“Kẻ nào?”
Nhà trú ẩn mà năm đó Hạ Vũ dựng lên đã trở nên đổ nát vì bỏ hoang nhiều năm, giờ đây nó trở thành nơi ở của đám ăn mày.
Sau khi Hạ Tài xông vào, mười mấy người ăn mày lập tức đứng dậy.
Cho dù chỉ là ăn mày, ăn mặc rách rưới nhưng bọn họ cũng không phải là người dễ bị ức hiếp, kẻ nào cũng mang trong mình những bí mật bẩn thỉu không thể nói.
Nhìn thấy Hạ Tài, bọn họ liền trở nên cảnh giác, cầm vũ khí lên, ánh mắt dần trở nên âm u.
Trong đó thủ lĩnh của đám người này vẫn đang ung dung ngồi sưởi ấm bên đống lửa. Hắn ta cầm cái gậy lớn để nhặt rác lên, đó cũng chính là vũ khí của hẳn ta.
“Mau đuổi bọn họ ra ngoài, kẻ nào dám cản đường sẽ bị gi ết chết!” Hạ Vũ một mình đứng chặn Từ Bân và Từ Tuấn, đồng thời ra lệnh cho Hạ Tài.
“Đầu chết đi!”
Hạ Tài vung đao lên, đúng lúc ông chuẩn bị bắt đầu đại khai sát giới (1), thế nhưng thủ lĩnh của đám ăn mày bỗng sửng sốt: “Thứ phu nhân?”
(1): chém giết toàn bộ
Vận Trúc vội vàng hét lên: “Hạ Tài, dừng tay!”
Hóa ra Vận Trúc là người có tấm lòng lương thiện, cho dù cuộc sống của bản thân cũng không mấy khá khẩm, nhưng bà thường xuyên giúp đỡ những người ăn mày khi đi ra ngoài.
Đồ ăn và tiền bạc mà bà đưa tuy chẳng đáng là bao, nhưng dù sao bản thân bà cũng rất nghèo, vậy nên đám ăn mày đều có thể nhìn thấy rõ ràng tấm lòng của bà.
Bọn họ đều cảm động mãi không thôi, trong lòng đều ghi nhớ phần ân tình này.
Thủ lĩnh đám ăn mày liền xua tay nói: “Đầu tránh ra, mau để thứ phu nhân vào sưởi ấm”
Ngay lập tức có vài người ăn mày dìu Vận Trúc bước vào căn phòng đã đổ nát quá nửa để tránh gió tuyết.
Thấy vậy, Hạ Tài cũng không cần tiếp tục chém giết nữa.
Vận Trúc mở lời: “Ta biết ngươi, bọn họ đều gọi ngươi là Hồng Thất.”
Thủ lĩnh đám ăn mày cười ngại ngùng: “Không ngờ thứ phu nhân còn nhớ tên tiểu nhân:
Vận Trúc thở dài: “Hồng Thất, chỉ là chúng ta đang bị truy sát, ngươi để chúng ta ở lại đây, e rằng sau này sẽ gặp phải phiền toái, như vậy xem như chúng ta đã liên lụy đến các ngươi."
“Xin thứ phu nhân đừng nói vậy.” Hồng Thất nghĩa khí nói: “Ngày nào chúng ta cũng đi xin ăn trên con đường này, có thể thấy rõ ràng thứ phu nhân Hạ gia là người có tấm lòng nhân hậu nhất, chưa bao giờ coi thường chúng ta. Y phục trên người †a đều là thứ phu nhân đưa cho, nếu như thứ phu nhân cần giúp gì, Hồng Thất này tuyệt đối sẽ tận lực giúp đỡ.”
Hạ Tài vội vàng đi tới nói: “Nếu như các tráng sĩ đã nguyện ý giúp đỡ, vậy thì trước tiên chúng ta hãy đem những khối gạch đổ nát này dời đi.”
Hồng Thất nhớ rõ tên này vừa rồi còn muốn dùng đao giết người, liền trợn mắt nhìn ông, cười lạnh nói: “Ngươi là cái thá gì, còn dám ra lệnh cho ta?”
Hạ Tài cũng mắng lại: “Đồ ăn mày hôi hám, các ngươi phải biết đây chính là căn nhà năm đó Vũ thiếu gia mua! Đã cho. các ngươi ở không bao nhiêu năm nay, làm có chút việc thì đã làm sao?”
“Nhà của các ngươi sao?” Hồng Thất cười lớn: “Nếu đây là nhà của các ngươi, thì đại viện Hạ gia là nhà của ta.”
“Ngươi!” Hạ Tài tức giận đến nỗi rút đao ra, chuẩn bị ra tay.
Vận Trúc vội vàng đứng dậy nói: “Hạ Tài, bây giờ chúng ta đang gặp rắc rối, ăn nói đàng hoàng chút, không nên đắc tội người tốt.”
Hạ Tài vẫn còn rất hậm hực trong lòng.
Còn Hồng Thất thì nói tiếp: “Nể tình thứ phu nhân, ta sẽ giúp các ngươi đem vứt những viên gạch này đi!”
Nói xong, hẳn ta lại nói: “Các huynh đệ, mau giúp thứ phu nhân ném gạch đi nào!”
Trong lúc họ đang bận rộn, Hạ Vũ bên ngoài không ngừng vung chiếc cuốc trong tay, mỗi lần vung cuốc đều trúng đám người hầu Từ gia.
Chiếc cuốc mũi nhọn này dùng để đào khoáng thạch, một đầu nhọn như mỏ chim, đầu kia nhọn như cuốc sắt bình thường, nhưng khi Hạ Vũ vung tới ai, nhẹ thì bị gãy xương, nặng thì bị xẻ bụng.
Còn nếu như trúng đầu, thì đầu lìa khỏi xác, máu văng tung tóe khắp nơi.
Vốn dĩ Hạ Vũ vẫn luôn che giấu thực lực của mình, không muốn phô trương toàn bộ sức mạnh.