[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 66: Bí mật (hạ)




Rốt cuộc ai mới là boss cuối?

Yvonne nói: “Ta thấy có gì đó bất thường.” Nói xong, ả quay lại nhìn thì thấy hai người mặt đã trắng bệch.

Oregon rên khẽ: “Rất có thể sau này tôi sẽ chuyển sang trường phái cực đoan.” Ngừng chốc lát y mới hung hăng nói tiếp: “Hoặc không bao giờ ăn cá nữa, hoặc chỉ ăn cá mà thôi.”

Enoch giơ tay, toàn bộ lũ người cá đồng loạt nhảy lên.

Chiến thuật ban đầu của họ là Ansbach đối phó Enoch, Oregon cùng Yvonne đối phó người cá. Nhưng hiện tại lũ người cá đều tiến hóa thành đời thứ hai, Yvonne và Oregon không chống cự nổi, Ansbach đành phải góp phần giúp sức. Có sự gia nhập của một người dày dặn kinh nghiệm đối phó với huyết tộc đời thứ hai, tình hình… cũng chẳng khả quan hơn. Dù xử lý được một Irad, một Enoch, nhưng khi cả đám huyết tộc đời thứ hai cùng giáp lá cà, ưu thế của anh khó lòng phát huy được hết.

Nỗi sợ hãi sinh ra từ sâu thẳm trong tim dần dần lan tỏa khắp mọi ngõ ngách cơ thể.

Thật ra sức chiến đấu của lũ người cá không tăng lên nhiều, chẳng qua lúc ra tay Oregon và Ansbach tay chân cứ vướng víu, mỗi lần động chạm là tự động theo bản năng bật ra. Yvonne tỏ ra khinh bỉ hành vi trốn tránh của họ. Oregon giải thích một lần rồi thôi, Yvonne chỉ muốn kiếm cớ bôi bác hai người chứ sự thật thế nào không hề quan trọng.

Có lũ người cá kéo dài thời gian, Enoch tranh thủ để cơ thể mình hồi phục lại. Nước thánh là một trong những thứ khắc chế huyết tộc, chẳng những khiến da thịt họ thối rữa mà còn làm chậm lại quá trình tự lành vết thương. Vết thương nơi ngực càng lúc càng lan rộng, gã quỳ trên bờ vốc nước biển lên tẩy rửa vết thương.

Gã từng chứng kiến người khác trải qua tử vong, nhưng khi đến lượt mình đối mặt mới thấy nó cận kề như vậy.

Gã cũng từng dẫn dắt lũ huyết tộc bị phong ấn tàn sát bừa bãi ở nhân giới, nhưng chưa kịp gây ra tổn hại quá nghiêm trọng đã bị đàn áp. Gã giả thành huyết tộc bình thường lẩn trống trong đám huyết tộc bị bắt, theo họ trở về vùng đất phong ấn, sau đó mượn sức mạnh nơi đây giết sạch quân đoàn Thủ hộ thần thánh áp giải. Chỉ có một việc gã không ngờ, đó là gã chưa hoàn toàn khống chế được sức mạnh của vùng đất phong ấn, vì vậy ngoài quân đoàn Thủ hộ thần thánh, cả những huyết tộc theo gã cũng không thoát nạn. Nhờ nắm được chìa khóa khởi động sức mạnh, gã mới may mắn tránh được một kiếp.

Ở đằng xa bỗng nhiên có tiếng máy chạy của du thuyền vọng đến.

Oregon thở phào nhẹ nhõm, Yvonne nhịn hết nổi buột miệng: “Cuối cùng cũng đến.”

Vì để thuyết phục Oregon cùng Ansbach mạo hiểm, Timothy đã điều quân đoàn Thủ hộ thần thánh tinh nhuệ nhất theo họ. Nhưng khi lên thuyền, Oregon cùng Ansbach không muốn thế giới hai người bị quấy rầy nên đuổi họ sang thuyền khác để theo sau. Mãi đến trước khi tiếp cận đảo Deception, Ansbach mới gửi thư bảo họ ba tiếng sau tập hợp trên đảo.

Enoch rõ ràng đã xuất hiện hơn ba tiếng trước, cũng tức là quân đoàn Thủ hộ thần thánh không lên đảo đúng giờ hẹn.

Việc này có hai khả năng: Một là họ bị Timothy bỏ rơi. Hoặc quân đoàn Thủ hộ thần thánh bị thứ gì đó ngáng đường.

Ansbach hy vọng là nguyên nhân thứ hai.

Nghe Enoch lảm nhảm cũng bởi muốn chờ nước thánh có đủ thời gian tàn phá cơ thể của gã đến mức tối đa, còn một phần là vì chờ tiếp viện của quân đoàn Thủ hộ thần thánh. Lúc người cá xuất hiện, đám Ansbach còn tưởng họ bị tiêu diệt sạch rồi, nào ngờ vẫn kịp thời đuổi tới nơi.

Đi cùng quân đoàn Thủ hộ thần thánh còn có một hòn đảo nhỏ. Vốn nó bám theo phía sau, đến lúc gần vào đảo Deception, nó đột nhiên tăng tốc vọt lên trước.

Là một tên bạn cũ.

Gã bạn này cũng có ích lắm, thân thể còn cách đó trăm mét đã vươn xúc tu dài ngoằng mở đường diệt sạch người cá. Trên mặt biển bị vạch ra một con đường rộng lúc nhúc người cá hệt như bến cảng vào mùa bội thu.

Quân đoàn Thủ hộ thần thánh theo sau hải quái, nhảy xuống khỏi thuyền vật lộn với người cá.

Hải quái bơi đến cách bờ mấy mươi mét thì ngừng lại. Một bóng người nhỏ nhắn trượt khỏi lưng nó, giang hai tay ra bơi tự do vào bờ.

Thị lực của huyết tộc đâu thể xem thường.

“Issac?” Nhận ra là ai, Oregon vội bước đến đón.

Issac hớn hở chạy ào tới ôm lưng y, “Anh Oregon…”

Ansbach mới dùng chân giẫm đứt đầu cá, đang định để dành làm món mới cho Oregon thì nhìn thấy hình ảnh “ấm áp” kia đập vào mắt. Anh trợn mắt đá bay đầu cá, xông đến tách hai tên kia ra.

Issac bị đá xuống biển, sặc mấy ngụm nước ho sù sụ.

Quyển thánh thư cậu đeo trước ngực khiến Ansbach híp mắt nhìn. Trước khi xuất phát, để tránh thánh thư gây náo loạn, anh đã để nó trên thuyền không mang theo. Nhưng đó là gian riêng của anh và Oregon, người thường sẽ không tùy tiện vào trong.

Ansbach xốc cậu bé lên, gằn giọng hỏi: “Tốt nhất cậu hãy giải thích cho rõ tại sao cậu lại xuất hiện ở đây.”

Issac đáp: “Người cá tấn công du thuyền, em mang thánh thư đến cho các ngài.” Cậu tháo thánh thư xuống giao cho Oregon.

Ansbach cùng Oregon đều lùi lại một bước.

Oregon cười gượng bảo: “Đưa thánh thư làm gì? Chắc đâu phải để đọc cho lũ người cá nghe đâu nhỉ.”

Vốn y chỉ định nói đùa, nào ngờ hai mắt Issac sáng rỡ lên thật, cậu bé gật lia gật lịa, “Phải ạ. Thánh thư sẽ phát sáng, người cá sợ lắm.”

Oregon hỏi: “Sao lại phát sáng?”

Issac mở sách ra.



Ansach nhanh như chớp giấu Oregon trong ngực mình rồi bật ra ngoài trăm mét. Thế mà lưng anh vẫn thấy đau rát, cảm giác còn dữ dội hơn nước thánh gấp trăm lần.

Hai người họ còn kịp tránh đi, Enoch đang quỳ trên bờ biển rửa vết thương mới lãnh đủ họa từ trên trời rơi xuống. Vì để rửa cho sạch nước thánh, Enoch cố ý kéo vạt áo ra hẳn, lúc thánh quang chiếu vào, vết thương của gã không có gì che chắn, thánh quang cứ thế xuyên thẳng qua ngực gã. Gã chỉ kịp thét lên một tiếng thảm thiết, sau đó nửa thân trên hoàn toàn biến mất.

Nhìn cơ thể của gã tan chảy thành một vũng máu, Oregon cảm thấy ớn lạnh cả người, vội vàng kiểm tra lưng của Ansbach.

Ansbach cởi áo ra, làn da trắng nõn phía sau đã ửng đỏ nhưng may mà chưa rách da.

Enoch vừa chết, lũ người cá như mất đi sức sống, hết tên này đến tên kia lũ lượt nằm ưỡn ra thành cá chết trôi lềnh bềnh trên biển. Lúc đánh nhau còn đỡ, ngừng lại xong mới phát hiện mùi máu tươi và mùi cá tanh tưởi quyện vào với nhau quá sức gay mũi. Đặc biệt là quân đoàn Thủ hộ thần thánh, dưới sự ảnh hưởng của các vị cấp cao, thường ngày đều mắc bệnh sạch sẽ quá mức, giờ đây phải đứng cạnh lũ cá chết hôi hám nên ai nấy trông đều khổ sở. Người dẫn đầu là Quentyn, gã dằn cơn buồn nôn và đi đến hỏi hai người về nhiệm vụ tiếp theo.

Oregon lập tức đáp: “Rời khỏi đây.”

Vì vậy, cả đoàn người lần lượt quay về thuyền của mình và lập tức rời khỏi đảo Deception.

Ngay sau hôm họ rời đi, trên đảo chầm chậm hiện lên một bóng người xinh đẹp nở nang.

Nếu có Yvonne hay Ansbach ở đây, họ nhất định sẽ nhận ra người đó là ai, hơn nữa sẽ rất ngạc nhiên vì sao người này lại chạy từ giới huyết tộc đến đảo Deception. Tiếc rằng hiện giờ có mỗi mình ả, ả chỉ đành tự biên tự diễn: “Bắt đầu từ bao giờ ta lại xuống cấp thành chân chạy việc rồi.” Tuy than thở là thế nhưng trông ả không có gì là bực bội, ngược lại khóe miệng còn nhoẻn lên như thích thú lắm.

Ả nhìn về phía suối nước nóng và lắc đầu, trong tay xuất hiện một sợi roi da mỏng manh như làn khói. Roi da quất qua mặt suối khiến sóng nước lay động không yên.

Chính vào lúc đó, đảo Deception đột nhiên lại rung chuyển còn nghiêm trọng hơn lần trước.

Hơi nước dày đặc xông thẳng lên không, nham thạch phun trào đỏ rực cả một vùng trời, tiếng núi lửa sôi sục vang vọng khắp đảo, nhấn chìm tất thảy mọi âm thanh.

Từ đảo Deception về Rome đã được ba ngày.

Ngày đầu tiên, Oregon và Ansbach định tìm Timothy hỏi cho ra lẽ nhưng bị ông ta lấy lý do bận rộn tránh mặt. Từ đó về sau, hai người tuyệt đối không mở miệng nhắc đến bất cứ chuyện gì xảy ra trên đảo nữa, chỉ mãi rúc ở nhà quấn lấy nhau, ra đường quấn lấy nhau, trước mặt người khác quấn lấy nhau, sau lưng người khác quấn lấy nhau, hệt như trận chiến khốc liệt trên đảo đã bị quẳng ra khỏi đầu. Nhưng trong lòng hai người đều hiểu, không nhắc đến không có nghĩa là không suy nghĩ về nó. Những lời cuối cùng của Enoch đã ghim sâu vào lòng họ.

Cain thật sự căm hận mười ba gia tộc đến mức muốn tiêu diệt toàn bộ họ ư?

Trận mưa gió máu tanh lần này là do người sáng lập của huyết tộc gợi lên?

Một khi giới huyết tộc biến mất, những kẻ lưu lạc ở nhân giới như họ phải đi đâu về đâu?

Họ cũng là con cháu của mười ba gia tộc, Cain có khi nào sẽ diệt cỏ tận gốc không?



Bao nhiêu câu hỏi nhưng chẳng một lời giải đáp.

Trong lòng Oregon đôi khi cảm thấy Enoch chẳng qua chỉ là tên điên thích nói lung tung, nhưng y vẫn cứ thấy lo lắng bất an.

Đến ngày thứ tư, Timothy hai hôm trước còn lấy lý do bận rộn tránh mặt họ cuối cùng cũng chịu chủ động liên lạc.

Ansbach cùng Oregon mặc quần áo đôi đến gặp ông ta. Không đợi họ hỏi tội, ông ta đã chủ động xin lỗi, giải thích rằng mấy hôm nay mình bận sắp xếp chuyện nhậm chức giáo hoàng nên chưa có thời gian.

Oregon hỏi Ansbach: “Ông ta đang đòi quà hở?”

Ansbach đáp: “Trong phòng mình có hai bức tranh khá lắm.”

Oregon nhớ lại hai tên ác linh giả làm tranh bèn gật đầu.

Timothy có cảm giác chẳng phải thứ gì tốt lành, đang định từ chối lại nghe Oregon nói: “Tôi cứ tưởng ông bận chăm sóc Issac chứ.”

Chuyện Issac có thể sử dụng thánh thư nhanh chóng được Quentyn truyền đến tai giáo hoàng. Ông ta ngay lập tức “cướp người” đến tòa thành trung ương. Thiếu chút nữa là cướp thật, tổng giám mục ở Buenos Airs vì chuyện này suýt nghiến nát mất mấy cái răng của mình. Cả giáo hoàng cũng cảm thấy Issac tuổi còn nhỏ mà đã được sự công nhận của Thần, tương lai sẽ trở thành sứ giả của Thần nên dặn dò Timothy phải bồi dưỡng cậu bé cho tốt.

Issac thua Timothy đến mấy chục tuổi, không hề mang tính cạnh tranh, Timothy đương nhiên đồng ý ngay và luôn.

Có Issac là có thánh thư, có thánh thư thì quyền lực của tòa thánh trung ương sẽ được củng cố càng thêm vững chắc. Thêm vào đó, huyết tộc bế quan tỏa cảng, Malkavian có người kiềm chế, lũ huyết tộc ở nhân giới cũng không lăm lăm gây sự như trước, tất cả đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Tâm trạng Timothy đang cực kỳ vui vẻ nên không để bụng lời giễu cợt nho nhỏ của Oregon, ông đưa hai người đến cửa chính của điện giữa.

Timoth nói: “Đáp án hai vị cần đều ở đây.”

Oregon ngừng bước, “Ông không vào?”

Timothy nói: “Tôi không tò mò lắm.” Chín giới có đảo điên thế nào chăng nữa, phía trên ông ta vẫn có thiên đường chống đỡ. Từ sau ngày nối lại liên lạc với thiên sứ, ông ta thấy mình đã lo đủ quá rồi, không cần ngày nào cũng phập phồng sợ bóng sợ gió, chỉ việc đóng cửa hưởng thụ những ngày tháng vui vẻ nhỏ nhoi của mình. Chuyện ông ta quan tâm bây giờ là làm thế nào để khuếch trương sức ảnh hưởng của giáo hội.

Oregon đẩy cửa bước vào, ánh hào quang phủ quanh thánh giá trông có vẻ tối hơn lần trước thiên sứ giáng trần, nhưng thực tế là cả gian phòng đang được chiếu sáng rực rỡ lại chẳng chói mắt chút nào.

Hai người đến trước thánh giá thì nhìn thấy một bóng người hiện lên trên thánh giá, “Metatron?”

“Rất xin lỗi vì khiến hai vị thất vọng.” Giọng nói này rất êm tai nhưng không giống như vị nào trước đây hai người từng gặp, “Có muốn đoán lại không?”

Oregon nói: “Gabriel? Raphael? Uriel? Sau khi được gặp Michael và Metatron, tôi cảm thấy chẳng ai là ngoài sức tưởng tượng nữa.”

Đối phương mỉm cười đáp: “Quả thật là không có gì ngoài sức tưởng tượng. Suy cho cùng chúng ta đều là con dân của Thần.”

“Bọn tôi là huyết tộc.” Oregon trả lời nghiêm túc không hề trào phúng. Thân là huyết tộc đời thứ tư, y đã quen đứng trên lập trường đối lập với Thần.

Đối phương đáp: “Thần vẫn thương yêu các cậu, tựa như vẫn thương yêu Cain vậy.”

Oregon hỏi: “Ngài có biết chuyện ở đảo Deception là thế nào không? Những gì Enoch nói có phải thật không?”

Đối phương trả lời: “Có thật có giả. Irad cùng Enoch xuất hiện trên đảo Deception là kẻ giả mạo được tạo ra từ máu của Irad và Enoch thật năm xưa. Sức mạnh của chúng không bằng một phần mười người thật.”

Sắc mặt Oregon trở nên khó coi.

Đối phương nói: “Nhưng các người không có cơ hội gặp mặt đâu. Quan hệ của Cain và huyết tộc đời thứ ba cũng không căng thẳng như Enoch kia suy đoán.”

“Suy đoán?”

Đối phương đáp: “Theo ta được biết, hắn chỉ rời khỏi đảo Deception duy nhất một lần là bị bắt lại rồi, tin tức của hắn đa phần do ác linh cung cấp, còn lại chỉ do suy đoán, không có tính tham khảo cao lắm.”

Nói năng thuyết phục đầy đủ căn cứ vậy mà chỉ là suy đoán?!

Oregon nghẹn lời nhìn Ansbach. Ansbach vuốt đầu y.

Ansbach nói: “Người cá…”

Đối phương nói: “Không cần lo lắng, chúng chẳng qua là thú cưng Enoch dùng máu nuôi dưỡng, sau khi hắn chết, chúng sẽ từ từ biến mất.”

Ansbach nói: “Không, tôi định hỏi nó có ăn được không.” Lúc rời đi, anh còn mang theo vài xác cá.

Đối phương im lặng chốc lát rồi đáp: “Cậu có thể thử xem.”

Oregon nói: “Tôi không thèm ăn đâu.”

Ansbach sờ đầu y, “Ngoan.”

Oregon nói tiếp: “Chúng xấu phát ớn.”

Ansbach gật đầu tán thành.

Đối phương: “…”

Cuộc trò chuyện không hề kéo dài, sự cố xảy ra ở đảo Deception cứ thế trôi qua hời hợt. Những nghi vấn vướng mắc trong lòng Oregon và Ansbach vẫn chưa được giải đáp. Trên thực tế, ví dụ như khi thiên sứ bảo lời của Enoch không đáng tin cậy, họ cũng không tin tưởng thiên sứ cho lắm, bởi vì lúc Oregon gặn hỏi cho ra người sai khiến Enoch là ai, thiên sứ lại né tránh không đáp.

Người đó chỉ nói: “Sau này, đảo Deception chỉ là một hòn đảo bình thường.”

Không còn là bước đệm để địa ngục tấn công nhân giới nữa.

Cũng không còn là vùng đất phong ấn sức mạnh của Lucifer để lại ở nhân giới.

Càng không còn là phòng thí nghiệm chế tạo huyết tộc đời thứ hai.

Oregon lại hỏi tiếp, đối phương liền bắt đầu quá trình tẩy não bằng những lời ca tụng thiên đường. Nếu không nhờ Ansbach cản lại, thiếu chút nữa y đã váng đầu đến độ mua luôn hai bình nước thánh độc hại chứ không có gì tốt lành cho mình!



Nếu thiên đường là công ty, vị này nhất định là giám tốc bộ phận marketing.

Ở nơi Ansbach lẫn Oregon không nhìn thấy, vị thiên sứ trước đây liên lạc với hai người đang dùng ánh mắt lấp lánh như sao chiêm ngưỡng giám đốc tiêu thụ của họ đến mức sùng bái muốn quỳ mọp xuống.

Không hổ danh thần tượng của mình!

Câu nào câu nấy quá mức hợp tình hợp lý!

Trước khi Oregon và Ansbach rời đi, vị nọ còn biểu đạt rằng y ủng hộ hai người trở thành lãnh tụ của huyết tộc ở nhân giới. Thực tế thì sau khi Vương Tiểu Minh đến Con Thuyền Noah, ở nhân giới làm gì còn ai cạnh tranh được với họ.

Thật ra Timothy vốn hơi lo lắng với đề nghị này.

Ai cũng biết Malkvian có máu điên.

Song vị thiên sứ kia lại nói: “Nhưng Oregon là khắc tinh của hắn.”

Có Oregon ở đó, Ansbach như chiếc hộp pandora đã khóa lại.

“Vì vậy phải luôn đảm bảo hai người ở bên nhau.”

Do câu này của thiên sứ, giáo hội tự dưng phải gánh vác thêm một nhiệm vụ: Đảm bảo cuộc sống vợ chồng của Ansbach và Oregon luôn hòa thuận vui vẻ.

Xoắn cả ngày trời, cuối cùng Oregon đành quẳng chuyện đảo Deception ra khỏi đầu, vì nghĩ kỹ thì đúng là chẳng liên quan gì đến hai người.

Ansbach càng chẳng để tâm. Nếu chẳng phải ác linh dây dưa mãi, anh vốn chẳng thèm quản lý chuyện này.

Nếu thiên sứ đã đảm bảo nhân giới sẽ được thái bình, ba chuyện lộn xộn kia anh đương nhiên không thèm động tới.

Oregon: “Anh có thấy gần đây cuộc sống của mình hơi bị suôn sẻ quá mức không?”

Ra ngoài không cần gọi xe, taxi đã tự động dừng ngay trước cửa.

Muốn đến nhà hàng dùng bữa lại có sẵn khuyến mãi từ chẳng biết từ đâu bay tới.

Có một lần y giả bộ không mang tiền, một túi tiền thật sự từ trên trời rơi xuống.



Ansbach nói: “Vẫn thiếu chút chút.”

Nhìn bàn tay dâm đãng của anh bắt đầu rục rịch, Oregon liền nhảy khỏi giường bỏ chạy.

Ansbach chụp y lại đè xuống giường, vừa hôn vừa nói: “Thế này mới gọi là suôn sẻ triệt để.”

Oregon đáp: “Lâu lắm rồi không diễn kịch, tôi cảm thấy kỹ năng diễn xuất mình không còn được… Anh làm gì thế?”

Ansbach dứng máy quay phim lên sẵn, “Chẳng phải em muốn đóng phim sao?”



“Tôi muốn đầu quân vào Hollywood! Mục tiêu của tôi là giật giải ảnh đế Venice, Cannes, Quả Cầu Vàng, Oscar!!!”



“Ưm, chậm tí…”