Cửu Môn Ký Sự

Chương 164: Trương tiểu ngũ – phần 5




Nhìn thấy quản gia nhà mình cùng một người mặc quân phục đang dẫn một đứa bé ôm ấp con chó nhỏ vào phòng khách Hoắc gia, Hoắc Tiên Cô nhịn không được chớp mắt một cái.

Tính ra thì đây cũng là lần đầu tiên trong năm nay Trương Đại Phật Gia vào cửa nhà Hoắc gia, hơn nữa còn là vì nể mặt Tiểu Ngũ, xem ra về sau Cửu Môn phải xem sắc mặt đứa bé này mà sống.

Nhưng đứa nhỏ này tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng vị tỷ tỷ xinh đẹp kia, y chỉ nghĩ tỷ tỷ thì sẽ hiền lành hơn ca ca, còn dễ gần hơn, cho nên hôm nay mới cố ý kéo Trương Khải Sơn tới Hoắc gia.

Chỉ là, không ai nói cho y, không thể dễ dàng tin tưởng lời nói của nữ nhân, hơn nữa lời của nữ nhân xinh đẹp thì càng không thể tin tưởng.

Đợi đến lúc Trương Tiểu Ngũ ý thức được việc ấy, đã là chuyện rất lâu về sau.

“Không biết Phật Gia đích thân tới Hoắc gia, không thể nghênh đón từ xa, xin hỏi hôm nay Phật Gia viếng thăm là có chuyện gì?” Hoắc Tiên Cô hạ thấp mi mắt, tự mình nắm một nắm kẹo đủ sắc màu trên bàn đưa cho Trương Tiểu Ngũ. Đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt nhỏ, nhếch miệng, quay đầu lại nhìn nhìn Trương Khải Sơn, đợi người phía sau gật đầu cho phép, mới hướng Hoắc Tiên Cô cười, đưa tay nhận kẹo, không chú ý tới ý cười lướt qua nơi đáy mắt của Hoắc Tiên Cô.

Hoắc Tiên Cô quay về chỗ ngồi, khoé miệng giương lên: “Không hỗ là nghĩa đệ của Phật Gia, Tiểu Ngũ quả nhiên rất có lễ nghĩa.”

Trương Khải Sơn đương nhiên nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Hoắc Tiên Cô, cũng không biết làm sao, chỉ đành nói: “Tiểu Ngũ mới tới Trường Sa, đến bái kiến trưởng bối là lẽ đương nhiên.”

Nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng cười với đứa nhỏ: “Tiểu Ngũ, đệ có vấn đề gì có thể hỏi vị tỷ tỷ này, nàng nhất định sẽ rất thật thà trả lời cho đệ. Đúng không?”

Câu cuối cùng là muốn hỏi Hoắc Tiên Cô, nàng đương nhiên cũng không thể không chú ý Trương Khải Sơn cố ý nhấn mạnh ‘rất thật thà’ còn bắn một ánh mắt cảnh cáo.

Đứa nhỏ lại không biết hôm nay mình đã phạm vào một sai lầm lớn nhất chính là, lúc có người thứ ba ở đây, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể thu được tin tức chân thật.

Vì thế, khi y do dự một lát, vẻ mặt chờ mong hỏi Hoắc Tiên Cô, “Tỷ tỷ quen người tên là Ngũ gia kia đúng không? Nhu Đinh Đinh là của Ngũ gia để lại cho Tiểu Ngũ sao? Còn có sao người khác đều nói đệ rất giống Ngũ gia? Vì sao đệ lại không giống đại ca ca?”

Trong mắt Hoắc Tiên Cô tràn đầy ý cười liếc nhìn Trương Khải Sơn đang cau mày, lại cười nói: “Tỷ tỷ đương nhiên là có quen biết Ngũ gia, hơn nữa còn rất thân thiết với y, Tiểu Ngũ là đệ đệ ruột của Ngũ gia, đương nhiên giống Ngũ gia. Ba năm trước Ngũ gia phải đi đến Hàng Châu, bởi vì Phật Gia và Ngũ gia là huynh đệ tốt, cho nên để Tiểu Ngũ cho Phật Gia nuôi nấng. Tam Thốn Đinh là Ngũ gia trước khi đi để lại cho Tiểu Ngũ.”

“Vậy sao đệ lại không có ấn tượng gì với Ngũ gia?” Tiểu Ngũ sờ sờ lông con chó, cắn môi dưới.

“Bởi vì trước khi Tiểu Ngũ bị bệnh nặng, cho nên trí nhớ có chút tổn thương, may mà Phật Gia dốc lòng chăm sóc, mới sống lại từ chỗ chết.” Nhìn thấy đứa nhỏ như bừng tỉnh sau đó quay sang nhìn người nam nhân đang lộ ra gương mặt ấm áp phía sau bày ra biểu tình giống hệt con chó nhỏ đang báo ân, Hoắc Tiên Cô buồn cười: “Cho nên về sau, Tiểu Ngũ phải nghe lời Phật Gia, ngoan ngoãn hơn mới được.”

Khi Trương Đại Phật Gia nắm tay đứa nhỏ rời khỏi Hoắc gia, Hoắc Tiên Cô kính cẩn tiễn khách hơi gật gật đầu.

Đợi cho hai người đi xa, Hoắc Tiên Cô dần dần biến lạnh. Nàng biết, vở kịch này xem như diễn đạt rồi.

Chỉ là, màn tiếp theo, sẽ không chỉ đơn giản như vậy.