CHƯƠNG 49
Đối với Thạch Trụ, đây cũng chẳng ngoài dự liệu của y, nếu không Hạ Thiên Thành phí nhiều công sức như thế bắt y trở lại làm gì? Nghĩ đến mấy ngày nay đều yên tĩnh như thế, cũng chẳng qua chỉ là tạm thời mà thôi, Thạch Trụ sớm đã cắt đứt mộng tưởng rồi.
Nhưng Hạ Thiên Thành lại chậm trễ không có hành động gì, đặc biệt là gần đây, quả thật ngay cả lộ mặt ra cũng ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thạch Trụ một mình ngụ trong tòa lầu trắng của Hạ Thiên Thành mỗi ngày đều tràn đầy cảm giác bất an. Mà khiến cho y càng thêm đứng ngồi không yên đó là, hai ngày trước, khi y lén chạy đi thăm Đinh Linh Nhi, lại ngoài ý muốn phát hiện nàng đã mang thai rồi. Thạch Trụ sớm đã ngóng trông có một hài tử thế này, nhưng mà vào lúc này, y kinh ngạc, y vô pháp làm rõ được tư vị bi ai và hỉ lạc đan xen nhau đột nhiên tràn đầy trong lòng.
Y không biết khi người đó biết được chuyện này sẽ thế nào.
Gần đây Hạ Thiên Thành đều rất sớm đã trở về nhà, nhưng hắn vẫn luôn ở trong phòng của Dung Tú Anh, trong lòng của hắn rất phiền, người nam nhân mà hắn đã tìm kiếm khắp thế giới, lại phải nghĩ mọi biện pháp để bức y trở về đó, hắn chưa từng nghĩ bọn họ sẽ rơi vào trong cục diện bế tắc như hiện tại. Bây giờ, hắn không còn muốn tiếp tục sử dụng thủ đoạn để cưỡng bách nữa, nhưng nếu không cưỡng bách thì hắn lại có thể làm được cái gì, bọn họ quả nhiên chỉ có loại gắn bó này thôi sao.
Chỗ tốt đẹp nhất của Dung Tú Anh chính là nàng rất an tĩnh, dịu dàng, rất hiểu ý người khác, Hạ Thiên Thành thường xuyên ở trong phòng sách xem sách đến rất trễ, Dung Tú Anh trừ những lúc thỉnh thoảng tự mình rót trà bưng lên thì ngoài ra rất ít khi làm phiền hắn, phòng sách cách âm cực tốt, cả đêm đều vô cùng an tĩnh.
Có một tối, Hạ Thiên Thành xem sách đến cảm thấy thật sự không có hưng trí, nói thật, những ngày này hắn căn bản không biết bản thân đang xem cái gì, hắn bước ra khỏi phòng sách, nhìn thấy trước cửa phòng ngủ không có đóng chặt lại, một tia ánh sáng từ phòng hắt ra, xem ra là Dung Tú Anh vẫn đang đợi hắn. Hạ Thiên Thành cười khổ, những nữ nhân này đều quá si ngốc rồi, tại sao lại có lại chịu đựng sự bất bình đến thế này? Nếu như nam nhân đó có thể có được một nửa của các nàng……. Trong đầu đột nhiên thoáng qua ý niệm này Hạ Thiên Thành kinh ngạc một lát.
Sao lại có thể nghĩ đến vấn đề này? Lẽ nào hắn đối với nam nhân kia vẫn còn có kỳ vọng gì hay sao…..thật là……ha ha!
Nhưng thật ra Hạ Thiên Thành không có cảm thấy buồn cười, trên mặt hắn có chút ảm đạm.
“Hồng Xảo, ngươi hỏi vị đại phu đó xem……thuốc an thai này……” Khi Hạ Thiên Thành đẩy cửa đi vào, chính là nghe thấy Dung Tú Anh đang lười biếng nằm nghiêng trên giường vừa thêu thùa và chuyện phiếm với Hồng Xảo đang nói đến đây, thấy hắn đi vào, tiếng nói của hai người đều đột nhiên ngừng lại, trên mặt nổi lên một biểu tình hoảng loạn.
Hạ Thiên Thành không có lưu tâm đến các nàng đang nói cái gì, chỉ là biểu tình này lại khiến cho hắn có chút kỳ quái, nhưng hắn cũng không có để trong lòng.
“Đã trễ thế này rồi còn thêu thùa cái gì nữa, Hồng Xảo, đi ngủ đi.”
Hồng Xảo vội vàng đáp ứng rồi gấp gáp chạy ra ngoài, trên đường còn xém chút nữa đụng phải chiếc ghế.
“Sao lại vội vã gấp rút như thế?” Hạ Thiên Thành nhăn mày.
Dung Tú Anh sớm đã đứng dậy xuống bên giường lấy áo ngủ đến chuẩn bị hầu hắn thay áo, Hạ Thiên Thành vừa chậm rãi cởi cút áo vừa tùy tiện hỏi thăm: “Vừa rồi các ngươi đang nói cái gì vậy? Ta nghe thấy có an thai?”
Dung Tú Anh đứng sau lưng hắn nửa ngày không nói gì.
Hạ Thiên Thành đợi một lát không thấy nàng trả lời, kỳ quái quay đầu lại nhìn vào mặt nàng, thì thấy biểu tình của Dung Tú Anh không đúng lắm: “…..Có chuyện gì?”
“…..Lão gia.” Dung Tú Anh muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng, úp úp mở mở, Hạ Thiên Thành híp mắt lại một chút, hắn bắt đầu cảm thấy có chỗ nào không đúng rồi, Dung Tú Anh bị hắn nhìn chằm chằm như vậy càng phát hoảng, rất lâu, nàng cũng nghĩ thông, giấy dù sao cũng không thể gói được lửa a, “…….Lão gia, ta cũng vừa mới biết thôi, tối nay định nói cho ngài biết, nhưng thấy trễ quá rồi nên……Nữ, nữ nhân đó có thai rồi…..”
Hạ Thiên Thành không hiểu rõ, “…….Nữ nhân nào?”
“……Chính là……Đinh Linh Nhi đó…..bữa trước nàng ta không khỏe muốn ói mấy lần, tìm đại phu đến xem thì là…….đã được một tháng rồi…….” Âm thanh của Dung Tú Anh càng lúc càng nhỏ, bởi vì nàng nhìn thấy sắc mặt Hạ Thiên Thành càng lúc càng khó xem.
Hạ Thiên Thành gắt gao trừng mắt nhìn nàng, rất lâu sau, hắn đột nhiên xông ra ngoài cửa.
Dung Tú Anh đang mặc áo cho hắn bị lảo đảo một chút, tay đang thay áo của nàng vẫn còn dừng ở trong không trung, kinh ngạc đứng tại chỗ…… Nàng đã biết sẽ thế này mà…..
Thạch Trụ đang trong giấc ngủ bị nhéo tỉnh, khi y còn đang mờ mịt vì bị lay tỉnh, thì tiếp theo đó đã bị sự trêu chọc quấy phá đột ngột ập đến khiến cho tỉnh táo lại, y run sợ phát hiện Hạ Thiên Thành khuôn mặt xanh xám đã nhiều ngày không gặp đang gần ngay trước mắt.
“ A……” Thạch Trụ theo phản xạ có điều kiện liền nghĩ muốn nhảy lên, nhưng y bị ép chặt đến không thể động đậy, khí thế của Hạ Thiên Thành vô cùng dọa người, y hoàn toàn mông lung.
Ánh mắt của Hạ Thiên Thành giống như muốn ăn y mà cực kỳ hung ác khoét lỗ trên người y, một khắc sau, đột ngột bắt đầu xé quần của y, “Đừng……” Thạch Trụ đã hoàn toàn bị dọa ngốc rồi, y liều mạng ý đồ muốn cự tuyệt, nhưng đã trễ rồi, Hạ Thiên Thành ngay cả y phục cũng không cởi ra, chỉ kéo quần ra, rồi ngay trong đống y phục hỗn loạn mà hung hãn vọt vào.
“ A…….” Đã lâu lắm rồi không làm loại chuyện này, Thạch Trụ nhất thời thê thảm kêu lên một tiếng, nhưng y lập tức cắn chặt răng mình, Hạ Thiên Thành một chút cũng không lưu tình, từng lần từng lần liên tục trùng kích mãnh liệt vào y.
Máu rất nhanh liền chảy xuống, Hạ Thiên Thành cảm thấy được dịch thể nóng bỏng đó.
Hắn từ trên cao ngưỡng đầu lên, thân thể lại một lần nữa vùi vào thật sâu, lại một lần, thêm lần thứ ba…….
Thạch Trụ cố gắng chịu đựng, y không biết là đã có chuyện gì, nhưng không phải y đã sớm biết ngày này sẽ đến rồi sao?
Y không có chỗ để phản kháng, cũng không có bản lĩnh phản kháng, y chỉ có thể như thế này thôi không phải sao?
Dường như có một giọt nước mắt trong khóe mắt đã có chút phát đau đang trừng mở đảo qua một vòng, rồi lại không có rơi xuống.
Thạch Trụ không có phát giác ý thức của bản thân đã càng lúc càng mơ hồ, vì thế, khi Hạ Thiên Thành đột nhiên dừng lại, rất lâu không nói gì dừng ở nơi đó, y cũng không có phát giác.
Thanh âm khô khốc vô cùng của Hạ Thiên Thành hàm hồ nói ra một câu, nhưng không có ai nghe thấy, bao gồm cả bản thân Hạ Thiên Thành, trong đầu óc và thân thể của hắn đều đã giống như bị bổ xẻ ra, rất khó chịu đó! Trong căn phòng rộng lớn chỉ còn vang vọng lại tiếng thở dốc thô trọng của hai người.
Câu nói đó là, “Thật con mẹ nó…….”
Không sai, đây chỉ là một câu nói bình thường đến không thể bình thường hơn, chỉ là một câu nói luôn luôn ở trong cửa miệng của Hạ Thiên Thành mà thôi, nhưng mà khi câu nói tựa như tiếng nỉ non vô thanh này phát ra, Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng đành nhận mệnh. Có những thứ trong sự hỗn loạn lại dần dần rõ ràng hơn, cho dù hắn có rất nhiều chỗ có lẽ mãi mãi cũng không thể làm rõ được, nhưng mà, hắn lại có thể xác định đã nhận thức được một điều____ nam nhân tên Thạch Trụ này, bất kể ý nguyện của tất cả mọi người, từ rất sớm đã đi sâu vào trong sinh mạng của hắn.
Hạ Thiên Thành chậm rãi cuối thấp đầu, tỉ mỉ nhìn ngắm gương mặt của nam nhân khô mát giản dị mà lúc này lại nhếch nhác tiều tụy đó, y hôn mê sao? Một tình tự trong lòng đột nhiên cổ vũ lên sự dịu dàng kỳ lạ, Hạ Thiên Thành vươn tay phải lên, do dự một lát, sau đó, chậm rãi, nhẹ nhàng ve vuốt mái tóc cứng cứng rối loạn của y.