[Cửu Giới Hệ Liệt] - U Linh Cảnh

Chương 54: Viễn tưởng (hạ)




Giấc mộng khoa học viễn tưởng của người già.

Hai người ngồi trong rạp chiếu phim, Asmodeus khéo léo nhắc nhở: “Người còn sáng hơn cả màn hình.” Rạp chiếu phim tối đen như mực, Raphael tỏa sáng từ trên xuống dưới đương nhiên rất bắt mắt.

Raphael: “?”

Người còn sáng hơn cả màn hình? Người còn sáng chói hơn cả màn hình?

Nhất định là vế sau.

Raphael vui vẻ tăng thêm độ sáng mấy nấc.

Cuối cùng, một vị khán giả nhịn hết nổi phải gào lên: “Bệnh thần kinh hả, mở đèn trong rạp phim, còn chiếu thẳng vào mặt mình, tưởng đẹp trai hết mức thì là thần phật à! Chúng ta có phải đang xem chiếu phim ngoài trời đâu, muốn lên trời sao không ra quảng trường nhân dân? Còn biết phép tắc nơi công cộng là gì không?”



Raphael ngại ngùng thu lại hào quang, nhưng chỉ trong nháy mắt, chàng lại phát hiện mình cùng Asmodeus lọt vào một ảo cảnh nhỏ.

Asmodeus ân cần bảo: “Người cứ tỏa sáng đi, họ nhìn không thấy nữa đâu.” Sau khi cởi bỏ phong ấn, sức mạnh của y tăng lên gấp bội, có thể dùng ảo cảnh trong hiện thực bất cứ lúc nào.

Raphael: “…” As của chàng hiền huệ xiết bao! Ân cần chu đáo xiết bao! Thấu hiểu lòng người xiết bao!

Mắt Asmodeus chợt lóa lên, sau đó liền nhìn thấy hào quang quanh người Raphael bắn ra một cơn mưa đốm sáng li ti như pháo hoa rực rỡ. Có vài đốm sáng rơi trên mặt Asmodeus và lan tỏa như hoa nhỏ.

Y ngây ngô ngẩng đầu lên.

Raphael cũng đang ngắm y, trái tim chàng đập thình thịch, nhịn không được bèn lặng lẽ mò mẫm qua bên kia.

Asmodeus cảm thấy bịch bắp rang bị chạm nhẹ một cái thì lập tức chuyền qua, “Ngon lắm ấy.”

Vốn định âm thầm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia, giờ lại nhìn thấy bịch bắp rang thơm thơm ngọt ngọt đưa tới, Raphael đành phải ủ rũ đánh cái bàn tay nhút nhát của mình một cái, tự thấy giận mình mà hậm hực thó bắp ăn ngấu nghiến. Sợ chàng bị nghẹn, Asmodeus còn chu đáo chuyền trà sữa qua luôn.

Dưới sự tha hóa của các “thực phẩm rác”, tâm trạng của Raphael dần tươi tỉnh hơn. Khi bộ phim chiếu hết, các khán giả lần lượt rời chỗ, Raphael hào hứng lên kế hoạch cho tiết mục tiếp theo.

“Em muốn xem ‘Lưu lạc địa cầu’.” Asmodeus với tinh thần kính nghiệp vô bờ bến luôn nhớ mãi không quên bộ phim điện ảnh do Ứng Long Sơn từng nhắc.

Raphael hớn hở chạy đi mua vé nhưng bị báo cho biết đã hết chiếu, những người đứng sau xếp hàng mua vé có lòng tốt nhắc chàng lên mạng xem.

Ý hay.

Raphael cũng không thích rạp chiếu phim vì quá đông người, ảnh hưởng đến khả năng phát huy của mình, bằng không mình sẽ nắm tay Asmodeus cùng đi mua vé. Đã nắm tay được vài lần, Raphael yêu chết cái cảm giác ấy. Đáng tiếc trước mắt chàng vẫn chưa dám nói thẳng, chỉ đành cố gắng tạo ra cơ hội.

Chỉ cần được xem phim, Asmodeus không để ý lắm xem ở rạp hay xem ở nhà.

Raphael lại mua thêm bịch bắp rang và ôm bằng một tay đứng chờ thang máy. Cửa thang máy gắn kiếng nên có thể lờ mờ thấy được ảnh phản chiếu. Chàng lẳng lặng lùi lại đôi chút, đứng sát vào mé trái sau lưng Asmodeus, nhìn ảnh phản chiếu cứ như chàng đang ôm As vào lòng.

Thang máy “đing” lên một tiếng.

Những người đứng chờ thang máy lập tức chen chúc vào trong, hai người ban đầu vốn đứng sát cửa, giờ đây bị đẩy xuống giữa đám đông. Asmodeus không thích tiếp xúc quá gần với người khác nên lùi lại một bước, vừa khéo ép sát vào ngực Raphael.

Raphael thừa cơ quàng tay qua ôm eo y, đương nhiên không dám dùng sức, chỉ là đặt nhẹ lên eo để kéo y ra sau một chút.

Thang máy chẳng mấy chốc đã đầy người.

Asmodeus nói: “Mình đi thang bộ nha.”

“Cũng được.” Tay Raphael vẫn dán cứng trên eo Asmodeus, có kéo thế nào cũng không kéo ra được. Ban đầu Asmodeus không có cảm giác gì, nhưng bị nhiều người nhòm ngó cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm. Vốn đang đi đứng đàng hoàng, từ từ lại trở thành chỉ bước xuống bằng một chân. Chân trái chỉ phối hợp theo chân phải chứ không chịu bước xuống trước, cuối cùng bước rất loạn nhịp.

Raphael cảm nhận được tốc độ xuống của họ lầu dần dần chậm lại, cứ ngỡ là do vì có quá người cùng lên xuống cầu thang, nhưng sau đó phát hiện ra nguyên nhân thật sự thì không nhịn được phì cười.

Người lên xuống cầu thang vốn đi khá chậm, tất cả đột nhiên dừng lại và cùng nhìn về một phía. Asmodeus bị kẹt ở giữa, lên không được, xuống cũng không xong, vì vậy cũng ngơ ngác quay đầu ra sau nhìn theo bọn họ. Sau đó, đập vào mắt y là Raphael với mái tóc vàng óng ả đang cười toe toét – Rõ ràng chung quanh chàng không có hào quang nhưng giờ phút này lại khiến người ta khó lòng dời mắt.

Vì vậy, Asmodeus cũng đứng im bất động.

Raphael: “…” Ánh mắt của mọi người nóng bỏng thế này khiến chàng nhịn không được muốn truyền đạo. Nhân loại quá xa cách với chín giới, thiên đường cùng giáo hội càng lúc càng ít liên lạc với nhau, xem ra đã đến lúc cần thắt chặt quan hệ rồi.

Ngoài cửa rạp đột nhiên vang lên một tiếng thét chói tai, phá vỡ bầu không khí lặng như tờ ở cầu thang.

Ngay sau đó là hai tiếng đóng cửa vọng đến, cửa chính của rạp chiếu phim bị khóa chặt, rèm cửa bên ngoài đều tự động hạ xuống. Những người đợi để xem phim hoặc chuẩn bị rời rạp ở đại sảnh lầu một bắt đầu xôn xao, có vài người hỏi “Xảy ra chuyện gì?”, bởi vì những hành động vừa rồi hình như… Không phải do người làm.

Bảo vệ của rạp bước ra giữ gìn trật tự rồi cầm nắm cửa kéo mạnh vào trong, cửa vẫn bất động, vài thanh niên cũng ra giúp, cửa cũng chẳng hề suy suyễn. Có người chạy đến chỗ cửa sổ toan mở ra nhưng phát hiện cửa sổ cũng bị khóa, đẩy hay kéo thế nào vẫn không mở được. Điều kỳ lạ chính là mặc cho người bên trong hô hoán vẫy gọi ra sao, người bên ngoài vẫn qua lại như thường, không hề chú ý đến chuyện phát sinh trong rạp chiếu phim.

Mọi người bắt đầu rơi vào khủng hoảng.

Vài người lấy điện thoại ra gọi hết nào cảnh sát, nào cứu hỏa, nào truyền thông, nào đường dây nóng của thành phố… Đâu đâu cũng vang lên tiếng “a lô”, “a lô” với giọng nóng nảy.

Có người muốn đi thang máy xuống tầng hầm bãi đậu xe nhưng thang máy hình như đã bị kẹt, ba cái đều dừng ở lầu một, mặc kệ mọi người có ấn thế nào vẫn chỉ mở rộng cửa như quyết tâm đình công. Những người chạy ra bằng lối thoát hiểm đều lần lượt chạy lên báo cáo: “Cửa vào của hầm đậu xe cũng khóa rồi.”

Thế tức là rạp chiếu phim đã biến thành một nhà giam khổng lồ.

Cầu thang ban nãy còn đang tắc đường, hiện tại lại rơi vào trạng thái nhốn nháo cả lên. Một số người chạy lên, số còn lại chạy xuống. Raphael kéo Asmodeus chạy vào phòng cà phê rất ít người lui tới.

Nhân viên phục vụ xem như vẫn giữ được bình tĩnh, luôn đứng trực sẵn trong quầy, có khách ghé thăm còn nhanh nhảu đưa thực đơn ra.

Raphael gọi hai ly Latte.

Asmodeus nhỏ giọng bảo: “Hình như là kết giới.” Theo y quan sát thấy, dù có mở được cửa cũng chẳng có tác dụng gì, kết giới đã phủ quanh rạp chiếu phim này, người bên trong đều bị nhốt lại.

Raphael gật đầu tỉnh rụi.

“Điện thoại mất tín hiệu rồi!” Bên ngoài không biết có ai đột nhiên la lên, tâm trạng mọi người lại càng hỏng bét. Trẻ con bắt đầu khóc lóc, người lớn chửi bới om sòm, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Raphael chú ý đến một gã thanh niên mặc com lê xám đậm. Cũng bất thường như sự xuất hiện của xe chạy ngược hướng, gã thanh niên này bị chú ý bởi giữa dòng người náo loạn, chỉ mỗi gã ta đang mỉm cười, chống gậy ung dung đi vòng vòng.

Gã đi từ nơi này đến nơi khác, mỗi nơi đều ngừng lại trong chốc lát nhưng không giao tiếp với ai mà chỉ đơn thuần sắm vai người nghe. Đến trước của phòng cà phê, thanh niên chợt dừng bước, nhìn nơi bình yên này bằng ánh mắt khó hiểu.

Thật ra tâm trạng của nhân viên phục vụ cũng không tốt cho lắm nhưng sợ Asmodeus cùng Raphael ăn quỵt nên đành phải ôm thực đơn đứng ngay cửa và ngóng ra ngoài. Thấy thanh niên bước vào, nhân viên phục vụ theo thói quen chìa thực đơn ra.

Vẻ mặt khi nhận thực đơn của thanh niên rất vi diệu, có điều vẫn gọi một tách cà phê Blue Mountain.

“Tôi ngồi đây được không?” Thanh niên đến trước mặt Asmodeus cùng Raphael và hỏi rất lễ độ.

Hai người đang ngồi ở bàn bốn chỗ, bên cạnh họ vẫn còn hai chỗ trống.

Raphael vốn định từ chối nhưng bất chợt thay đổi ý định. Chàng kéo tay Asmodeus để y ngồi vào cạnh mình, để lại hai chỗ phía đối diện cho thanh niên.

Thanh niên cũng không khách sáo mà ngồi xuống, hết nhìn vào mặt Asmodeus lại nhìn sang mặt của Raphael. Gã rất kiệm lời, cà phê được mang lên rồi gã vẫn chẳng nói một câu. Asmodeus và Raphael càng kiệm lời hơn. Thực tế thì trong đầu Raphael hiện tại chỉ còn nghĩ đến việc mình nắm tay Asmodeus, cứ nắm tay nhau mãi mãi, nắm tay nhau đến khi trời cùng đất tận…

Trong đại sảnh lầu một có người đã dùng ghế phá cửa, cửa kiếng rất dễ bị đập vỡ nhưng rèm cửa lại không thể nào kéo lên được.

Thanh niên thấy hai người vẫn tỉnh rụi trước mọi biến động, cuối cùng nhịn hết nổi đành phải chủ động gợi chuyện: “Chúng ta xúi quẩy thật ấy chứ, đang yên đang lành đến xem phim tự dưng gặp phải chuyện này.”

Rốt cuộc Raphael cũng chịu chia sẻ chút sự chú ý cho gã, chàng nói đầy ẩn ý: “Ừ, đúng là xúi quẩy nhỉ.”

Gã thanh niên mơ hồ cảm thấy bất an, “Các anh là người nước nào?”

Raphael tóc vàng mắt xanh thì khỏi phải nói, nhưng còn Asmodeus tóc đen mắt đen, đường nét trên gương mặt đậm chất nho nhã của Á Đông song lại không thiếu phần sắc sảo của phương Tây, trông rất giống con lai.

Raphael đáp: “Đất nước trên trời.”

Thanh niên ngẩng ra, “Nước Thiên Phủ? Tứ… Tứ Xuyên?” Trong lòng gã như đang dậy sóng: Các anh hai đừng đùa nữa mà, tuy tiếng Phổ Thông của anh rất chuẩn nhưng mặt mũi khác người lắm đó!

Thanh niên hỏi: “Xin cho hỏi anh tên gì nhỉ?”

Raphael đáp: “Lê Mạt.”

Thanh niên: “…” Họ Lê đúng là có thật. Trong lòng cứ thấy ngứa ngáy nhưng khó lòng nhìn thấu được đối phương, gã bèn chuyển hướng sang Asmodeus vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ, “Còn anh đây là người ở đâu?”

Asmodeus đáp: “Đất nước dưới đất.”

Thanh niên: “…” Một người đến từ đất nước trên trời, một người đến từ đất nước dưới đất, mình đang bị lừa sao?

Gã sầm mặt ngồi yên ở đó, không còn dáng vẻ đắc ý ung dung như ban đầu nữa.

Lúc rạp chiếu phim mới bị vây hãm, rất nhiều người từng gọi ra ngoài cầu cứu, vì vậy chẳng mấy chốc xe cảnh sát, xe cứu hỏa đều nhanh chóng tới nơi. Quần chúng bên trong đã đập nát hai cánh cửa vẫn không thể ra ngoài, vào lúc này lập tức hoan hô rần rần.

Sau đó họ trơ mắt nhìn các cảnh sát đi đến trước cửa và… Bước xuyên qua.

Xuyên qua?

Mọi người như phát điên cứ nhìn tới nhìn lui, phát hiện cảnh sát đúng thật đang biến mất từng người một ngay cánh cửa nhưng không hề vào được bên trong.

Chuyện gì thế này?

Vừa nhìn thấy hy vọng lại phát hiện ra đây là nỗi tuyệt vọng càng đáng sợ hơn, có rất nhiều người đã chịu hết nổi, tiếng gào khóc bắt đầu thi nhau vang lên. Cảm xúc bi quan nhanh chóng lan tỏa, cả nhân viên phục vụ cũng bỏ mặc tất cả để chạy ra ngoài đứng chung với đám đông.

Trước tình hình như vậy, ba người còn đang thong thả ngồi uống cà phê lập tức trở nên kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.

“Các anh không sợ?” Một cô bé mười mấy tuổi tết hai bím tóc nho nhỏ đứng ngoài cửa hoảng sợ hỏi vọng vào.

Thanh niên nhìn Asmodeus cùng Raphael một cái rồi hơi quay sang phía cô bé và mỉm cười đáp: “Sợ, sợ chết đi được.”