đại ca ca nữa.”

Trương Khải Sơn nhìn thấy gương mặt đứa nhỏ khi ngủ vô cùng thuần khiết, khoé miệng bỗng cong lên vài phân.

Chỉ cần cậu ở bên cạnh ta, là đủ.