Cửu Lục Trầm Chu

Chương 12




Lục Trầm không trả lời được, cậu không biết giờ phút này liệu có nên nói cho bé con…

Cậu không dám xác định Thẩm Hoài Ngôn có thể dễ dàng chấp nhận hai người bọn họ.

Chấp nhận chuyện cậu là một kẻ quái thai, chấp nhận sự thật rằng đứa nhỏ là do cậu sinh ra.

Bé chỉ cần cậu gật đầu hoặc lắc đầu thôi, nhưng cậu lại không, đứng bất động ở đó. Bé con không an phận mà lay cậu một cái, như thể đang chờ đợi câu trả lời.

Lục Trầm suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nở nụ cười, khóe mắt cong cong. Cậu ôm Lục Dư Ninh tới đối diện sau đó hôn lên mặt bé.

Lục Dư Ninh có thể đã hiểu, cũng có thể không. Chỉ nhận được nụ hôn mà không phải đáp án nên bé cúi đầu, trông rất ủ rũ.

Lúc Thẩm Hoài Ngôn đi ra, Lục Trầm đã làm xong bữa sáng, đang ngồi đút Lục Dư Ninh món cháo nấm. Khi Lục Dư Ninh nhìn thấy Thẩm Hoài Ngôn thì lông mày khẽ động một tý, vội vội vàng vàng nuốt cháo trong miệng xuống, kêu chú ơi.

Thẩm Hoài Ngôn nói: “Ngoan.”

Lục Dư Ninh như được thưởng, vui vẻ đến khó hiểu, cái chân nhỏ nhắn của bé đung đưa không ngừng.

Đối với “hành vi nhận thân” của con trai mình, Lục Trầm cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Chỉ lo Thẩm Hoài Ngôn không cẩn thận phản ứng lại, mắng bé con không biết xấu hổ.

Thẩm Hoài Ngôn không nhìn thấy chân Lục Dư Ninh đung đưa, anh ngồi xuống ăn một chút miếng cháo, mùi vị rất thơm. Tài nấu ăn của Lục Trầm bất kể là quá khứ hay hiện tại đều không thay đổi.

Anh ăn một hơi hai chén, Lục Trầm đút Lục Dư Ninh ăn xong mới nhớ đến anh, lột cái trứng gà đưa tới bên miệng anh, Thẩm Hoài Ngôn liền ăn. Mặc dù có chút bất mãn đối với thứ tự ưu tiên này nhưng thấy bé con ngoan như vậy, anh cũng không muốn so đo.

Ăn xong bữa sáng, Lục Trầm ở trong bếp dọn dẹp còn Thẩm Hoài Ngôn và Lục Dư Ninh ở trong phòng khách, một người ngồi trên ghế sa lông, một người ngồi chơi xe đẩy trên thảm trải sàn.

Xe đồ chơi hết pin nên không thể chạy cũng không thể phát ra nhạc, Lục Dư Ninh đẩy mấy lần thì chán không muốn chơi nữa. Bé con đung đung đưa đưa mà bò đến bên chân Thẩm Hoài Ngôn, Thẩm Hoài Ngôn đang dùng điện thoại di động kiểm tra một ít dữ liệu vừa mới nhận được, bất thình lình bị bé con vồ lấy chân, không đau, nhưng làm rối loạn mạch suy nghĩ của anh.

Anh mới vừa muốn mở miệng khen bé con ngoan, để bé đến bên cạnh mình chơi một chút thì Lục Dư Ninh nhỏ giọng hừ hừ như tiếng muỗi kêu.

Thẩm Hoài Ngôn khó khăn lắm mới có thể hiểu được bé đang nói cái gì.

Bé con gọi anh là cha.

Thẩm Hoài Ngôn đánh giá bé con trông y hệt củ cải trước mặt. Lớn lên rất ưa nhìn, mắt to, lông mi cũng dài, da dẻ rất trắng giống Lục Trầm.

Nhìn kỹ, miệng của bé cũng rất giống cậu.

Thẩm Hoài Ngôn không khỏi nhớ tới cảnh tượng Lục Trầm cùng người khác lên giường, cơn giận lập tức nổi lên, đốt hết thảy tất cả bình tĩnh, hoàn toàn quên mất tối qua bản thân đã hứa về sau sẽ chăm sóc cho bọn họ.

Anh gỡ tay bé con ra, cười lạnh nói: “Chú không phải cha của con.”

Lục Trầm vừa lúc đi qua nghe được câu nói này.

Trái tim của Lục Trầm hung hăng nhảy lên, cậu cố nén cơn khó chịu trong lòng, làm bộ như không nghe thấy, cởi tạp dề ra giang tay ôm lấy Lục Dư Ninh.

Lục Dư Ninh hỏi: “Con có thể xem phim hoạt hình không ạ?”

Thanh âm nghe rất oan ức.

Lục Trầm lập tức bật TV lên, không chú ý đến biểu tình của Thẩm Hoài Ngôn. Bảo không chú ý thì chi bằng nói là hai ngày nay cậu đã quen rồi.

Thẩm Hoài Ngôn thay đổi không ngừng, bây giờ anh như vậy nhưng ai biết một giây sau sẽ như thế nào.

Cậu vui vì bản thân đã không nói sự thật cho Lục Dư Ninh.

Ba người im lặng suốt nửa tiếng, Thẩm Hoài Ngôn luôn nhìn điện thoại di động, Lục Trầm ngồi nhìn. Trên màn hình đều là đồ thị với những con số mà cậu không hiểu.

Lục Trầm không thường dùng di động, muốn giao tiếp với người khác thì sẽ dùng thủ ngữ hoặc viết ra giấy. Những lúc muốn nói gì đó với Lục Dư Ninh mà có Cầm Nhạc Vũ ở đây, cậu viết nó ra rồi Cầm Nhạc Vũ sẽ đọc cho bé con nghe.

Thẩm Hoài Ngôn không hiểu thủ ngữ thì cậu chỉ có thể viết thôi.

Lục Trầm viết lên vở, hỏi Thẩm Hoài Ngôn không đến công ty hay sao. Thẩm Hoài Ngôn nhíu mày hỏi ngược lại cậu: “Em muốn đuổi anh đi?”

Lục Trầm lắc đầu như trống bỏi, viết xuống: “Có phiền anh không?”

Thẩm Hoài Ngôn thả tầm mắt đến màn hình một lần nữa, chỉ lắc đầu, không nói lời nào.

Đã tám giờ rưỡi, cậu định đưa Lục Dư Ninh đi nhà trẻ, lúc này Thẩm Hoài Ngôn rốt cục cũng chịu buông điện thoại di dộng xuống, nói: “Để anh đưa nó đi.”

Thẩm Hoài Ngôn trong lòng vẫn còn bực bội, ngữ khí nói chuyện không tốt. Lục Trầm nghe thế, vội vã viết cho anh: Không cần, nhà trẻ cách đây không xa.

Thẩm Hoài Ngôn càng thêm giận: “Anh có thể ăn em ở trên xe sao?”

Lục Dư Ninh đeo balo hình chú thỏ nhỏ. Hôm nay Lục Trầm mặc một cái áo lông màu xám nhạt bên ngoài, bên trong là áo sơ mi. Trông cậu còn rất trẻ, hai người nhìn qua giống anh em hơn là cha con.

Lục Trầm sau khi bị nạt thì rầu rĩ, ôm Lục Dư Ninh chờ Thẩm Hoài Ngôn khởi động xe. Thẩm Hoài Ngôn nhìn thấy bộ dáng đáng thương hề hề của hai người bọn họ từ cửa sổ thì liền nhẹ dạ, hạ thấp giọng gọi hai người tới.

Lục Trầm ngồi vào ghế sau, cạnh Lục Dư Ninh, Thẩm Hoài Ngôn không cho Lục Trầm chuyển đến phía trước.

Anh định vị nhà trẻ mà Lục Trầm viết tên trên điện thoại di động, chạy không tới mười phút đã đến.

Lục Trầm xuống xe giao Lục Dư Ninh cho giáo viên, cậu đứng ngoài cửa sắt nhìn một hai phút mới quay trở lại xe. Vì đang nghĩ đến Lục Dư Ninh nên cậu không thấy ánh mắt sâu kín Thẩm Hoài Ngôn nhìn mình.

Sau khi mở cửa ngồi vào xe mà thật lâu cũng chưa thấy khởi động, Lục Trầm nhìn gương chiếu hậu liền phát hiện Thẩm Hoài Ngôn liên tục nhìn chằm chằm mình. Cả người cậu đều mỏi mệt, xuống xe, một lần nữa ngồi vào ghế phó lái.

Thẩm Hoài Ngôn càng lái càng lệch khỏi đường đến cửa tiệm hoa của Lục Trầm. Cậu cho là Thẩm Hoài Ngôn đi nhầm, sốt ruột mà quơ tay. Thẩm Hoài Ngôn nhìn thẳng lái xe, đưa điện thoại di động của mình cho cậu đánh chữ trên đó.

Lục Trầm quên mất có mang theo điện thoại di động bên mình, nhận lấy rồi tìm mục ghi chú: “Sai hướng rồi!”

“Không sai.”

“?”

“Đến siêu thị mua ít đồ với anh.”

“?”

“Em đã quên mất bản thân đã hứa với anh cái gì?”

“?”

“Em đã hứa, sẽ trở về như trước đây với anh.”

“Em…”

“Nếu như em lừa dối anh,” Thẩm Hoài Ngôn đột nhiên dừng xe, cười khẽ với Lục Trầm: “Em sẽ không dám lười dối anh đâu.”

Lục Trầm bị nụ cười này dọa sợ, không dám nghĩ tới Thẩm Hoài Ngôn thật sự sẽ làm gì mình. Hiện tại cậu không chỉ có một mình, cậu còn có Lục Dư Ninh.

May mà sau khi nói xong câu đó, Thẩm Hoài Ngôn không có uy hiếp cậu nữa.

Bọn họ đi đến siêu thị gần nhất, Thẩm Hoài Ngôn cho phép Lục Trầm mua những thứ cậu thích, Lục Trầm nói với anh rằng những thứ đồ này trong nhà có, không cần mua. Thẩm Hoài Ngôn nghiêm mặt, bắt ép cậu nhất định phải mua vài thứ về.

Lục Trầm chọn lựa từng cái từng cái kỹ càng.

Những năm qua cậu sống một mình, đã sớm thành thạo những chuyện này, chọn lựa đồ gia dụng cực kỳ chuẩn.

Thẩm Hoài Ngôn đẩy xe đi bên cạnh, nhìn cậu lấy xuống rất nhiều thứ cùng loại nhưng khác nhãn hiệu, xem xét một hồi lâu, lại chỉ bỏ một thứ vào.

Lục Trầm nghiêm túc chọn lựa, Thẩm Hoài Ngôn nghiêm túc nhìn gò má của cậu.

Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trong những năm tháng anh không biết, có phải vẫn luôn tồn tại trong mắt của người khác?

Sau này…

Sau này mỗi lần Lục Trầm đến siêu thị mua đồ, anh đều sẽ đi cùng cậu.

Không vì cái gì khác, chỉ là muốn bù đắp những khoảng thời gian của hai người mà anh đã bỏ qua.