[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 68: Họp mặt (trung)




Từ ngạc nhiên đến ngạc nhiên khác!

Từ giờ đến lúc họp mặt còn nửa buổi sáng và một buổi tối nhưng Raphael cứ thấy trong lòng bất an, có cảm giác như sắp xảy ra biến cố. Tiễn Asmodeus đến trước cửa phòng, chàng bất chợt đổi ý, định bụng chủ động đi chào hỏi các bạn già ở những phòng kế bên.

So với hai tên gian xảo Lucifer và Beelzebub, hai kẻ đầu óc đơn giản là Abaddon và Beria đương nhiên dễ đối phó hơn, nhưng đồng thời lượng tin tức họ nắm được cũng chẳng đáng kể cho lắm. Vì tránh phí sức, Raphael quyết định trực tiếp xuống tay từ Lucifer.

Để tránh Asmodeus bị khó xử, trước khi đi tìm Lucifer, chàng hỏi ý kiến y trước.

Quả nhiên Asmodeus tỏ vẻ khổ sở.

Raphael thầm thở dài. Với As mà nói, bây giờ thiên đường và địa ngục chính là mối quan hệ giữa nhà mẹ và nhà chồng, chỉ cần một bên sắp xếp không khéo sẽ dễ dàng gây ra bất hòa trong gia đình. Chàng thông cảm nói: “Tôi muốn uống cà phê do chính tay em xay, chắc cỡ nửa tiếng sau ấy, có được không?”

Asmodeus cúi đầu và cắn môi, không đồng ý cũng không từ chối, nhưng ngón tay nhỏ dài cứ quắp lấy quần áo của Raphael.

Raphael đành thử thăm dò: “Hay là em đi chung với tôi? Đợi mình về tôi pha cà phê cho em?”

Ngón tay móc vào quần áo của chàng siết lại, y vẫn không nói gì.

Raphael kiên nhẫn đợi mấy phút mới nghe đối phương thì thầm: “Nhất định phải đi?”

Raphael dịu dàng giải thích: “Chỉ là chào hỏi mấy người bạn cũ lâu ngày không gặp thôi mà. Tôi đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện bạo lực nào đâu…” Về phương diện này, trên thiên đường phân công rất rõ ràng. Ví dụ chém Lucifer chỉ xuất hiện trong danh sách nhiệm vụ của mỗi Michael mà thôi.

Biết không khuyên được chàng, ngón tay của y lướt ngang và móc vào ngón tay của Raphael, im lặng bày tỏ thái độ muốn được cùng tiến lui với chàng.

Dắt tay Asmodeus đến phòng Lucifer mà tâm trạng của Raphael cứ thấy phơi phới, bị mù mắt chó độc thân bao năm, cuối cùng cũng tới lúc mình được bố thí gió xuân cho kẻ khác.

Chàng nhấn chuông cửa nhưng không ai trả lời, ngược lại bên cạnh có người bước ra. Abaddon bực bội hỏi: “Sao đi đâu cũng nhìn thấy ngươi vậy hả?”

Raphael đáp: “Lucifer đâu?”

“Không biết.” Abaddon nhanh chóng quay vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Raphael lại gõ cửa thêm một lúc, sau khi chắc chắn không có ai ở trong mới đi sang nhấn chuông phòng kế bên. Abaddon lại cáu gắt mở cửa ra, “Trong vòng một tiếng đồng hồ, chúng ta lại nhìn thấy nhau tới ba lần!”

Raphael quay đầu đi rồi quay đầu lại, “Đó, lần thứ tư. Chúc mừng phá kỷ lục.”

Abaddon: “…Ngươi tới làm gì?”

Raphael nhoẻn miệng và hào hứng trả lời: “Ngày mai chúng ta sẽ tụ họp ở cùng một sảnh tiệc, trong lúc thưởng thức món ngon sẽ luân phiên đá xoáy bới móc lẫn nhau. Giây phút khiến người khác phấn chấn đến vậy lẽ nào không nên ghé sang chào hỏi nhau làm nóng sân trước hở?”

Abaddon nhìn lướt qua cái tên đáng ghét trước mặt rồi nhìn chằm chằm vào Asmodeus đang im thin thít bên cạnh, “Cậu bảo hai người xóa bỏ hiểu lầm, tại sao trông như cậu vừa rơi vào hiểu lầm càng sâu sắc hơn vậy?”

Nụ cười của Raphael biến mất, kéo Asmodeuse ra sau lưng rồi nhắc nhở bằng giọng không mấy thân thiện: “Phá hỏng tình duyên của người khác là bị sét đánh đó.”

Abaddon đáp: “Lúc hai người nắm tay đi chung với nhau, ta đã bị sét đánh trúng một lần rồi.”

Raphael: “…” Một tên Mammon đi mất lại có một tên Abaddon tới. Lần này địa ngục định dùng luân xa chiến để đấu võ mồm sao?

Asmodeus nhẹ nhàng lay cổ tay chàng, Raphael cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, “Beelzebub có đây không?”

Abaddon đáp: “Phòng kế bên của phòng kế bên.”

Chính là phòng còn lại bên cạnh phòng Lucifer.

Raphael lập tức nghĩ ra, rất có khả năng Lucifer đang ở trong phòng Beelzebub. Hừm, hai tên ma vương tụ lại một chỗ nhất định là có kẻ sắp gặp xui xẻo rồi. Ngày mai là buổi họp mặt, khả năng rất cao kẻ xấu số ấy chính là mình.

Chàng nhấn chuông phòng Beelzebub liên tục. Con Thuyền Noah quá lâu đời, chuông cửa cũng là kiểu cổ, nhấn ít không cảm thấy gì nhưng chỉ cần nhấn rồi giữ luôn không tay ra sẽ khiến người ta cảm thấy đinh tai nhức óc.

Raphael đứng ngoài cửa còn thấy khó chịu, bên trong nếu có người chắc chắn cũng chịu không nổi.

Nhưng chuông cửa reo rất lâu vẫn chẳng thấy có ai ra.

Ngược lại Thạch Phi Hiệp dẫn theo Raton vội vàng chạy lên, “Có gì giúp được ngài không ạ?” Giữa tiếng chuông cửa inh ỏi, giọng của gã chỉ như thuyền nhỏ giữa biển, phải cố gắng lắm mới nghe được gã đang nói gì.

Raphael thả tay ra, “Ta đang tìm Beelzebub.”

Thạch Phi Hiệp nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng giả tạo, “Tôi ngài văn minh, nhà nhà vui vẻ. Sau khi vào ở trong khách sạn, chúng ta chính là người nhà tương thân tương ái với nhau, khi sử dụng các thiết bị trong khách sạn nhất định phải chú ý không gây ảnh hưởng tới ngưới khác nghỉ ngơi. Xin hỏi ngài còn yêu cầu gì không ạ?”

Raphael vô cùng văn minh mà mỉm cười: “Quấy rầy rồi.”

Thạch Phi Hiệp giả lả khách sáo đáp lại: “Không hề không hề ạ, ha ha ha.”

Beelzebub cùng Lucifer không có trong phòng, rất có khả năng là lên trên tìm Metatron. Đột nhiên Raphael không vội nữa, chàng thong thả đi pha cà phê hòa tan. Lúc nhận cốc cà phê, vẻ mặt Asmodeus có hơi vi diệu. Raphael ngửi cà phê rồi hỏi: “Không ngon à?”

Asmodeus nói: “Người bảo là cà phê chính tay xay mà?”

…Đó là mượn cớ thôi.

Raphael thò tay ra, dùng tay mình bọc lấy tay Asmodeus rồi lại dùng ngón cái chà nhè nhẹ, “Không nghiền cà phê thôi thì nghiền tay vậy nhé.”

Asmodeus: “…”

Vào lúc dùng bữa tối, Raphael đề nghị xuống sớm để ôm cây đợi thỏ, nào ngờ các chú thỏ quá gian xảo, chú thỏ Abaddon gọi bữa tối mang lên tận phòng. Raphael càng nghĩ càng thấy lần này địa ngục có âm mưu đen tối, thu xếp ổn thỏa cho Asmodeus xong, chàng bèn lên tầng 88 để tìm Metatron thương lượng kế hoạch đối phó.

Địa ngục có vẻ thần bí, thiên đường bọn họ tuyệt đối không thể để thua kém, nhất định phải thể hiện ra ta đây cũng rất khó đoán. Bởi thế, vừa chuẩn bị xong buổi tối lãng mạn dưới ánh nến, Mammon lại bị đuổi ra khỏi phòng.

Bị đuổi ra tới cửa, Mammon vẫn giữ chặt lấy khung cửa và cố gắng giãy dụa: “Đó là beefsteak tự tay ta chuẩn bị.”

May mà có mình tới, chứ không Metatron ăn chắc đau khổ lắm đây. Cảm thán xong, Raphael liền dùng một cơn gió đưa thịt bò ra ngoài.

Mammon vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Chanh trên tôm là do ta cắt!”

Chanh cùng tôm cùng được đưa ra ngoài.

“Còn có…”

Không đợi gã nói xong, cả cái bàn đã được đưa luôn ra ngoài, sau đó là cửa phòng đóng sầm vào mặt gã.

Mammon: “…”

Mammon thong thả đi ngoài hành lang, chỉnh khuy cài áo sang chế độ khuếch âm rồi nói cho cả mấy tầng dưới nghe: “As à, cậu muốn dùng cơm chung không?”

Cửa phòng của Metatron vốn được đóng chặt, lúc này đột nhiên hơi he hé, tay Raphael thò ra giật mạnh khăn trải bàn một cái, các món ăn lập tức đổ tứ tung, sau đó bàn tay liền rụt vào và đóng cửa lại.

Mammon: “…”

Đối diện với Metatron, Raphael lập tức quay về với hình tượng thiên sứ mẫu mực, “Xin lỗi nhé, làm phiền người dùng bữa.”

Metatron hiền hòa mỉm cười: “Không sao, người biết tôi không ăn cũng được mà.”

Raphael kéo tấm lụa hoa hòe được trải trên ghế ra và ngồi xuống, “Lucifer tới rồi, người gặp chưa?”

Metatron lắc đầu, “Mấy hôm nay tôi đang bận soạn ‘Các điều ước bình đẳng mang đến lợi ích chung cho thiên đường và địa ngục’, người giúp tôi đọc xem xem có thiếu sót gì không.” Metatron đưa một xấp giấy cho Raphael.

Raphael thầm mừng vì Metatron mới trả phép cách đây không lâu, bằng không mấy việc khô khan nhàm chán này nhất định sẽ đổ lên đầu chàng. Chàng cầm lấy bảng điều ước, nương theo ánh đèn trên bàn để đọc thật kỹ.

Dù thiên đường và địa ngục bao năm nay vẫn duy trì các điều khoản bình đẳng bất thành văn nhưng viết ra rạch ròi thế này đúng là lần đầu tiên.

Raphael vừa lật xem vừa nói: “Đây là mục đích của lần họp mặt này?”

“Không hẳn.” Metatron đáp: “Tôi đồng ý với Oregon… Người cũng gặp rồi ấy, chính là cậu bạn nhỏ huyết tộc vô cùng đáng yêu. Cậu ấy hy vọng có một tấm hình chụp chung của bảy thiên sứ bảy ma vương và chữ ký. Tôi cảm thấy lần này là cơ hội rất tốt.”

Raphael đáp: “Thế cậu ấy sẽ phải thất vọng rồi. Tôi không thấy có Leviathan. Cơ mà, người có chắc Gabriel sẽ tham dự không?”

Metatron nói: “Mammon bảo y biết ghép ảnh.” Câu gốc là: Không có mặt thì cứ ghép ảnh vào thôi.

Raphael ngẩn ra, “Hắn ta đúng là lắm tài vặt đến nỗi khiến người ta mở mang tầm mắt đấy.”

Các điều ước không có vấn đề gì quá lớn, Metatron xưa nay luôn là người công bằng, nhưng có vài chi tiết lặt vặt Raphael cảm thấy bên địa ngục sẽ không dễ dàng chịu đồng ý. Có lẽ họ không ngại cho lắm, nhưng họ lại ghét bị các quy ước trói buộc quá chặt chẽ. Ví dụ như khi xảy ra tranh chấp không được ra tay trước vân vân – Đây chính là ngăn chặn mọi khả năng dùng vũ lực, chắc chắn Abaddon chết cũng không chịu.

Nghe góp ý của chàng xong, nụ cười của Metatron chợt trở nên đôi chút gian manh, “Chúng ta cần phải chừa lại vài điều cho họ đàm phán chứ.”

Raphael: “…” Hình tượng một Metatron đơn thuần dịu dàng trong đầu đột nhiên trở nên mơ hồ, thay vào đó là hình ảnh của Mammon càng lúc càng rõ nét – Hắn ta đúng là chất độc cực mạnh, cả Metatron cũng khó lòng miễn dịch. Chàng bóng gió nói: “Phía địa ngục có thể đang có kế hoạch khác.”

Metatron chớp mắt đáp: “Chúng ta cũng có chuẩn bị mà tới.”

Raphael: “…” Với tình hình ở chung của chàng và As, tin rằng chẳng bao lâu sau, mọi người có thể nhìn thấy một Asmodeus phiên bản Raphael cùng một Raphael phiên bản Asmodeus… Người yêu ảnh hưởng lẫn nhau, đúng là mong chờ đến ngày đó ghê.

Vào ngày họp mặt diễn ra, bầu không khí giương cung bạt kiếm như trong tưởng tượng không hề xuất hiện.

Raphael kéo tay Asmodeus vào hội trường, Lucifer, Beelzebub, Abaddon, Beria, Mammon lần lượt ngồi xuống thành một hàng.

Chỗ ngồi chia theo chủng tộc?

Raphael quyến luyến siết tay Asmodeus vài lần rồi mới buông ra, dõi theo y đi về phía bên kia, trong lòng thấy hơi khó chịu, nhưng biết làm sao đây, hôn nhân khác chủng tộc mà.

Hàng ghế bên thiên đường chỉ có Metatron đang ngồi ở vị trí thứ hai, Raphael ngồi vào vị trí thứ ba, nhỏ giọng thì thầm: “Double Happy đâu?” Vừa nói xong, chàng liền nhìn thấy một thiên sứ nhỏ nhắn đáng yêu với mái tóc ngắn xoăn tít kéo chiếc ghế bé xíu đi vào và ngồi xuống sau vị trí chủ trì, yên tĩnh sắm vai thư ký. Nhận ra có người đang nhìn mình, cậu bé ngẩng đầu lên và nở nụ cười ngây ngô.

Raphael nhìn sang chỗ khác.

Beelzebub vừa ăn khoai chiên vừa từ tốn hỏi: “Họp trễ sẽ bị phạt thế nào?”

Raphael đưa đẩy: “Ý của Lucifer ra sao?”

Lucifer mỉm cười không đáp.

Abaddon gõ bàn, “Theo lệ cũ của chín giới, đến trễ là không được vào họp, chúng ta họp luôn đi.”

“Từ khi nào chín giới lại có thông lệ này, sao ta không biết?” Theo lời phản bác lạnh lùng vang lên, cửa phòng hội nghị mở toang, một luồng sáng cực mạnh chiếu thẳng vào trong khiến người khác không mở nổi mắt, nhưng nhìn kỹ mới phát hiện ra, ấy chỉ là ảo giác do cảm giác tồn tại mang lại.

Một mình Michael bước vào, liếc Abaddon bằng ánh mắt lạnh giá đến nỗi khiến kẻ khác không thể không hoài nghi… Nếu chẳng nhờ có bàn ở giữa ngăn cách đôi bên, chắc y đã xông qua đập cho Abaddon một trận rồi mới ngồi xuống.