Cửu Môn Ký Sự

Chương 153: Pn12: Kết? giải




Sau khi rời khỏi Trường Sa, Nhị Nguyệt Hồng hiếm khi ngủ an ổn như vậy.

Hai người ngồi chung một xe, đây là lần đầu tiên Giải Cửu nhìn thấy gương mặt của hắn khi ngủ gần như vậy. Hai hàng lông mày anh khí, chiếc mũi cao thẳng, sắc môi đỏ hồng, làn da sạch sẽ.

Giải Cửu bỗng nhiên ý thức được đây là hành vi không tôn kính đối với Nhị gia, cảm thấy trên mặt rất nóng, vì thế nhanh dời tầm mắt đi, sau đó từ từ khôi phục nhịp tim đang đập cuồng loạn.

Này rất không bình thường.

Đặc biệt không bình thường.

Từ nhỏ đến lớn, người luôn làm việc bình tĩnh như hắn ít có khi nào tim lại đập mạnh như vậy.

Làm đại biểu cho những người có chỉ số thông minh cao, Giải Cửu cơ hồ gánh vác hết mọi chuyện to nhỏ trong Giải gia. Nhưng kết quả của việc quá thông minh chính là, không một giây một khắc nào hắn không ở trong trạng thái tự suy xét, thân thể tất nhiên ăn không tiêu, khó tránh khỏi sinh bệnh đau đầu thể chất suy nhược, tự nhiên cũng không quá để tâm đến những ham thích phóng túng như người bình thường. Cho nên cơ thể nhỏ bé của Giải Cửu không tốt, không chỉ phải ăn thức ăn dễ tiêu hoá, sở thích đếm đi đếm lại cũng chỉ có hai cái.

Chuyện thứ nhất là chơi cờ, hơn nữa còn chơi đến mức nổi tiếng, toàn Trường Sa cũng không tìm thấy một người có thể đánh thắng được hắn. Nói ngắn gọn, chính là kì vô địch thủ, chỗ cao không thắng gió lạnh. Đương nhiên, sau khi thanh danh truyền xa thì có một kì thánh từ Quảng Châu đến đấu cờ, những chuyện thú vị thì để sau này hãy kể.

Chuyện thứ hai là nghe diễn, nghe Nhị Nguyệt Hồng hát hí khúc. Nhị Nguyệt Hồng hát hí khúc rất êm tai, giọng hát uyển chuyển, mi mục sinh tình. Không chỉ có hát hay, người cũng đẹp, tay áo bay trong gió, giương mặt khi người ấy trang điểm, tao nhã vô cùng. Giải Cửu vốn không biết, khi hắn đang nghe diễn, ánh mắt nhìn về phía trên sân khấu ôn nhu đến mức vắt ra nước.

Sau này, lúc Tề Thiết Chuỷ giống như giữa lúc vô tình đề cập đến chuyện này, Giải Cửu mới giật mình nhận ra mình cần phải khắc chế tình cảm một chút.

Không có bất ngờ, tối hôm đó là lần đầu tiên hắn mất ngủ vì chuyện không liên quan đến Giải gia.

Đầu tiên, Giải Cửu nhận định tình cảm mình giành cho Nhị Nguyệt Hồng là tôn kính, không chỉ vì thân phận Thượng Tam Môn của hắn, mà còn vì sự tôn trọng và kính mến đối với người này.

Nhưng không biết từ khi nào, ánh mắt Giải Cửu bắt đầu dõi theo bóng dáng Nhị Nguyệt Hồng nhiều hơn, nhất cử nhất động của hắn trên sân khấu, từng hỉ nộ ái ố trong đôi mắt hắn.

Trong tình yêu mỗi người đều là kẻ ngốc. Câu này cũng có một chút đúng, sau khi Giải Cửu tuyệt đỉnh thông minh được Tề Thiết Chuỷ đánh thức, mới phát hiện hành động của mình sẽ ảnh hưởng gì đến cả hai bên.

Từ ngày đầu tiên tiếp nhận gia sản của Giải gia, hắn chỉ biết cả đời này không thể sống chỉ vì bản thân, mà phải sống vì Giải gia. Quyết định và những lựa chọn hàng đầu của hắn khho6ng phải vì tư dục của bản thân, mà là vì lợi ích của cả gia tộc. Đối với Giải Cửu, tốt nhất là đừng nên có sự tồn tại của loại tình cảm này, bởi vì chỉ có tình cảm mới ảnh hưởng đến tư duy lý tính, mà làm người đi đầu trong Giải gia, hắn cần bảo trì sự sáng suốt và bình tĩnh.

Huống chi, đối phương lại là Nhị Nguyệt Hồng.

Người nam nhân mạnh mẽ nhìn như vô tình kia, tình cảm tương lai của hắn đã sớm chôn sâu theo năm tháng, và trong đôi mắt luôn luôn thanh đạm kia.

Thời gian là một thứ rất kỳ diệu.

Nó có thể khiến cho một thứ thâm trầm trở nên nhạt nhẽo, cũng có thể đưa một thứ nhìn như nhạt nhẽo trở nên nồng đậm.

Kỳ thật, mặc dù bọn họ ở ngay bên cạnh nhau, nhưng từ trước đến nay hai người ở cùng nhau chưa bao giờ vượt quá khuôn phép. Giải Cửu cũng không cho rằng mình rất hiểu Nhị Nguyệt Hồng, mà ngược lại, bản thân mình không hề hiểu Nhị Nguyệt Hồng chút nào. Nhị Nguyệt Hồng biết hắn thích uống trà, biết hắn thích nghe hát, cũng biết công việc và nghỉ ngơi bình thường của hắn. Nhưng mà Giải Cửu lại không thể thăm dò duy nghĩ trong lòng Nhị Nguyệt Hồng, đó là quá khứ mà ngay cả Nhị Nguyệt Hồng cũng không thể chạm tới.

Nhị Nguyệt Hồng giống như một cái hồ nước sâu thẳm, không sợ sóng to gió lớn chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Nhưng ít ra, Giải Cửu là người duy nhất có thể quăng cục đá vào hồ nước để tạo sóng.

Bình thưởng ở cùng nhau cũng giống như từng mảnh vỡ của viên ngọc được ghép lại với nhau, hợp thành một chuỗi châu liên đủ trân quý. Có lẽ, đây chính là sự hồi báo tốt nhất mà thời gian dành tặng cho cả hai.

Lúc này, Giải Cửu bỗng nhiên nhớ lại một truyền thuyết mà hắn đã từng nghe kể.

Nếu một người khi còn sống là một sợi dây thừng dài, vậy thì mỗi ràng buột giữa người và người với nhau chính là mỗi nút thắt. Nếu cởi bỏ nút thắt, tượng trưng cho một đoạn hồi ức của hai người biến mất. Nếu tất cả nút thắt giữa hai sợi dây thừng đều bị tháo ra, như vậy thì tất cả kí ức ràng buột giữa hai người đều sẽ vĩnh viễn biến mất, không còn tồn tại nữa.

Giải Cửu không biết, nếu cưỡng ép bọn họ phải rời xa nhau như bây giờ, thì những nút thắt giữa bọn họ có phải cũng sẽ giống như trong truyền thuyết, một khi đã bị tháo ra thì mọi ràng buột giữa hai người về sau cũng sẽ chấm dứt.

Vô luận thế nào, hắn cũng sẽ không để cho tình huống này phát sinh.

Dù là, sau này bọn họ vẫn phải duy trì trạng thái lễ nghi kính trọng đối với nhau như bây giờ.

Giải Cửu không sợ tình cảm không rõ ràng, hắn chỉ sợ, có một ngày mình sẽ quên mất cái tên Nhị Nguyệt Hồng này.

Có một loại tình cảm, cơ hồ vượt qua tình cảm, nhưng chỉ dừng lại ở lễ nghĩa.

Khi tình yêu nồng thắm thì tình yêu sẽ nhạt nhẽo, yêu càng sâu đậm người càng lẻ loi. Không phải không yêu, mà là yêu quá sâu đậm; không phải không đau, mà là đau đến mức không thể đau được nữa.

Nhưng mà, cuộc đời này không uổng phí.

Bàn tay phải đột nhiên bị người bên cạnh nắm lấy.

Giải Cửu vừa quay đầu, liền thấy Nhị Nguyệt Hồng vẫn là bộ dạng nhắm mắt như cũ, thầm sắc lạnh nhạt.

Nhưng lòng bàn tay hắn nắm lấy bàn tay mình, ấm áp không thôi.

Giải Cửu nhìn một lúc lâu, sau đó thản nhiên nở nụ cười.

Tui yêu Nhị Cửu