Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

Chương 504




"Miếng thịt mãng giao kia cũng góp phần không nhỏ!” "Cho nên, làm một lần đã thành công!" "Chúc mừng bác Vô Diện, đã có được cuộc sống mới!"

Ánh mắt Vô Diện Nhân lóe lên: "Cuộc sống mới, khuôn mặt mới, ta còn thiếu một cái tên mới!"

"Từ nay trở đi, ta tên Bạch Hổ nhé!”

Hạ Thiên ngẩn ra: "Bạch Hổ?"

"Tại sao lại lấy cái tên này?"

Vô Diện Nhân gảy gảy đống lửa rồi nói: "Ngày xưa lúc dạy học, phu tử kỳ quái của Tắc Hạ Học Cung từng giảng rất nhiều câu chuyện thần thoại, trong đó, ông ấy có kể đến Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ, đó là bốn đại thiên tượng bảo vệ trời đất."

"Từ giờ trở đi, ta chính là Bạch Hổ tái sinh."

"Tương lai, ta sẽ bồi dưỡng thêm ba cao thủ nữa, để hợp thành thập đại thiên tượng, bảo vệ Vương gia!"

Giờ phút này. Hạ Thiên lại rơi vào trầm tư vì câu nói này.

Quái nhân của Tắc Hạ Học Cung gọi Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là tứ đại thiên tượng?

Cái tên gọi này xuất hiện ở Hoa Hạ cổ đại.

Sau khi Hoa Hạ tiến vào thời đại khoa học kỹ thuật, họ gọi Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ là tứ đại thần thú.

Vậy rốt cuộc, phu tử kỳ quái ở Tắc Hạ Học Đường... đến từ thời không nào?

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Sự xuất hiện của ông ta, đã mở ra các trào lưu tư tưởng trên khắp chín châu, đảm đương nhân vật khai sáng nền văn minh.

Ông ta có còn sống không?

Hay đã chết trong dòng thời gian vô tình rồi?

Trong Cửu Long Ngọc Tỷ kia, rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì?

Câu 'bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, lại ẩn chứa thâm ý gì nữa?

Và trong Tắc Hạ Địa Cung kia thì sao?

Lúc này.

Vô Diện Nhân, bây giờ là Bạch Hổ, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Thiên: "Vương gia, nếu bây giờ ta đứng trước mặt Tân Hồng Y, không nói năng gì, không vung kiếm, chắc chắn nàng sẽ không nhận ra ta là lão tặc Vô Diện nàng từng nhắc đâu nhỉ!"

Hạ Thiên hồi thần, cười đầy ẩn ý: "Chưa chắc đâu!"

"Có khi, cái mà cô nãi nãi đó nhớ là mùi của bác, thế thì bác Bạch Hổ thảm rồi"

"Có khi bác hóa thành tro, nàng cũng nhận ral" "Ha ha ha..."


Không biết Bạch Hổ nghĩ đến chuyện gì, thế là cười sâu xa: "Vương gia, nếu cô nãi nãi đó cứ đi theo cậu xong không về Cung Phụng điện nữa, cậu tính sao?”

Hạ Thiên đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, đứng thẳng nhìn về phía Âm Sơn: "Thế thì không đi nữa!"

Bạch Hổ tán thành: "Nhưng nếu Tân Hồng Y đi theo vương gia, thì đó là đang giẫãm lên giới hạn của Cung Phụng điện."

"Chắc chắn bọn họ sẽ phái cao thủ tới bắt nàng ta về." "Đồng thời, bắt luôn cả Vương gia về giải câu đố ở địa cung Tắc Hạ cho họi” "Lúc đó, vương gia tính sao?"

Hạ Thiên không nao núng: "Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn!"

"Bác Bạch Hổ, người vốn là kiếm thánh đệ nhất thiên hạ, là cao thủ kiếm đạo vô địch thiên hạ, lần này sau khi bác lấy lại thực lực rồi, bác còn sợ mấy kẻ tự xưng là cao thủ thiên hạ kia sao?"

Ánh mắt Bạch Hổ ngời ngời khí thế: "Trước kia chưa bao giờ sợ, sau này, càng không sợ."

"Đợi ta dung hợp hai đại công pháp, kết hợp xong lực lượng cảnh giới tông sư, thì kể cả lão bất tử quốc sư Thiên Lang có tới, ta cũng có thể chém chết ông

†a bằng một kiếm!"

Ánh mắt Hạ Thiên sáng ngời: "Cô nãi nãi kia của ta thì sao? Có thể bồi dưỡng thành tông sư vô địch không?”

"Được, nàng có thiên phú tốt lắm!" "Vậy thì cứ dốc sức đào tạo nàng đi!"


"Được!"

Đêm cũng không dài.

Đa số mọi người sẽ nhắm một mắt mở một mắt, thức từ đêm đến sáng.

Mặt trời mọc, đỏ rực, làm người ta nhìn vào sinh ra hy vọng.