[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 80: Tin xấu (trung)




Tin xấu hơn còn ở phía sau.

Asmodeus nói: “Ông gặp được Âu Dương Phi như thế nào, ông ta nói như thế nào với ông, ông nói lại chi tiết một lần từ đầu tới cuối đi.”

Lời Ứng Long Sơn không khác biệt gì lắm so với lần trước trả lời Mammon, chỉ bổ sung thêm quá trình “hãm hại lừa gạt” của Âu Dương Phi.

Nói đúng ra, Âu Dương Phi chính là điển hình của một người khoa học biết cách đầu tư thành công. Ông ta không cần quan tâm liệu thành quả nghiên cứu khoa học của mình có cống hiến gì cho nhân loại hay xã hội hay không, thậm chí cũng không thèm quan tâm tới cái gọi là khoa học. Ông ta chỉ quan tâm tới việc thành quả của mình có đủ sức chấn động nhân loại và có thu lại ích lợi tương ứng hay không. Dựa theo cách nói của Ứng Long Sơn, so với những thành tựu về khoa học thì Âu Dương Phi càng có tài ăn nói hơn. Những thành quả nghiên cứu khoa học hiện tại phần lớn có được là nhờ những nhà khoa học khác bị ông ta gạt.

Lấy được đáp án muốn có, Asmodeus vốn định lập tức bỏ đi, nhưng Ứng Long Sơn khóc quá đáng thương, vì thế đành ở thêm một lát. Sau khi tự hối hận với những sai lầm của mình, Ứng Long Sơn bắt đầu kể lể những mơ tưởng thời thơ ấu, sau đó oán giận lẩm bẩm: “Tại sao Luke lại có thể trở thành một Jedi chứ! Rõ ràng khi còn nhỏ gia cảnh của tôi còn tốt hơn anh ta!”

Không lạ gì nội dung của Star Wars, Asmodeus không thể không nhắc nhở ông ta: “Bởi vị cha anh ta là Anakin Skywalker.”

Qua một lát lại nói tiếp: “Anh ta còn biết sửa người máy.”

Ứng Long Sơn càng khóc rất đau khổ.

Không chờ nổi ông ta sống dậy từ nỗi đau, Asmodeus đành mở lời tạm biệt.

“Không thể ở lại với tôi một lát sao?” Ứng Long Sơn rất đáng thương. Một mình bị cách ly trong phòng bệnh, không nén được suy nghĩ miên man, quả thật là một sự dày vò tinh thần rất lớn.

Asmodeus uyển chuyển từ chối: “Tôi phải đi giải quyết việc gấp, sau đó…”

“Sau đó thì sao?” Ứng Long Sơn bi quan hỏi: “Đón tôi xuống địa ngục sao?”

“Sau đó đi gặp… Bạn trai của tôi.” Y sử dụng cách nói của nhân loại.

Ứng Long Sơn mở to hai mắt, thử thăm dò hỏi: “Tony?” Bởi vì y là người bạn tới thăm bệnh trong lúc truyệt vọng, ông ta không khỏi tạm quên đi ngăn cách giữa con người và ma vương, chân thành nói: “Là một người từng trải, tôi muốn cho ngài một lời khuyên. Ngài với Tony thật sự không thích hợp lắm.”

Vẻ mặt Asmodeus đanh lại, ánh mắt lập tức lạnh lẽo.

Ứng Long Sơn khóc đến sưng cả mắt, tầm mắt rất mơ hồ lại cộng thêm chức năng mắt thoái hoá do bệnh, căn bản không nhận ra thái độ y thau đổi, còn tự ý phân tích một lúc lâu, cuối cùng mới chân thành tổng kết: “Chủ yếu là do diện mạo quá phổ thông, đứng cùng với nhau…” Cũng không thể nói là không xứng đôi. Ông nhớ tới hình ảnh lúc “Tony” và Asmodeus đứng chung, phong thái và bầu không khí dường như lại phù hợp một cách kỳ lạ.

Ông ta đau khổ nói: “Tôi nhất định đã bị bệnh nghiêm trọng lắm rồi, nên ký ức và cảm giác mới đều có vấn đề.”

Để giữ hình tượng của Raphael với bên ngoài, Asmodeus buộc phải phản bác: “Đó không phải là gương mặt thật của chàng. Chàng thật sự vô cùng xinh đẹp, vô cùng vô cùng xinh đẹp.” Sợ rằng cách ca ngợi quá đơn điệu không thể hình dung được một phần vạn vẻ đẹp của Raphael, Asmodeus lại mạnh mẽ bổ sung: “Xinh đẹp nhất trong chín giới, xếp hạng thứ nhất.”

Trong ấn tượng của Ứng Long Sơn, hình tượng của Asmodeus là thần bí kiệm lời, nhưng lúc này lại đầy tính trẻ con.

Ứng Long Sơn lẩm bẩm một câu “Yêu nhau củ ấu cũng tròn”. Ông ta đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Cậu ta là nhân loại, còn ngài là… đoạ thiên sứ? Hai người tuổi thọ không giống nhau, vậy ngài vẫn cần có biện pháp làm cho cậu ta trường thọ?” Đôi mắt sưng đỏ nỗ lực mở to, muốn thấy rõ ràng biểu cảm lúc này của Asmodeus. Nếu như Asmodeus có thể khiến cho nhân loại trường sinh, có lẽ cũng có thể chữa khỏi bệnh cho mình? Ít nhất là chữa khỏi bệnh cho vợ và con trai ông.

Asmodeus rụt rè mím môi: “Không phải nhân loại. Chàng là thiên sứ, sí thiên sứ.”



Ứng Long Sơn héo hon bằng tốc độ mắt thường có thể thấy.

Tốt, đoạ thiên sứ và thiên sứ yêu đương, rất môn đăng hộ đối.

Tranh thủ lúc ông ta im lặng, Asmodeus thuận lợi bỏ đi, sau đó đứng ở cửa phòng bệnh gọi điện cho Raphael, hỏi địa chỉ bệnh viện chỗ Âu Dương Phi và những người khác ở căn cứ đang nằm. Raphael giống như đang bay, tiếng gió rất lớn. Qua một lát, tiếng gió lập tức biến mất.

“Tôi đang ngắm phong cảnh của nhân giới.” Raphael không lập tức trả lời câu hỏi của y.

Asmodeus dừng chân. Phía trước là hành lang bệnh viện, cũng không có cảnh đẹp nào.

… Không thể cùng Raphael ngắm cùng một cảnh đẹp.

Tâm trạng của y hơi chùng xuống.

Raphael dán môi vào micro của di động tựa như đang dán môi lên vành tai y, nhẹ nhàng nói: “Hoàng hôn nơi xa còn vương vấn ánh chiều tà, bầu trời trên cao đang tối dần. Tôi đứng ở sân thượng trên tầng ba mươi mấy, phía dưới là khu công nghiệp trong thành phố, đường xá đông đúc, xe cộ chen lấn, đèn neon và đèn đường đang dần sáng lên… Tôi rất nhớ em.”

Bàn tay nắm di động của Asmodeus siết chặt.

Ai cũng không nói chuyện.

Giống như bọn họ không hề tách ra, vẫn sóng vai đứng cạnh nhau, cùng nhìn ngắm cảnh đẹp trong mắt Raphael kia.

Qua một lát sau, di động bắt đầu báo hết pin, Raphael vội vàng nói rõ địa chỉ bệnh viện.

Nhưng Asmodeus đã “vui đến quên cả trời đất”: “Vậy còn người? Người đang ở đâu?”

Raphael cười nói: “Tôi không phải ở trong lòng em sao?”

Tuy rằng không nói gì, nhưng chàng biết As của chàng nhất định cũng đang nhớ đến mình.

Đây là sự tự tin trong tình yêu.

Nhịp thở của Asmodeus cứng lại, y nhẹ nhàng lên tiếng, lại sợ chàng nghe không thấy mà hạ giọng bổ sung: “Em cũng rất nhớ rất nhớ người.” Nhớ đến mức… Chỉ hận sao không thể buông bỏ việc đang làm mà lập tức bay tới cùng người ngắm hoàng hôn, ngắm đèn đường, không bao giờ chia xa.

Tình trạng bệnh của Âu Dương Phi nghiêm trọng hơn Ứng Long Sơn nhiều, đã phải vào phòng chăm sóc đặc biệt nằm, trên người cắm đầy ống. Asmodeus nếu muốn lấy được thông tin từ miệng ông ta thì trước tiên phải chữa khỏi được bệnh đã.

Asmodeus đứng ở bên ngoài cửa sổ nhìn một lát rồi sang bệnh viện của những người trong căn cứ.

Trong ba bệnh viện, đây là nơi nhỏ và sơ sài nhất, chỉ có hai toà nhà, một làm phòng khám bệnh, một làm nơi cấp cứu và phòng bệnh nhân. Nhưng trong hai ngày ngắn ngủi, rất nhiều y bác sỹ nổi tiếng trong nước đều tới đây, các thiết bị y tế cũng được chuyển khẩn cấp tới, đã xác định là địa điểm chữa trị dịch bệnh lần này.

Thời điểm Asmodeus tới bệnh viện đúng lúc gặp được chuyên gia hội chẩn, nghe bọn họ nói tình trạng của người bệnh không giống nhau, hẳn là có liên quan tới sức đề kháng và cơ địa của từng người. Trước mắt dùng thuốc tuy là có thể giảm bớt bệnh tình, nhưng so với tốc độ chuyển biến xấu, về lâu dài không mấy lạc quan.

Y dùng thuật ẩn thân đi đến phòng bệnh. Có mấy người lớn tuổi đang tập trung ở trên một chiếc giường cãi nhau, đại khái bọn họ là mấy người có tình trạng tốt, hộ lý cũng không quan tâm.

Asmodeus vốn tưởng bọn họ giống như Ứng Long Sơn, đang kêu ca số mệnh, ai ngờ đến gần nghe rõ… Cũng không hiểu. Đều là những từ ngữ và lý luận chuyên ngành rất khó hiểu.

Có một ông lão đang cầm bút viết viết vẽ vẽ vào quyển sổ ghi chép lớn, đột nhiên ném bút: “Không được, không được! Tôi cảm thấy kế hoạch này không được.”

Những người khác ngừng lại nhìn ông.

Ông lão ném bút nói: “Chúng ta đều bị Âu Dương Phi lừa dối! Phi thuyền vũ trụ đang yên đang lành tại sao lại biến thành… Di dời địa cầu? Tôi cảm thấy việc chúng ta đổ bệnh là chịu tội do đã làm trái với tự nhiên!”

Một ông lão đầu trọc nói: “Hiện tại đã không còn là chuyện của Âu Dương Phi, quốc gia cũng đã ủng hộ công trình này, xếp vào kế hoạch dự phòng. Có nghĩa là, chúng ta không nhất định dùng tới, nhưng đến thời điểm cần thiết, chúng ta vẫn có thể dùng.”

Ông lão ném bút nói: “Khi nào có thể sử dụng? Băng Nam Cực tan ra sao? Sau khi băng tan, chúng ta vẫn còn đất liền! Đúng là diện tích đất liền trên đầu người giảm đi, nhưng chúng ta vẫn còn có thể nhận ánh sáng mặt trời, vẫn có thể sinh sống ở nơi quen thuộc, trong hoàn cảnh an toàn. Sau khi di dời địa cầu thì sao? Băng đông lại, nhưng biển cũng đông lại, đất liền cũng đông lại! Mọi người có suy nghĩ xem sẽ có bao nhiêu loài sinh vật sẽ biến mất không? Không có chim, không có côn trùng, đây chính là một cuộc tuyệt chủng lớn đấy! Phá huỷ hệ sinh vật dù đối với ai cũng sẽ không tốt đẹp gì! Cuối cùng, nhân loại cũng sẽ chết hết!”

Asmodeus nghe thấy thì gật đầu liên tục.

Ông lão đầu trọc nói: “Đã nói là dự phòng! Dự phòng! Không nhất định sẽ dùng, nhưng nhất định phải có!”

“Căn bản không cần phải có!” Ông lão ném bút cũng nóng nảy vỗ bàn, “Ông tạo ra vũ khí hạt nhân thì còn dùng để uy hiếp các quốc gia khác được. Nhưng ông tạo ra một thứ không tốt gì cho toàn bộ nhân loại thì dùng để up hiếp ai? Uy hiếp người ngoài hành tinh à? Ôi, cảnh báo bọn họ, các người không được lại gần, nếu các người lại gần chúng tôi cũng có thể đi qua đó! Có nực cười không?”

Ông lão đầu trọc khó thở: “Lúc trước chính là ông kéo tôi vào kế hoạch này, hiện tại ông lại giảng giải cho tôi là ‘không cần’? Lời đều do ông nói, ông nghĩ là tôi ngu à?”

Những người khác thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, vội vã chạy đi tìm hộ lý giải quyết. Không phải bọn họ không muốn khuyên can, thật sự là… Tình trạng cơ thể không cho phép.

Asmodeus nghe đến đây thì đã hiểu rõ.

Đối với kế hoạch này, bên trong căn cứ cũng tồn tại mâu thuẫn. Nếu không phải do chính phủ đột nhiên ủng hộ kế hoạch, khả năng căn cứ sớm đã giải tán, nhưng hiện tại hẳn là cũng rất nhanh sẽ như vậy, bởi nhân viên chủ chốt đều đã ở trong bệnh viện rồi.

Nghĩ đến đây, y lại cảm thấy áy náy với Raphael. Bởi vì thừa nhận may mắn này chính là tán đồng với cách làm của Lucifer.

Y rời khỏi khu bệnh nhân, nhìn bầu trời sao tĩnh lặng, lấy di động ra đang định ấn số thì Raphael giống như tâm ý linh thông mà đã gọi tới trước.

Phong cảnh trên trái đất có lẽ là khác nhau, nhưng bầu trời sao đều là một, nhất định bọn họ đang nhìn cùng một thứ. Asmodeus đang yên lặng miêu tả bầu trời sao trong lòng, định bắt chước Raphael tỉ mỉ nói ra, liền nghe thấy Raphael nghiêm túc nói: “Sự việc có biến động, chúng ta gặp mặt ở thành phố D.”

Không khí hoàn toàn khác với lần trước, lãng mạn chất đầy trong bụng Asmodeus lập tức không thể hoá thành lời.

Cuộc trò chuyện kết thúc vội vàng, địa chỉ được nhắn tới, là một khách sạn năm sao tại thành phố D. Hơn nữa nhìn cách viết địa chỉ hẳn không phải là do Raphael soạn.

Xe cứu thương đi vào từ cổng lớn, bãi đỗ xe vắng vẻ lập tức náo nhiệt. Một người bệnh bị nâng xuống, phía sau còn có hai người đi theo. Là nhà Ứng Long Sơn? Asmodeus đến gần nhìn thì thấy không phải. Nghe bác sỹ cấp cứu nói là nhân viên dọn dẹp, cũng đang bị cách ly quan sát.



Đại dịch đã bùng phát?

Raphael nói sự việc có biến động, là chỉ việc này sao?

Asmodeus mang theo nghi hoặc bay về phía thành phố D.