CHƯƠNG 27
Hạ Thiên Thành đạm nhạt: “Không quen biết thì không thể giúp đỡ sao?” Hắn rất rõ ràng con người của Dung Trọng Anh này, đây là một tên gia hỏa mà so với hồ ly còn giảo hoạt mẫn cảm hơn, so với sài lang còn tàn độc vô tình gấp bội, cũng may Dung Tú Anh và tên nhị ca này của nàng một chút cũng không giống nhau.
“Không, không, nào có thể thế được, chuyện này ta thật sự là không biết, hâng! Thật sự là không thể chấp nhận, Thôi phó quan, ngươi đi vào tìm cái tên Lý lão đầu đó ra đây cho ta, đây không phải là làm xấu đi danh dự của Dung phủ sao?”
Hạ Thiên Thành lạnh lùng nhìn, Dung Trọng Anh làm bộ làm tịch đóng kịch: “………Cái này, Tú nhi, đi vào mời ngũ tiểu thiếp lên đây, phải nhớ nhắc nàng thu xếp một chút, ở đây có khách quý.”
Thế là sau một lúc chờ đợi rất lâu, Đinh Linh Nhi một thân áo đỏ thần sắc đờ đẫn xuất hiện, đây cũng là lần đầu tiên sau mấy tháng trời Thạch Trụ mới nhìn thấy nàng, một thiếu nữ nguyên bản hoạt bát xinh tươi hiện nay dường như đã đột nhiên già đi mười tuổi, khuôn mặt tròn trịa hốc hác đi, mà đôi mắt to tròn lúc nào cũng lấp lánh rạng rỡ đã không còn chút ánh sáng. Nàng từ lúc bước vào mắt chỉ nhìn thẳng, lặng lẽ đi đến trước chỗ ngồi của Dung Trọng Anh.
Cho dù đã nghe được mấy lời kia của Lý lão đầu, Thạch Trụ đối với cảnh tượng gặp lại Đinh Linh Nhi cũng đã có mấy phần tâm lý chuẩn bị, nhưng mà khi nhìn thấy Đinh Linh Nhi dường như đã biến thành một người khác thể này, Thạch Trụ vẫn là vô cùng kinh ngạc. Tim của y như bị hung hăng đâm đau đớn, y mất tự chủ bước lên trước một bước, tay cũng vô ý thức mà vươn ra, nhưng lập tức như bị sét đánh mà đứng lại, toàn thân bắt đầu run rẩy.
Chân mày của Dung Trọng Anh hơi chau, nữ nhân này sao lại càng nhìn thì con mẹ nó càng không bỉnh thường a? Hắn vẫn nhớ rõ y phục trên người nàng là lễ vật mà hắn tặng, lúc này mặt lên, lại quái dị đến buồn cười, còn thêm cái tên hán tử ốm đói đen thui vô lễ đó nữa, cũng quá to gan rồi đi.
“Linh Nhi, nhìn thử xem, đây là sư huynh của nàng đi?” Dung Trọng Anh miễn cưỡng khắc chế sự chán ghét bất mãn trong lòng, đối với nữ nhân này, hắn sớm đã ngán tận cổ rồi, nhưng mà tình cảnh trước mắt này, rõ ràng cũng không phải là hắn nguyện ý nhìn thấy.
Thân hình Đinh Linh Nhi nhất thời hơi run rẩy một chút, nàng hoang mang nhìn theo hướng tay của Dung Trọng Anh mà quay sang bên trái. Ở nơi đó, có một nam nhân hao gầy sớm đang đứng, đôi môi y co giật lợi hại đến thế, biểu tình của y tựa như bị người đấm cho một quyền khó chịu đến co rút, y muốn khóc sao? Đinh Linh Nhi nhìn rồi nhìn, đột nhiên liền nhếch miệng cười, thanh âm của nàng thấp đến mức dường như không thể nghe được, “Nhị sư ca……..”
Có lẽ dưới con mắt của người khác, tư thái của Đinh Linh Nhi đã mang theo mấy phần điên loạn, nhưng Thạch Trụ lại biết rất rõ không phải như vậy. Ngay khi tiếng kêu quen thuộc “nhị sư ca” kia vang lên, Thạch Trụ rõ ràng nhìn thấy được sự tuyệt vọng cùng cực trong mắt của Đinh Linh Nhi, nó nặng nề như thế, run rẩy như thế, trực tiếp đi thẳng vào chỗ sâu nhất trong đáy tim y, trước mắt Thạch Trụ nhất thời trở nên mơ hồ, cổ họng của y trong một khoảnh khắc tựa hồ như bị nghẹn không thể thở nổi.
Hạ Thiên Thành thần tình phức tạp nhìn thấy tất cả, Dung Trọng Anh bấy lâu nay đánh đập tiểu thiếp của hắn, chuyện đó Hạ Thiên Thành sớm đã nghe qua. Nhưng mà nữ nhân đáng thương trước mắt lúc này rõ ràng là đã phải chịu đựng rất nhiều giày vò, mà tên nam nhân xuẩn ngốc kia cũng biểu hiện ra một nỗi thống khổ trước giờ chưa từng thấy. Trán của y nổi đầy gân xanh, song quyền mạnh mẽ xiết chặt, trong một nơi không đúng, đối với một người không thể, y liều mạng muốn cắn răng nhẫn nhịn, mà làm sao và bất luận thế nào cũng không thể đè nén được sự quan tâm và bi thống to lớn…….là người ai cũng có thể thấy rõ.
Bởi vì do Hạ Thiên Thành can thiệp vào, nên Dung Trọng Anh cuối cùng vẫn phải phái một chiếc xe đưa Thạch Trụ và Đinh Linh Nhi về đại tạp viện. Khi bọn họ sắp ra khỏi cửa, Thạch Trụ nhút nhát nhìn về phía Hạ Thiên Thành đang rót trà chuẩn bị uống, bất luận trước đây thế nào, lần này y đều rất cảm kích hắn, không ngờ lại đúng lúc cùng người đó trực diện nhìn nhau, tim Thạch Trụ đạp binh một cái, y bị dọa cho hoang mang quay mặt đi.
Đinh Linh Nhi đã đứng ở cạnh cửa đợi rồi, Thạch Trụ vội vàng bước mấy bước sang, nói thật, trừ lúc mới bắt đầu không thể khống chế được chân tình lộ ra, thì Thạch Trụ vẫn luôn không có can đảm nhìn nàng, y luôn cảm thấy phía sau lưng có vô số đạo quang nhọn khắc vào, khiến y như ngồi trong chảo dầu chỉ hận không thể lập tức chạy đi.
Ngồi ở băng ghế sau, Thạch Trụ khẩn trương lo lắng nắm chặt ống quần, toàn thân run rẩy động cũng không dám động, Đinh Linh Nhi cũng trầm mặc ngồi cạnh bên y, mà Thôi phó quan ở băng ghế trước cạnh tài xế lại luôn hữu ý vô tình mà thông qua kính chiếu hậu nhìn họ, trên đường đi không có ai nói một lời nào.
Mà ở một nơi ẩn mật tăm tối phía sau nơi chiếc xe vừa đỗ, có hai đôi chân đang vừa chậm rãi vừa do dự thăm dò đến gần nhau, rất lâu sau cuối cùng cũng chặt chẽ giao triền quấn quit lấy nhau.