[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 65: Lời mời (trung)




Đội hình khách mời hào nhoáng.

Raphael nhíu mày tỏ vẻ rầu rĩ, “Thế phải tính sao nhỉ?”

Phản ứng đầu tiên của Asmodeus là tìm Beelzebub. Beelzebub từng bảo sẽ ở lại nhân giới một khoảng thời gian, nếu đã gửi thiệp mời cho mình chắc chắn anh ta sẽ có cách để mình đến dự. Chẳng mấy khi Asmodeus lại nôn nóng thế này, thấy y quay đầu chạy đi, Raphael vội kéo y lại, “Đi đâu thế?”

Asmodeus đáp: “Em muốn hỏi xem Beelzebub có cách nào hay không?”

Với tính tình e thẹn của As, gặp phải phiền phức lại nghĩ tới Beelzebub, chứng tỏ quan hệ riêng của hai người khá thân thiết. Raphael thấy trong lòng chua lè, trông dáng vẻ gấp gáp của Asmodeus thì buột miệng hỏi: “Lần họp mặt này quan trọng vậy sao?”

“…” Asmodeus mất tự nhiên rũ mắt, mũi chân theo bản năng lại nhúc nhích, sợ bị Raphael phát hiện manh mối nên mắt cứ liếc qua liếc lại, cuối cùng quyết định dán chặt vào một bông hoa dại nhỏ trong vườn.

Raphael cho rằng y đồng ý với lời của mình thì thở dài, “Nếu nhớ thiên đường, hoan nghênh em về thăm tôi… Và mọi người.”

Trải qua bao nhiêu năm tranh cãi, xô xát, gây gổ, làm lành, mối quan hệ giữa thiên đường và địa ngục cũng không còn căng thẳng như hồi thánh chiến vừa kết thúc. Cứ nhìn lịch trình trốn việc của lãnh đạo hai bên là biết, ngày song phương hợp tác lâu dài chẳng còn bao xa, chỉ thiếu mỗi nước huỵch toẹt ra thôi.

Asmodeus không nói gì mà chỉ cúi đầu, giang tay ra ôm chầm lấy Raphael, vùi mặt vào vai chàng như chim non tìm kiếm cảm giác an toàn.

Ban đầu Raphael còn giật mình, nhưng sau đó là mừng như điên. Số lần hai người tiếp xúc da thịt với nhau càng lúc càng nhiều, As hiện tại không còn từ chối thân cận với mình nữa, thỉnh thoảng còn chủ động, có thể thấy giấc mơ chung giường sắp không còn là mơ nữa, hạnh phúc chuẩn bị vào nhà rồi.

Chàng giang tay ôm lấy y thật chặt, trong lòng mừng như nở hoa.

Ôm được một lúc, Asmodeus mới nhỏ giọng hỏi: “Thế khi nào mình mới đi tìm Beelzebub?”

Raphael hết cách đành đáp: “Không cần tìm, tôi có cách.”

Thấy y tròn mắt nhìn mình, tâm trạng của Raphael lại tốt lên, “Tôi còn tưởng em sẽ nghĩ ra cơ chứ.”

Nghĩ ra?

Có liên quan đến y ư?

Asmodeus nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẫn mơ hồ, “Thông đạo của huyết tộc bị đóng rồi.”

“Nhưng giữa nhân giới và thiên đường địa ngục vẫn còn đường một chiều.”

Con người chết đi sẽ căn cứ vào thiện ác để được đưa lên thiên đường hoặc xuống địa ngục, truyền thống này sau khi thành lập Con Thuyền Noah và nhân giới tách ra độc lập cũng không thay đổi. Vì vậy ngoại trừ thông đạo huyết tộc và Con Thuyền Noah, nhân giới cũng có đường một chiều nối liền với thiên đường và địa ngục.

Asmodeus chợt vỡ lẽ, như trút được gánh nặng, y nói: “Thế khi nào mình xuất phát?”

Raphael kéo tay của y, “Không cần gấp, dù ngày mai mới đi cũng vẫn kịp mà.”

“Quấy rầy Ứng Long Sơn lâu quá rồi, em muốn tối nay ngủ ở Con Thuyền Noah.” Asmodeus lay lay tay chàng.

As làm nũng, Raphael đương nhiên sướng muốn chết, nhưng nhớ tới khuyến mãi Quốc khánh của Con Thuyền Noah, chàng lại rầu rĩ hỏi: “Tại sao em cứ thích mấy nơi có nhiều phòng thế nhỉ?”

Asmodeus trả lời nghiêm túc: “Vốn em thích nhà nhỏ cơ, nhưng sau khi người tới, em lại thích nhà lớn.”

Raphael: “…”

Tại sao sau khi có mình thì cần nhà lớn? Lẽ nào trên mặt mình bên trái viết “Dê”, bên phải viết “Xồm” ư?

Raphael giả vờ tỏ bất mãn mà nhướng mày, đôi mắt xanh lam xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Asmodeus như nhất quyết đòi y phải giải thích sao cho hợp ý mình.

Asmodeus ngẩn ra rồi lúng túng đáp: “Người không thích nhà lớn ư?”

Raphael ngờ vực hỏi: “Tôi bảo tôi thích nhà lớn lúc nào?”

“Nhưng nhà trên thiên đường của người rất lớn, phòng làm việc trên thiên đường của người cũng rất lớn, vườn hoa trên thiên đường của người cũng rất lớn…”

“Được rồi được rồi.” Raphael đặt ngón tay lên môi y ngăn không cho y nói tiếp. Y mà nói tiếp, chàng sẽ thật sự tin rằng mình thích nhà lớn mất thôi. “Đó là bởi thiên đường rất rộng. Sau khi ở chung với em, tôi lại thích nhà nhỏ hơn.”

Lần này đến phiên Asmodeus ngờ vực.

Raphael tình tứ nói: “Thế giới của hai người vốn phải càng nhỏ càng tốt.”

Asmodeus ngại ngùng gật đầu, “Ừm, em cũng thích nhà nhỏ. Như nhà của Ứng Long Sơn ấy, rất tốt.”

Raphael: “…”

Không vội không vội. Về khái niệm lớn nhỏ, có lẽ họ nên dành hẳn một ngày để từ từ thảo luận.

Dù Raphael sống chết đảm bảo ngày mai khởi hành vẫn kịp, nhưng Asmodeus vẫn chọn xuất phát ngay trong hôm nay.

Ứng Long Sơn cùng bà xã đã quen với những quyết định đột ngột của họ nên không ngạc nhiên hay vui mừng gì, chỉ khách sáo bảo hoan nghênh họ lần sau ghé thăm – Bởi dù không khách sáo họ vẫn tự tới.

Lúc Asmodeus rời đi, y còn nhắc Ứng Long Sơn lưu số điện thoại của mình không được đánh mất, “Nhỡ có một ngày ông gặp nguy hiểm và kịp gọi điện thoại, nếu đúng lúc tôi đang ở nhân giới, tôi sẽ tới cứu ông.” Xem như là câu trả lời cho yêu cầu bùa hộ mệnh của Ứng Long Sơn.

Ứng Long Sơn thấy khá ngạc nhiên. Ông ta cảm nhận được dù ngoài mặt Asmodeus trông rất nhã nhặn hiền lành, nhưng thái độ của y đối với nhân loại lại khá thờ ơ, không ngờ y vẫn nhớ lời nói ngẫu hứng của mình. Ứng Long Sơn lập tức thấy cảm động nên cũng hứa hẹn với Asmodeus: “Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Đổng.”

Asmodeus ngẩn ra, tuy không hiểu vì sao ông ta lại nói câu này với mình, nhưng y vẫn gật đầu đồng ý. Kẻ hủy diệt và kẻ hủy diệt tiền nhiệm giao lưu với nhau biết đâu sẽ dễ tìm ra nhiều mối liên hệ hơn.

Bà Ứng bảo họ mang theo một chiếc bánh ngọt mới nướng xong làm trà chiều.

Xuất phát chưa bao lâu, hai người lại phải tạm dừng chân để quyết định lên thiên đường hay xuống địa ngục.

Raphale đương nhiên muốn đi thiên đường, bởi vì danh tiếng của chàng ở địa ngục không hay ho gì cho lắm – Đặc biệt sau việc Sara rơi xuống thác máu. Nhưng Asmodeus trong lòng vẫn giữ tâm lý kháng cự thiên đường, giống như một đứa trẻ sợ quay lại trường mẫu giáo.

Hai người đều có lựa chọn riêng, Raphael đương nhiên nghe theo Asmodeus.

Cơ mà… Asmodeus không biết thông đạo từ nhân giới dẫn xuống địa ngục ở đâu.

Thế thì… Khó xử rồi.

Ánh mắt của Asmodeus đảo qua đảo lại trên đất mấy vòng, rốt cuộc không kiên trì được nữa đành phải từ bỏ lựa chọn của mình, “Vậy mình đi từ thiên đường nhé?”

Raphael lo lắng hỏi: “Nhưng em…”

“Không sao.”

Raphael tưởng y đã khắc phục được chướng ngại tâm lý, nào ngờ lại nghe y nói: “Em có thể dùng thuật che mắt để giấu mình đi.”

Raphael: “…”

Thế tức là trên đường đi không được nắm tay?

Raphael chớp mắt nói: “Lúc không có người khác, em không cần phải giấu mình đâu.”

Asmodeus cũng không phản đối nữa mà gật đầu.

Nhưng ai ngờ đâu…

Gần đây là kỳ cao điểm của thiên đường!

Nhìn thấy linh hồn của nhân loại xếp thành hàng dài theo sau các thiên sứ bay lên thiên đường, Raphael dẫn theo Asmodeus đang giấu mình mà thấy khổ không nói thành lời. Các mối quan hệ rộng rãi của chàng lúc này phát huy tác dụng hết cỡ, cũng khiến chàng rầu rĩ hết cỡ – Mỗi thiên sứ nhìn thấy chàng đều hớn hở chào hỏi và xin được vinh hạnh đồng hành cùng chàng một quãng đường. Raphael phải từ chối cả một phần ba trong số đó.

Suốt dọc đường đi, Asmodeus tuy chỉ giữ im lặng nhưng sắc mặt bắt đầu khó chịu rõ rệt.

Khó khăn lắm mới gặp được một đám mây, Raphael trốn ra sau nó và nhỏ giọng hỏi Asmodeus có phải không vui không.

Asmodeus nói: “Trước đây em rất ghét Leviathan, lúc nào cũng cảm thấy hắn cứ kiếm chuyện gây sự.”

Raphael nói: “Bây giờ tôi cũng thấy thế.”

Asmodeus gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Nhưng mà… Em bắt đầu hiểu cảm giác của hắn.” Nhìn người mình thích thân thiết với người khác đúng là rất khó chịu, rất đố kỵ. Câu tiếp theo y nói càng nhỏ hơn, gần như đang tự thì thầm một mình, “Em đang suy nghĩ, nếu như bị gả đi không phải là Sara mà là người, có lẽ em… Thật sự sẽ giết chết chú rể.”

Ánh sáng trong mắt Raphael thoáng tối đi nhưng chàng không đáp mà chỉ nắm tay Asmodeus từ từ bay đi.

Giận rồi ư?

Tim Asmodeus đập thình thịch.

Cũng đúng. Với sự lương thiện của Raphael nhất định không thể nào chấp nhận được một Asmodeus càng lúc càng giống một ma vương. Nhưng nếu không nói ra, y sợ mình sẽ bị ép thành một Leviathan khác mất. Tưởng tượng thái độ của Raphael dành cho Leviathan chuyển sang cho mình… Viễn cảnh khủng khiếp biết bao!

Mây trắng phía trước càng lúc càng ít.

Raphael đột nhiên đến gần y và nói: “Yên tâm, em sẽ không phải đối mặt với chuyện phiền não ấy đâu.”

Asmodeus tròn mắt. Mây trắng bị bỏ lại sau lưng, không gian trước mắt dần dần sáng lên, ấy là ánh mặt trời buổi chiều tà. Còn bên cạnh y cũng đang có ánh sáng chỉ thuộc về riêng y.

Trên đường, Raphael cảm nhận được rõ rệt cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ của Asmodeus. Có yêu mới có ghen, tâm trạng của Raphael như bay trên mây, đến cả khuyến mãi Quốc khánh đáng ghét của Thạch Phi Hiệp cũng bớt phản cảm. Sau khi dẫn Asmodeus đến thiên đường, hai người lập tức đi trạm trung chuyển không hề nán lại thêm chút nào, thậm chí cả nhà mình Raphael cũng chả buồn về. Hai người đi thẳng đến Con Thuyền Noah, trước mười hai giờ đêm là tới nơi.

Chàng cùng Asmodeus đều có giấy thông hành hiệu lực vĩnh viễn, đi khắp các giới đều không thành vấn đề, dù không báo trước hay đặt phòng, nhân viên khách sạn vừa nhìn thấy họ là lập tức chào đón.

Trực ban hôm nay là Hughes.

Tính cách của Hughes rất hiền hòa, không bày nhiều trò như Thạch Phi Hiệp, sau khi xác nhận họ đến tham dự buổi tiệc của Metatron liền dẫn họ đến hai căn phòng khác nhau.

Raphael đột nhiên lên tiếng: “Có thể không nhận khuyến mãi Quốc khánh không?”

Hughes đáp: “Khuyến mãi kết thúc rồi.”

Raphael hớn hở ra mặt, “Thế chỉ cần một phòng thôi.”

Hughes nói: “Các ngài là khách theo đoàn, tất cả các phòng đều được ngài Metatron đặt sẵn rồi ạ.”

Raphael: “…”

Sợ chàng đi nhầm, Hughes còn ân cần giải thích thêm: “Thiên đường ở tầng 88, địa ngục tầng 66.”



Tại sao còn cách nhau tới hai mươi hai tầng?!

Raphael liền nói ra nghi vấn này.

Hughes cười đáp: “Đây là đặc quyền khi khách đặt phòng theo đoàn, có thể ưu tiên chọn tầng.”

Raphael không thể nào tưởng tượng nổi Metatron lại đặt phòng kiểu này. Chàng vẫn cố gắng vớt vát: “Metatron và Mammon cũng chia ra ở tầng 88 và tầng 66 ư?”

Hughes đưa cho chàng danh sách phòng của đoàn, “Ngài có thẻ dùng điện thoại nội bộ để liên hệ với bạn bè miễn phí, chúc hai vị vui vẻ.”

Raphael: “…” Đã rất chi, rất chi là không vui rồi.