[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 59: Thăm dò (trung)




Người này, hơi xấu.

Ăn xong bữa tối thịnh soạn của nhà họ Ứng cộng thêm một thùng trái cây, kết quả là… Asmodeus thấy bụng hơi căng. Hóa ra Beelzebub với tội danh tham ăn ngày nào cũng phải ăn ăn ăn không ngừng cũng khổ lắm chứ.

Asmodeus âm thầm cảm thán rồi ngồi dựa lưng vào ghế sô pha và nhè nhẹ xoa bụng.

Raphael đi đi lại lại trong phòng khách, cứ liếc một cái, rồi lại liếc thêm cái nữa, cuối cùng nhịn hết nổi phải hỏi: “Tôi giúp em nhé?”

Asmodeus ngạc nhiên hỏi: “Giúp em chuyện gì?”

Raphael trả lời với đôi mắt trong veo, “Giúp em xoa…” Cái bụng nhỏ đáng yêu của em.

Động tác của Asmodeus cứng đờ, vừa nghĩ đến bàn tay của Raphael đặt vào vị trí hiện tại của tay mình trên bụng, lòng bàn tay của chính y lập tức nóng lên… Tự dưng bụng hết căng nữa rồi.

Y ngồi thẳng lưng dậy và nói: “Không cần, chỉ là cảm giác thôi mà.”

Raphael vẫn chưa từ bỏ hy vọng, “Kỹ thuật của tôi điêu luyện lắm.”



Kỹ thuật gì?

Điêu luyện tới mức nào?

Suy nghĩ của Asmodeus lao đi như ngựa thoát cương, sau đó y phát hiện cảm giác nóng rực từ bụng dưới từ từ lan lên trên, chẳng mấy chốc sẽ tấn công cả cổ và xâm nhập hai bên tai, “Thế, thế lần sau đi ạ.” Nói xong y lập tức hối hận.

Ôi! Tại sao lại từ chối! Cơ hội thế này chẳng biết lần sau Raphael còn đề nghị nữa hay không.

Raphael cũng không nói nhiều mà chỉ chậm rãi vào bếp dọn rác rồi xách túi rác xuống lầu.

Ngược hẳn với chàng, Asmodeus cứ thấy thấp thỏm, y rón rén ra mở cửa hé ra một cái khe để nghe ngóng tiếng động bên ngoài. Nghe thấy có tiếng thang máy vang lên, y chạy vội vào bếp rót ly nước rồi giả vờ như mình đang tình cờ “lững thững” ra tới, tay đặt sẵn lên nắm cửa, chờ thang máy vang lên “đing” một tiếng mới mở cửa.

Từ trong thang máy, một người hớn hở chạy ra, vẫn là gương mặt ấy nhưng quần áo đã thay đổi, hơn nữa còn kéo theo hành lý lỉnh kỉnh.

Asmodeus ngạc nhiên hỏi: “Chẳng phải người đi đổ rác ư? Tại sao lại thay đồ? Còn có những thứ… Nhặt về này?”

Đối phương cũng rất ngạc nhiên, nghe y nói thế bèn theo bản năng phản bác ngay: “Anh mới là kẻ nhặt rác ấy. Những thứ này đều là tài sản hợp pháp của tôi… Ủa mà anh là ai?” Tony nhìn y rồi lại nhìn bảng số nhà, nghi ngờ không biết vì sao nhà mình lại bị một kẻ xa lạ chiếm dụng.

Vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, nhưng phong thái đúng là… Kém quá xa. Tuy phong thái là khái niệm rất trừu tượng nhưng nếu đặt hai người cạnh nhau để so sánh sẽ thấy rất rõ. Asmodeus lập tức nhớ tới một người, “Cậu là Tony?”

Tony theo thói quen lấy danh thiếp ra, đang định đưa cho đối phương thì nghe thang máy lại “đing” lên một tiếng. Một thanh niên mang gương mặt y hệt như mình nghênh ngang bước ra từ trong thang máy kế bên. Trông người đó đang mang dép, rõ ràng chính là cái người đi đổ rác ban nãy. Tony hoảng hốt đến mức đánh rơi cả danh thiếp, “Anh là ai? Không, còn anh là ai? Không không không… Tôi là ai?”

Raphael ngược lại rất bình tĩnh đáp: “Chẳng phải cậu đi Maldives rồi sao?”

Tony chợt nảy ra một suy nghĩ khó tin, “Chàng thiên sứ chuyển phát?”

Raphael không phủ nhận.

Tony vừa hoảng sợ vừa đắc ý, “Ừ thì… Gương mặt của ngài cũng đẹp lắm ạ, không cần vì truy cầu hoàn mỹ mà sửa thành mặt của tôi nhỉ?” Gã còn lén hâm mộ gương mặt của đối phương, nào ngờ đâu… Ôi, trước đây sao mình lại thiếu tự tin đến thế!

Ly nước trong tay Asmodeus chao đảo. Nhìn Asmodeus đang cố hết sức để nhịn cười, Raphael bất đắc dĩ bảo: “Vào trong hẵng nói.”

Tony do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn tin vào bản chất tốt đẹp của thiên sứ nên lấy hết can đảm bước vào, nhưng vì đề phòng bất trắc, gã để cửa mở. Nhỡ mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ cần đẩy cửa chạy ra ngoài là được.

Tony còn đang tự hào vì sự nhanh trí của mình thì Raphael đã phất tay, một luồng gió ập tới đóng sầm cửa lại và tiện thể khóa luôn.

Tony: “…” Gã cố gắng an ủi bản thân: Thiên sứ có cánh, mình muốn chạy cũng chạy không thoát.

Raphael quay về với dáng vẻ vốn có, không xem mình là khách mà mời gã ngồi xuống và rót nước mời gã, “Ta nhớ mình tặng cậu tờ voucher du lịch Maldives hạng sang trong, một, năm. Giờ chỉ mới một tháng.”

Nhắc tới chuyện này, Tony vẫn thấy uất ức, “Đúng ạ, phòng ốc và ăn uống đúng là được đặt sẵn trong vòng một năm, thế nhưng…” Gã hít sâu vào một hơi rồi run rẩy giơ lên ba ngón tay, “Visa của tôi chỉ có thời hạn ba mươi ngày.” Bởi vì chưa đến thời hạn, vé máy bay quay về gã còn phải tự mua đấy chứ.

Raphael vì đã quen dùng “năm” để tính thời gian, nghe vậy chỉ biết: “…” Í, visa của nhân loại là tính theo ngày à?

Asmodeus nhịn không được cười khẽ.

Tony tò mò quay sang nhìn y, trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của vị này. Khác với gương mặt xinh đẹp tuyệt trần vừa thấy là khiến người ta trợn mắt há mồm, đầu óc choáng váng không dám nhìn thẳng của Raphael, chàng thanh niên tóc đen này đẹp theo kiểu hài hòa, chỉ cần nhìn thấy là muốn ngắm thêm một lần, lại thêm một lần… Ngắm đến lần thứ tám, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Raphael đã sấn tới và nhìn gã bằng ánh mắt như cười nhưng hình như không phải đang cười.

Qua cơn bực tức, gã bắt đầu thấy chột dạ.

Tuy sắp xếp của đối phương đầy rẫy sơ xuất, nhưng một triệu tiền mặt là thật.

Vả lại khi mình nhận tiền và voucher, đối phương đã nói rõ sẽ mượn thân phận cùng nhà cửa của mình, chỉ không ngờ mượn tới triệt để như vậy, cả mặt cũng chẳng bỏ qua. Sự xuất hiện đột ngột của mình xem như là vi phạm hợp đồng, nhỡ đối phương kiện mình vì gây ra hậu quả nghiêm trọng và đòi bồi thường, lý do của mình quá mức lỏng lẻo.

Vừa tưởng tượng đến cảnh tiền bạc đội nón ra đi, thái độ của Tony lập tức thay đổi trăm tám mươi độ, gã cẩn thận giải thích: “Hộ chiếu của tôi sắp quá hạn, tôi quay về lấy hộ khẩu đi làm hộ chiếu mới luôn.”

Thật ra Raphael cũng không quan tâm tại sao gã quay về. Chàng mượn thân phận của Tony chẳng qua chỉ muốn tiếp cận với As, vì năm xưa As và chàng có quá nhiều hiểu lầm. Ngày nay trời quang mây tạnh, hiểu lầm được giải thích rõ ràng, As cũng sớm biết được thân phận thật sự của chàng, bọn họ còn chuẩn bị đi Con Thuyền Noah hưởng tuần trăng mật… À không, đến Con Thuyền Noah là đi công tác nghiêm túc. Tony quay về cũng chẳng qua nhà có thêm một người nữa thôi.



Nhiều thêm một người có chỗ tốt của nhiều thêm một người.

Tony thấy chàng im lặng thì vẫn cố gắng vớt vác: “Tôi lấy hộ khẩu là đi ngay, các ngài có thể xem như tôi không chưa từng quay về, không hề tồn tại.”

“Đợi đã.” Raphael nở nụ cười vô cùng thân thiết, “Đêm đã về khuya, trời tối đen như mực, con người như cậu ra ngoài một mình không an toàn cho lắm.”

Tony: “…” Nhưng nếu không ra ngoài, gã cũng chỉ là con người mà thôi. Tuy không biết vị đang ngồi trên sô pha là ai nhưng khi Raphael biến về gương mặt thật, đối phương vẫn thản nhiên bình tĩnh, đoán rằng không phải người thường.

Raphael từ trong phòng cầm khăn trải giường cùng chăn mình từng dùng ra ngoài và hào phóng nhường hẳn phòng mình cho Tony, “Đêm nay cậu ngủ phòng này đi.”

Tony buột miệng hỏi: “Thế ngài ngủ ở đâu?”

Raphael ôm chăn, mặt mày tỏ vẻ lo-lắng-chẳng-biết-tính-sao và nhìn Asmodeus, “Ừ nhỉ, thế ta ngủ ở đâu… Nhỉ?”

Asmodeus không hiểu ý mà hỏi lại: “Nhất định phải ngủ ư?”

Raphael: “…” Mất đi căn phòng, thậm chí cả tư cách đi ngủ cũng không còn nữa sao? Với cả tình tiết trong phim chẳng phải là… Vậy em chia nửa bên giường cho mình ư?

Tony vẫn đang cố gắng lấy lòng đại gia: “Hay tôi ngủ trên sô pha?”

Ha ha. Sô pha đặt ngay giữa hai phòng ngủ! Ban nãy ngắm trộm As, giờ còn muốn chen vào giữa mình và As, đúng là lòng dạ khó lường! Raphael không đáp mà chỉ thẳng về phía phòng ngủ, Tony còn định nói thêm gì đó thì Raphael đã lên tiếng: “Về chuyện cậu vi phạm hợp đồng quay về trước thời hạn…”

“Tôi nghe thấy tiếng hộ khẩu đang gọi mình. Lâu rồi không gặp, để tôi đi tìm nó ôn chuyện một chút! Hai vị cứ thong thả ạ, tôi về phòng trước.” Gã kéo hành lý đi thẳng một mạch về phòng không dám quay đầu lại.

Raphael quay sang nhìn Asmodeus, gương mặt đã thay một biểu cảm khác – Ánh mắt chàng như đang ẩn chứa tủi thân vô vàn, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất cứng rắn như thể tôi đang tủi thân lắm nhưng tôi vẫn kiên cường che giấu đấy.

Asmodeus nhặt góc chăn bị kéo lê dưới đất lên, “Em muốn xem ‘Lưu lạc địa cầu’.”

Nửa đêm nửa hôm xem địa cầu làm cái quái gì. Raphael dùng ánh mắt bày tỏ kháng nghị.

Asmodeus ngẩng đầu lên, bất giác làm nũng: “Giờ mình xem phim có được không?”

Raphael cố gắng giãy dụa lần cuối cho kế hoạch ngủ chung giường: “Phim điện ảnh chỉ dài cỡ hai tiếng đồng hồ.”

Asmodeus chỉ vào đồng hồ của chàng, “Hai tiếng nữa là gần sang ngày mai rồi.” Tuy với đại đa số người, ngày mai là chuyện chỉ bắt đầu sau khi ngủ dậy, nhưng nếu kiên trì không ngủ thì đúng là chỉ cần qua mười hai giờ đã là ngày hôm sau.

Mà ngày hôm sau chính là ngày Con Thuyền Noah đáp xuống nhân giới.

…Còn có thể nói gì đây? Dù có ngàn vạn lý do để phản bác nhưng đối diện với As đáng yêu thế này, ai lại nỡ cơ chứ?

Cuối cùng Raphael đành phải bỏ mặc cái chăn trong tay và ngoan ngoãn đi mở máy tính…

Mong nhớ bấy lâu, rốt cuộc cũng được xem rồi.

Asmodeus ngồi bó gối xem rất nghiêm túc, vừa xem vừa phán đoán nguyên nhân tại sao Ứng Long Sơn lại yêu thích bộ phim này đến vậy.

Xem được một nửa, Raphael bất thình lình hỏi: “Bây giờ có được tính là lần sau rồi chưa?”

“Hả?” Asmodeus đang thót tim vì tình tiết trong phim, nghe chàng hỏi thế đành lơ đễnh liếc nhìn chàng một cái.

Raphael nhỏ giọng nhắc nhở: “Xoa bụng.”



Phải mất ba giây sau Asmodeus mới nhận ra chàng đang nói về chuyện gì, trong nháy mắt, máu từ phía dưới dồn hết lên mặt khiến mặt y đỏ bừng bừng, mắt tuy vẫn dán vào màn hình nhưng các nhân vật nói gì y đã chẳng còn nghe rõ được nữa. Trong đầu y lúc này chỉ còn tiếng của Raphael nói hai chữ “xoa bụng” lặp đi lặp lại.

Cả buổi sau y mới lí nhí hỏi: “Nhanh vậy ư?”

Đã đánh mất cơ hội ngủ chung, Raphael làm sao chịu buông tha cho chút phúc lợi nhỏ nhoi này chứ, vì vậy chàng cứ mặt dày mày dạn mà ừ một tiếng.

Bỏ lỡ mất cơ hội ban nãy, Asmodeus cũng rất hối hận, y nghiêng đầu nhìn chàng rồi lẳng lặng ngồi dựa ra phía sau, “Ừm.”

Vì tránh để lại ấn tượng xấu là kẻ bỉ ổi, khi xoa bụng Asmodeus, Raphael đương nhiên không quên tỏa ra hào quang sáng chói, khiến cho động tác xoa bụng này trở thành hành vi thần thánh như đang cứu rỗi chúng sinh.

Tony đang ghé sát vào khe cửa nhìn ra bên ngoài: “…”

Tại sao lại xoa bụng?

Lẽ nào…

Trong đầu Tony liên tục lướt qua chi tiết sinh con trong đủ loại thần thoại, nhưng đợi cả tiếng đồng hồ cho đến lúc hết phim, bụng phẳng vẫn hoàn bụng phẳng.

Bộ phim đi đến hồi kết, Asmodeus đỏ mặt kéo áo xuống. Cảm giác tay Raphael mang lại quá rõ nét khiến y không tài nào nhớ được nửa sau của bộ phim là gì. Xem ra phải tìm thời gian xem lại lần nữa mới được.