Cửu Liên Hoàn

Chương 26




CHƯƠNG 26

Không ngờ được là người này thế nhưng lại là một kẻ si tình, Hạ Thiên Thành thật sự là không hề biết quan hệ giữa Thạch Trụ và cô sư muội kia của y, nhưng mà hắn dựa vào trực giác có thể xác định được ngay, hắn bây giờ cũng mới phát hiện, bản thân đối với chuyện của nam nhân này là không biết chút gì.

Trong lòng nổi lên một tư vị kỳ lạ, cũng không thể nói rõ được là tại sao.

“…….Hâng, vì tiểu thiếp của người ta mà lại chầu chực ở đây, ngươi thật sự là to gan a.” Hạ Thiên Thành cuối cùng cũng lạnh lùng nói, thanh âm có mấy phần âm dương quái khí.

Mà Thạch Trụ khi nghe được lời nói này, cuối cùng cũng có phản ứng, y rụt rè ngẩng đầu lên, ánh mắt trốn tránh nhìn Hạ Thiên Thành một cái, lại phát hiện Hạ Thiên Thành đang trực diện đăm đăm nhìn y, y giật mình kinh hoàng một trận.

“Không cho phép cúi đầu!” Mắt thấy nam nhan lại muốn trốn tránh, Hạ Thiên Thành đột nhiên không thể nhẫn nại được nữa mà gầm lên, “Ngươi đợi ở đây làm gì? Lẽ nào là đang đợi hò hẹn sao!”

“…….” Thạch Trụ kinh ngạc vô cùng, “…….Ngươi…..ngươi đừng có nói bậy……..” Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, Thạch Trụ bị lời nói của mình dọa một phát, sắc mặt y một trận xanh trắng.

Hạ Thiên Thành lại vì lời nói của y mà không những không giận ngược lại còn cười, nam nhân này, thì ra cũng sẽ có lúc nói được mấy lời này. “Cái gì? Ngươi nói ta nói bậy?” Bộ dáng nam nhân lúng túng muốn mở miệng lại líu lưỡi, thật sự là nói không nên lời sự tức cười và…….đáng yêu? Nhưng mà nếu nghĩ kĩ lại, đây dường như cũng không phải là lần đầu tiên mà hắn có cảm giác này.

“Ngươi nói ngươi không phải vì hẹn hò, vậy ngươi ở đây làm gì?” Mục quang của Hạ Thiên Thành một chút cũng không rời khỏi gương mặt đó, tựa như là sắp nhìn thấy được một đóa hoa xuất hiện ở đó.

Thạch Trụ càng lúc càng nôn nóng bất an, nhưng nếu không nói thì cũng không được, “Ta…….không……”

“Còn nói không! Có tin là ta lại bắt ngươi nhốt lại không? Thẩm vấn cho đến khi ngươi nói thì thôi!” Hạ Thiên Thành không kiên nhẫn cắt lời, ác ý uy hiếp, hắn đúng như ý nguyện nhìn thấy Thạch Trụ lại run rẩy, nếu như bắt y về, cái tư vị đó nghĩ tất là y vẫn còn nhớ như in đi.

Môi của Thạch Trụ nhẹ co giật, y không thể nào hiểu được tên Hạ đại soái này tại sao lại cứ phải bức ép y như vậy, “……..Là sư phụ của ta………bệnh rồi……”

“………Ngô?” Hạ Thiên Thành nhíu mi, “…….Sư phụ ngươi?” Đúng a, đây xác thực là một giải thích hợp lý, tâm tình của Hạ Thiên Thành có chút biến chuyển tốt.

“Muốn tìm sư muội ngươi mượn tiền sao?” Hạ Thiên Thành nghĩ thế là đương nhiên, nhìn xem bộ dáng nghèo túng của nam nhân này bây giờ đi, liền có thể biết được y có tiền mà chữa bệnh cho sư phụ hay không, nhưng không ngờ là sắc mặt của nam nhân lại càng ảm đạm.

“………Sư phụ của ta………lão nhân gia người………” Nam nhân đột nhiên nhịn không được nấc nghẹn lên, sau đó lại như vì cảm thấy nhục nhã và hoảng sợ mà đầu và thanh âm cũng từ từ thấp dần.

Hạ Thiên Thành lại thấu hiểu được, nam nhân này ở đây đến đông cứng gần chết thì ra là vì cái này a, nhưng mà cho dù là y thật sự sẽ đông chết, người ở đây cũng sẽ không có ai thương hại y. Dung Trọng Anh cái tên tiểu tử đó, còn thêm tên cẩu nô tài dựa thế liếc mắt của hắn nữa, mạng người trong mắt của chúng chẳng qua chỉ là một cái rắm mà thôi.

“………Đi theo ta.” Câu nói đột nhiên thoát ra khỏi miệng này làm cho Hạ Thiên Thành tự mình cũng cho rằng đã nghe nhầm, nhưng hắn rất nhanh thư thái lại, trong lòng lại có một trận nhẹ nhõm khó nói, nhưng nhìn thấy biểu tình thảng thốt thật lâu của nam nhân, hắn lại không kìm được có chút lúng túng, tên nam nhân này cũng không phải là xuẩn ngốc bình thường đâu.

“Ngươi không phải là muốn gặp sư muội của ngươi sao? Đi theo ta a!” Hạ Thiên Thành không kiên nhẫn ồm ồm nói.

Trên đường chịu đựng mục quang thiêu đốt tràn đầy bất mãn nghi hoặc của Dung Tú Anh, Thạch Trụ quả thật là lòng như lửa đốt, nói thật, y cũng không thể nào hiểu rõ được Hạ Thiên Thành tại sao đột nhiên thiện tâm như vậy. Y không cho rằng dáng vẻ hiện tại của y có thể khiến cho Hạ Thiên Thành nảy sinh ý muốn gì, vậy thì tại vì cái gì đây?

Nhưng mà vì cái gì cũng đều không quá quan trọng, chỉ cần có thể gặp được Đinh Linh Nhi, có thể cho cha con hai người gặp lại nhau, giải tỏa được gút mắc mà sư phụ không nói nên lời, vậy thì cho dù thật sự có cái gì đang đợi y, cũng bất kể, huống hồ, còn có thể là cái gì?

Nhưng mà Thạch Trụ và cả Triệu phó quan lần này đều đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Hạ Thiên Thành lần này lại không hề có một chút ý nghĩ lệch lạc nào, đây có lẽ là lần đầu tiên mà hắn đối mặt với nam nhân này lại không hề có những ý niệm biến thái, cung có lẽ là lần đầu tiên mà hắn nói chuyện nhiều với nam nhân như vậy. Tóm lại, ngay cả bản thân của hắn, cũng cảm thấy đâu đó có một cảm giác rất kỳ dị không thể nói rõ.