Vấn đề nan giải ma nữ để lại.
Oregon liếc nhìn những cái đĩa sáng bóng rồi hắng giọng một tiếng, “Cũng đâu còn gì để ăn chực.”
Vương Tiểu Minh hết sức áy náy, “Tôi xuống nấu tô mì dương xuân cho anh ăn nhé? Cho thêm hai miếng huyết heo nữa.”
Baal bỗng nhiên nổi cơn tanh bành, “Em còn dám ‘xuống’ cho hắn ‘ăn’?”
Vương Tiểu Minh vội giải thích: “Trung Hoa xưa nay đặt nặng mấy chuyện lễ nghi, mời khách ăn cơm là một trong những phép tắc cần có…”
Baal nói: “Trước khi ‘ăn’ còn cần nói câu ‘Làm người quan trọng nhất là phải vui vẻ’ đúng không?”
Oregon thầm nhủ trong bụng: Sau khi gặp Baal, Tiểu Minh Vương phải “không vui” đến mức nào mà cả “làm người” cũng chả muốn nữa.
Vương Tiểu Minh nói: “Anh ta không phải con người mà.”
Oregon: “…”
Baal hừ lạnh đáp: “Hắn là quỷ hút máu! Đúng thật là làm quỷ còn không chịu thôi bám lấy em!”
Oregon: “…”
Vương Tiểu Minh nói: “Em cũng là quỷ hút máu.”
Baal nhướng mắt bảo: “Em cũng đừng có mà thôi bám lấy ta đấy.”
Mặt Vương Tiểu Minh đỏ lên, cậu thẹn thùng gật đầu.
Sắc mặt của Baal bấy giờ mới dịu lại, hắn đưa chén cho Vương Tiểu Minh.
“Ăn đi.”
Vương Tiểu Minh bưng chén, dè dặt trộm ngó Oregon một cái, bóng Baal chợt lóe lên, chắn ngay tầm nhìn của cậu.
“Lúc ăn cơm không được nhìn trái ngó phải, sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.”
…
Từ lúc vào cửa tới giờ chưa kịp làm gì mà đã phải gánh chịu bao nhiêu khinh bỉ, Oregon bèn nhỏ tiếng hỏi Winston: “Rốt cuộc là tôi đến để làm gì?”
Winston vỗ vai anh đáp: “Đợi tí xíu là được.”
“Hai người đang thủ thỉ gì đấy?” Edwin mỉm cười chen vào giữa Winston và Oregon rồi quàng tay ôm lấy vai Winston, hạ giọng hỏi: “Em yêu, có việc gì không nói được với tôi mà lại nói được với, một, người, ngoài, thế kia? Hửm?”
Winston: “…”
Oregon lẻ loi đứng đó, nói một cách thâm thúy: “Thì ra cậu bảo tôi chờ việc này.”
Winston: “…”
Khi hai hũ giấm ngàn năm và hai hũ kiềm chuyên dụng xảy ra phản ứng hóa học xua hết mùi chua trong không khí đã là chuyện của một tiếng sau.
Oregon nằm ngủ gật trên ghế, khi anh tỉnh dậy những người khác đều đang nói chuyện.
“Không ngờ trong mười ba gia tộc, hoa đẹp nhất lại là của Nosferatu. Đúng là đừng trông mặt mà bắt hình dong.” Winston cảm thán kiểu nửa đùa nửa thật.
Tay Edwin đặt sau gáy của cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua vuốt lại, “Không sao, ‘dâu đỏ’ tôi gieo cũng đẹp mà.”
Winston: “…” Anh cấy da giỏi nhất mới đúng, đặc biệt là da mặt!
Baal nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh đánh thót một cái, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, cậu buột miệng bảo: “Anh trồng cái gì cũng cừ hết.”
Miệng Baal nhoẻn lên, nhưng lại lập tức trừng mắt nhìn bụng cậu, “Chẳng qua không nảy mầm thôi.”
Vương Tiểu Minh: “…”
Oregon nhìn mấy cốc trà trên bàn của họ rồi mân mê đôi môi khô khốc của mình, anh hỏi: “Có thể cho tôi mượn một cốc trà, một cốc nước nóng và ít lá trà không? Những bước khác tôi tự làm.”
Từ giờ trở đi, anh phải làm một vị khách biết điều mới được.
Pripley đưa lên cho anh nước sôi, cốc trà và một hộp trà y như yêu cầu của anh.
Oregon: “…” Không ngờ đối phương lại hoàn thành yêu cầu của mình triệt để như vậy, cả mấy câu khách sáo này nọ cũng chả buồn nói, đúng là quá chân thành.
Anh cúi đầu pha trà.
Winston ủ cốc trà trong tay, đắn đo mở lời: “Thuở xa xưa tôi từng nghe kể về truyền thuyết của ngài, tôi hoàn toàn sùng bái ngài…”
Edwin nhéo nhẹ cổ cậu.
Winston thấy lạnh sống lưng, thoáng ngừng lại rồi mới nói tiếp: “Nhưng nghe danh không bằng gặp mặt, so với tưởng tượng của tôi, ngài còn…”
Móng tay của Edwin ghim vào da cậu ta, tuy miệng vẫn giữ nụ cười nhưng ánh mắt đã lạnh lẽo khôn cùng.
Winston kiên trì nói cho hết: “Ưu tú hơn! May mà trái tim tôi đã bị E.D.W.I.N hoàn toàn chiếm hữu, không thừa tí chỗ trống nào, chứ không sợ rằng tôi cũng sẽ trằn trọc mất ngủ vì trên đời có một tên Oregon mất thôi!”
Edwin thả tay ra, mỉm cười với cậu rồi thò đầu qua liếm vào vết thương đang dần khép miệng trên cổ cậu.
Winston rụt cổ lại, xấu hổ nhìn Oregon.
Oregon vờ như chưa thấy hành động mờ ám của hai người, anh chỉ tiếp lời: “Ồ? Trong tưởng tượng của cậu tôi là người như thế nào? Máu me đầy người, te tua tơi tả? Hay là khóc hu hu than thở đời nào được như mơ, sau đó nằm trên giường vừa đọc tiểu thuyết tình yêu vừa hộc máu?”
Winston đáp: “Không không không, trong lòng tôi ngài là người nhìn xa trông rộng, ung dung tiêu sái, anh hùng tài hoa.”
Nụ cười của Edwin lại hạ nhiệt độ.
Oregon chợt phì cười, “Vòng vo nãy giờ cũng nên vào đề rồi. Có việc gì cần tôi giúp sao?”
“Vậy tôi không khách sáo nữa.” Winston hơi nhoài về trước, cậu hỏi: “Ansbach có phải bị nhốt trong vùng đất phong ấn không?”
Nụ cười của Oregon biến mất.
Winston lại hỏi: “Vùng đất phong ấn có phải ở Nam Cực không?”
Oregon híp mắt vặn lại: “Tại sao phải hỏi?”
Winston đáp: “Theo lẽ, huyết tộc nào bị nhận từ bảy phiếu trở lên của các vị trưởng lão cho rằng tội không thể tha đều bị nhốt trong vùng đất phong ấn. Mà vị trí của vùng đất ấy chỉ có mười ba vị trưởng lão biết…”
Oregon liếc Vương Tiểu Minh một cái.
Vương Tiểu Minh lắc đầu.
Cậu gia nhập huyết tộc là vì muốn trường sinh để mãi mãi ở bên Baal, tuyệt đối chẳng thấy hứng thú với chuyện nội bộ huyết tộc. Lần này đứng ra bảo vệ huyết tộc chẳng qua vì mỗi tháng mình lãnh hai mươi vạn tiền lương của người ta, không làm gì thì áy náy lắm.
Oregon trầm ngâm một lúc mới trả lời: “Tại sao các người lại cho rằng ở Nam Cực?”
Winston đáp: “Vì ma nữ đã xuất hiện ở Nam Cực. Những ngày có mặt trời ở Nam Cực sắp qua đi, bóng tối sẽ phủ xuống, sức mạnh của phong ấn trong vùng giảm mạnh, mỗi năm vào thời gian này mười ba trưởng lão sẽ lần lượt tới đấy để tăng cường sức mạnh cho phong ấn. Nhưng năm nay các vị trưởng lão lại chưa tới, nếu muốn ra tay với vùng đất phong ấn thì hiện tại chính là thời điểm tốt nhất.”
Oregon đứng phắt dậy đi ra ngoài.
Winston vội đuổi theo anh, “Nếu vùng đất phong ấn ở Nam Cực thật thì một mình ngài đi cũng vô dụng thôi!”
Cửa thành bỗng nhiên đóng sầm lại ngay trước mặt Oregon.
Oregon ngừng bước, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”
Trong nháy mắt, Edwin đã xuất hiện chắn trước mặt Winston: “Vùng đất phong ấn ấy không chỉ nhốt mỗi… Ansbach.”
Huyết tộc có vô số truyền thuyết nhưng không phải câu chuyện nào cũng “nồng thắm” như của Oregon và Ansbach, chúng tàn khốc, máu lạnh, hung tàn hơn nhiều. Nếu những tên bị phong ấn ấy nếu được thả ra…
Tưởng tượng thế nào cũng là cảnh máu chảy thành sông.
Winston bèn khuyên nhủ: “Thông đạo của giới huyết tộc đã đóng lại, tốt nhất chúng ta hãy tìm cách khác.” Cậu nhận được tin muộn quá, nếu sớm hơn tí xíu đã có thể báo với trưởng lão Singh để giành được sự ủng hộ của giới huyết tộc.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn màng.
“Rầm.”
Cửa thành đột nhiên ngã xuống đánh rầm một tiếng.
Winston và Edwin còn chưa kịp có phản ứng thì Baal đã xông ra.
Trăng sáng vằng vặc, đêm lạnh như nước.
Trước thành, mấy chục con dơi bay loạn xạ tứ phía.
Baal đứng trên không, mặt mày u ám.
Winston và Edwin rón rén chuẩn bị đánh bài chuồn thì lại nghe Baal nói: “Đền!”
Winston lập tức trả lời: “Không thành vấn đề.”
Vương Tiểu Minh chạy ra, nghe vậy vội nói: “Không sao đâu. Cửa này trong kho nhà tôi còn trữ nhiều lắm.” Baal cứ lên cơn lại đạp bay mấy cái, cậu nhìn riết cũng quen rồi.
Baal nói: “Phải bắt chúng đền cánh cửa nào mà đạp không hư ấy.”
Winston: “…” Đâu ra trời. Gặp thiên sứ hủy diệt thì có mà vàng cũng bị đạp thành cát thôi.
Vương Tiểu Minh rõ ràng cũng nghĩ như Winston, “Hay thôi đừng lắp cửa nữa.”
Baal: “…” Tại sao vợ nhà người ta thì lúc nào cũng hướng về chồng, còn người mà hắn nuôi lại thích thân tại Tào doanh, tâm tại Hán?!
Winston viện cớ đuổi theo Oregon vội vã kéo Edwin chạy đi.
Vương Tiểu Minh đang chần chừ không biết có nên đuổi theo giúp đỡ hay không thì chợt thấy chóp mũi đau điếng. Sau đó cậu nhìn thấy Baal đứng ngay trước mặt bất mãn nhéo của mình. Baal nói: “Em phải nhớ cho kỹ. Thứ nhất, em là một con người.”
“…”
“Thứ nhì, là người của ta.”
“…”
Baal vỗ đầu cậu, “Nhớ chưa?”
Vương Tiểu Minh nhỏ giọng đáp: “Chẳng phải em đã biến thành quỷ hút máu rồi sao?”
Baal nói: “Vậy thì hãy làm một con quỷ hút máu cho ra hồn!”
“Quỷ hút máu cho ra hồn là sao?”
“Ăn thịt hút máu kẻ khác, bám dính lấy ta như âm hồn không tan.”
“…”
Lúc đến nơi, núi lửa trên đảo Deception vừa mới phun trào chưa được bao lâu, cả hòn đảo chìm trong tro núi lửa cứ như một mảnh đất vừa bị thiêu rụi.
Oregon cắm đầu chạy thẳng vào giữa đảo.
Ở nơi đó có mấy mươi cỗ quan tài bị chôn vùi dưới lớp tro bụi. Quan tài bày biện bừa bãi, có vài cỗ đã bật nắp, những cỗ khác vẫn đậy kín.
Nằm ngay chính giữa là một cỗ quan tài trắng khắc huy hiệu tộc Malkavian, nắp quan tài vẫn đóng chặt như đang lặng lẽ chờ đợi người quen đến từ phương xa.
Tim Oregon đập thình thịch, anh từng bước từng bước đi đến bên cỗ quan tài rồi chầm chậm mở nắp quan tài ra.
Một cành hoa hồng héo rũ từ trong quan tài rơi xuống đất, vùi mình dưới lớp tro bụi.
“KHÔNG!”
Cỗ quan tài trống rỗng chẳng khác nào một con dao cắt đứt sợi dây lý trí cuối cùng của anh.