Cửu Môn Ký Sự

Chương 165: Trương tiểu ngũ – phần 6




Làm quân phiệt thống lĩnh quân đội, phải biết kiềm chế bản thân trước, mới có thể quản người khác. Lại thêm cuộc sống luôn có kế hoạch tỉ mỉ, cho nên bình thường Trương Khải Sơn quen dậy sớm, sinh hoạt làm việc đều rất quy củ.

Rời giường. Súc miệng. Tập luyện. Ăn sáng. Bắt đầu làm việc.

Bất quá, từ ngày Trương Tiểu Ngũ vào ở Trương gia, công việc của Trương Khải Sơn sáng sớm đã biến thành:

Rời giường. giúp Tiểu Ngũ đắp cái chăn mà y đá ra tối qua. Súc miệng. Kiểm tra Tiểu Ngũ có ngủ yên không. Tập luyện. Kêu Tiểu Ngũ dậy. Ăn sáng. Bàn giao quản gia sắp xếp hoạt động một ngày của Tiểu Ngũ. Bắt đầu làm việc.

Nếu mọi người trong Cửu Môn đặc biệt đến Trương gia thăm Trương nghĩa đệ, về tình về lí cũng phải đáp lễ ghé qua mỗi nhà một lần.

Mấy ngày trước Trương Tiểu Ngũ đã kéo Trương Khải Sơn đến thăm Hoắc Thất cô nương, không biết ai đã nói cho y biết hôm nay hí quán của Nhị Nguyệt Hồng có biểu diễn, nói là mừng thất tịch, đặc biệt diễn vở kịch cổ “Ngưu Lang Chức Nữ”. Trẻ con luôn yêu thích náo nhiệt, có đạo lý nào lại bỏ qua chuyện tốt này. Bất quá gần đây Trương Khải Sơn luôn bận rộn nhiều việc, Trương Tiểu Ngũ tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, cảm thấy không thể làm phiền vị đại ca ca mỗi ngày đều có nhiều người muốn gặp bàn chuyện lớn đến tận khuya, cho dù y không biết mấy chuyện lớn này đều có liên quan gì đến mình. Nhưng nói chung là rất muốn đi, vì thể lúc ăn điểm tâm sẽ không quậy phá, im lặng uống sửa đậu nành, cũng không ôm Nhu Đinh Đinh trèo lên bàn ăn.

Trương Khải Sơn hiểu rõ, biết mấy ngày nay mình bận việc quân sự, lúc này lại lo lắng trẻ con ra khỏi nhà một mình, không muốn y buồn chết, cho nên dừng đũa nói: “Hôm nay để cho quản gia dẫn đệ đến rạp hát nghe Nhị gia hát hí khúc, được không?”

Trương Tiểu Ngũ nghe vậy ngẩng đầu, trên môi vẫn còn một vòng sửa đậu nành màu trắng chưa kịp lau, chớp chớp đôi mắt sáng ngời, nhếch miệng cười nói: “Vậy đại ca ca có đi không?”

Trương Khải Sơn đưa tay lau miệng cho Tiểu Ngũ, thản nhiên nói: “Hôm nay ta không rảnh. Nhị gia hát hí khúc rất hay, lần sau sẽ đi cùng đệ.”

Vậy mà ánh nắng trong mắt đứa nhỏ thoáng vụt tắt, giọng nói có chút rầu rĩ: “Vậy đệ cũng không đi.”

Trương Khải Sơn ngạc nhiên hỏi: “Tại sao?”

Đứa nhỏ cắn cắn môi, bộ dạng ngoan ngoãn suy nghĩ: “Đại ca ca thích nghe hát sao?”

Trương Khải Sơn im lặng, hắn không thể lý giải nổi trong đầu của một đứa nhỏ năm tuổi muốn gì, đành phải theo tình hình gật đầu.

Đứa nhỏ nghe vậy cười cười, “Vậy sau này Tiểu Ngũ học hát hí khúc để hát cho đại ca ca nghe, như vậy đại ca ca có thể xem bản đồ đến khuya rồi chơi với đệ, bởi vì Tiểu Ngũ lớn rồi cũng muốn được chăm sóc đại ca ca.”

Nhìn thấy đứa nhỏ làm ra vẻ mặt nghiêm túc, Trương Khải Sơn bỗng cảm thấy một góc nào đó trong lòng tan chảy.

Ngày hôm trước bên Bắc Bình đưa tin tức nói Trường Sa có thể gặp phải mối nguy, cần phải phòng bị thật tốt. Vì thế mấy ngày nay đều ở thư phòng đến tận khuya, có lẽ đứa trẻ này muốn mình có thể nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa ngày đó Hoắc Tiên Cô có nói đến chuyện mình từng chăm sóc Tiểu Ngũ y mới có thể sống sót, đứa nhỏ chắc là vẫn còn nhớ những chuyện này.

Năm đó vì chiến tranh ở Đông Bắc mà mất đi người thân, mà nay, sẽ không để chuyện xưa tái diễn.

Đứa nhỏ đang cầm bát sữa đậu nành còn lại nhìn Trương Khải Sơn, lẳng lặng chờ hắn trả lời. Nhu Đinh Đinh quỳ trên đất cũng dựng tai lắng nghe, đôi mắt mở lớn.

Nhìn thấy một người một chó bày ra đôi mắt đơn thuần giống nhau, Trương Khải Sơn nhẹ nhướng mày, nâng tay xoa xoa tóc đứa nhỏ, nhẹ giọng nói: “Được.”

“Sau đó, hôm nay ta dẫn Tiểu Ngũ đi nghe Nhị gia hát hí khúc.”