Mối uy hiếp từ địa ngục.
Từ ngày Leslie trở thành người thay mặt cho tộc trưởng, địa vị của Ventrue ở huyết tộc được nâng cao lên hẳn. Không phải bởi những gia tộc khác thổi phồng mà do chính họ tự nguyện gánh vác đủ loại trách nhiệm như hòa giải, cứu trợ, liên lạc…
Dẫu sao cũng là miễn phí, các nhà khác đương nhiên không phản đối.
Vì vậy khi gặp thành viên của Ventrue ở đây, Oregon không ngạc nhiên chút nào.
Anh đổi sang chiếc áo khoác lam đậm, thắt lại khăn lụa ca rô quanh cổ, trước khi xuất phát còn cầm theo chiếc mũ cùng màu với bộ quần áo đang mặc.
Macewen nói: “Chiếc khăn này hợp với ngài lắm.”
Oregon chợt ngừng bước như vừa nghĩ tới gì đó, sau đó quay lại mỉm cười với gã và nói: “Vợ tôi cũng từng bảo thế.” Dứt lời, không chờ đối phương kịp có phản ứng gì, anh đã sải bước bỏ đi.
…
Macewen sốc nặng.
Ông chủ của gã mà lại có vợ!
Vợ của ông chủ còn bảo khăn hợp với ông chủ!
Mèo chả phải chỉ biết kêu meo meo thôi sao?
…
Lẽ nào vợ của ông chủ không phải là mèo?!
Cuộc họp được cử hành trên bãi đất trống trong rừng rậm.
Đuốc được cắm trên những gốc cây khô, dưới đất đốt một đống lửa, các huyết tộc thứ bậc cao dựa theo thân phận và phe phái chia nhau ngồi trên ghế gỗ xếp thành ba nhóm riêng biệt, Mật đảng, Ma đảng và đảng Trung lập.
Các huyết tộc cấp thấp cầm rượu nho qua qua lại lại thoăn thoắt như con thoi.
Bọn chúng khom lưng cúi đầu, chỉ dám trộm quan sát các vị khách quý qua khóe mắt xem họ có nhu cầu gì không.
Oregon khịt mũi, mùi máu và rượu lan tỏa từ nào chai nào ly hòa quyện vào nhau, ngửi thấy có vẻ ngây ngấy, khiến anh nhớ đến máu của người da trắng.
Anh cụt hứng hẳn.
Một huyết tộc đời thứ bảy đến gần xin lấy thư mời.
Oregon giao thư mời cho gã.
“Ngài ấy là khách của tôi.” Winston đang ngồi ở vị trí chính giữa trong hàng ghế trên của Mật đảng, thấy anh tới thì đứng dậy, nhưng còn chưa kịp nhúc nhích đã bị gã huyết tộc bên cạnh kéo lại.
Oregon ngẩng đầu lên, tình cờ ánh nhìn của hai người giao nhau.
Đối phương khẽ run lên, ngờ vực và cảnh giác hiện sâu trong mắt gã.
“Edwin.” Winston lúng túng rụt tay lại, nhỏ giọng bảo: “Em là người chủ trì hội nghị lần này.”
Ánh mắt của Edwin trở về với Winston, người yêu mà khó khăn lắm gã mới “bỏ vào túi” được, sự lạnh lẽo trong mắt thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại quyến luyến, dịu dàng, gã buông tay mà như không nỡ, “Ừ. Cố lên.”
Winston thở phào nhẹ nhõm.
Cậu hơi sợ nhỡ không may Edwin đột nhiên lên cơn, Malkavian chưa bao giờ phải cân nhắc tình hình trước khi lên cơn.
Oregon cũng rất biết điều, không cần chờ đối phương gọi đến đã tự động ngồi vào vị trí còn trống trong Mật đảng.
Huyết tộc bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh, mặt tỏ vẻ kinh ngạc, “Gangrel?” Từ sau ngày Oregon mất tích, Gangrel ở nhân giới xuống dốc thậm tệ, lâu lắm rồi chẳng còn xuất hiện huyết tộc cấp cao nào nữa.
Oregon mỉm cười vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Winston đi đến ven rìa vùng đất trống, “Chúng ta hội họp ở đây là bởi chúng ta nhận ra có một âm mưu đáng sợ đang phát sinh nhưng lại không thể nào ngăn cản được. Chúng ta cần nhờ đến sự che chở của ngài Tiểu Minh Vương.”
Đây cũng là lý do Winston dám lấy thân phận đời thứ sáu để đứng ra chủ trì hội nghị.
Quan hệ của cậu và Tiểu Minh Vương khá thân thiết.
“Vì vậy chúng ta phải tuân theo quy định của nơi này.” Winston nói tiếp: “Không thể mgây phiền nhiễu cho ngài Tiểu Minh Vương.” Baal đã đưa ra cảnh cáo và được Pripley truyền đạt lại một cách uyển chuyển nhưng rõ ràng: Nếu không làm theo lời của Baal, bọn họ sẽ bị đuổi khỏi thành Bright.
“Chỉ bảo vệ trong bị động thôi à?” Thành viên của Lamsobra không vui nói: “Khi kẻ địch quá mạnh, chúng ta chỉ biết kinh hãi! Khi đồ tể vung dao gặt đầu chúng ta, chúng ta chỉ biết co đầu rụt cổ như đà điểu! Vậy còn gì là tôn nghiêm của huyết tộc? Lẽ nào chúng ta cứ phải khuất nhục trước sự đe dọa của tử vong? Để bóng ma của sợ hãi chà đạp?”
Winston nói: “Xin hãy bình tĩnh.”
“Bảo. Tôi. Bình. Tĩnh. Đọc. Từng. Cái. Tên. Người. Chết. Sao?” Gã kích động đứng bật dậy, cao giọng đọc từng cái tên của các huyết tộc chết oan trong thời gian này. Từ Anh tới Pháp, từ Đức tới Ý, từ Bỉ tới Thụy Sĩ…
Cả tràng dài những cái tên khiến lũ huyết tộc có mặt ở đó không khỏi rít vào một hơi lạnh toát.
Tin dữ họ cũng có nghe nhưng chưa một ai đứng ra làm thống kê như vậy cả.
Winston đau đầu xoa huyệt thái dương.
Có phải cậu ta không muốn bắt hung thủ đâu?
Phải có khả năng mới được chứ.
Sau khi biết được thân phận của hung thủ, tạm thời cậu đã phải cố xua đi ý định hão huyền này.
Cậu ta quen khá thân với Tiểu Minh Vương, vì vậy thực lực của quý ngài đời thứ hai nặng ký thế nào cậu hiểu rất rõ – Trong chiến đấu, quý ngài ấy cả “ký” còn chả được bao nhiêu chứ đừng nói “nặng”. Nhưng được cái thần hộ mệnh của ngài ấy lại rất cao tay, chẳng qua hơi khó đàm phán.
Trong tình huống thế này chỉ đành cụp đuôi mà đi bước nào tính bước đấy.
“Vào thời điểm này đây chẳng lẽ không nên mời ngài Leslie ra mặt làm chủ sao?” Đứng chung chiến tuyến với Lamsobra là một gia tộc khác trong Ma đảng – Tzimisce – lên tiếng.
Thấy người yêu mình bị hoạnh họe, Edwin cuối cùng cũng đứng dậy.
Gã vừa đứng dậy là bầu không khí lập tức căng thẳng hẳn lên.
Malkavian là những kẻ điên, quan niệm này đã ăn sâu vào lòng mỗi một huyết tộc, vì vậy chỉ cần nhìn thấy thành viên của Malkavian là tất cả đều trở nên khẩn trương theo bản năng.
Thái độ của Edwin vô cùng lịch sự, lễ độ, cộng thêm tướng mạo hơn người nên dễ mang lại thiện cảm, có điều lời gã nói ra lại khiến người nghe không ai thích nổi: “Thông đạo của giới huyết tộc bị đóng lại rồi.”
Tin tức này chỉ có một vài huyết tộc ở đây biết trước, những huyết tộc khác nghe vậy lập tức nhao nhao bàn luận.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Tại sao lại như vậy?”
“Chúng ta bị bỏ rơi rồi ư?”
“Giới huyết tộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nỗi hoang mang dần dần khuếch trương.
Winston nhìn Edwin một cách bất đắc dĩ.
Lòng người vốn đang bàng hoàng, Edwin vốn không nên công bố tin tức đó nhanh như vậy.
“Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa,” Lawrence Ventrue lên tiếng: “trước hết đều phải bảo vệ bản thân cho tốt để vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Lamsobra và Tzimisce không nói gì nữa.
Tình hình quá rõ ràng.
Không ở lại để nhận sự che chở của Tiểu Minh Vương thì xéo. Kết cục của lần “xéo” này rất có thể sẽ là xéo thẳng xuống địa ngục.
Winston nhìn Lawrence bằng ánh mắt biết ơn.
Khóe miệng Edwin xị xuống, gã lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gáy Lawrence. Gã chưa bao giờ quên năm xưa là ai đã giúp Winston trốn thoát khỏi tay gã.
Lawrence nhìn chằm chằm vào Winston, bụng thầm bảo dạ: Đừng quay mặt lại, đừng quay mặt lại, đừng quay mặt lại…
“E hèm.” Winston lại lên tiếng nói: “Ngài Tiểu Minh Vương có vài yêu cầu nhỏ với các vị. Nếu muốn ở lại thì nhất định phải tuân theo quy của ngài Tiểu Minh Vương.” Mắt cậu liếc thấy những ánh nhìn có vẻ bất mãn, vì vậy lại đổi ý nói khác đi, “Biểu quyết theo gia tộc đi.”
Lamsobra hỏi: “Biểu quyết cái gì?”
“Rời đi hoặc ở lại.”
Winston quá rõ hậu quả khi chọc Baal nổi giận là rất nghiêm trọng, vì vậy tối hôm nay nhất định phải để huyết tộc đạt được một nhận thức chung, quyết không thể để mọi chuyện cứ mơ mơ hồ hồ.
Lawrence dùng mắt trao đổi với các thành viên khác của Ventrue rồi đứng ra bày tỏ thái độ đầu tiên: “Ventrue tình nguyện nghe theo sự sắp xếp của ngài Tiểu Minh Vương!”
“Malkavian ở lại.”
“Toreador tình nguyện ở lại.”
“Giovanni tình nguyện ở lại.”
“Gangrel tình nguyện ở lại.”
…
Các ánh mắt đồng loạt chuyển hướng.
Oregon thản nhiên như thường.
“Gangrel?”
Huyết tộc đời thứ tám không có tư cách tham gia hội nghị này, vậy nên những nhà khác vốn tưởng hôm nay không có mặt Gangrel. Tên huyết tộc này tuy trên người có mùi của Gangrel nhưng tại sao không ai nhận ra được hắn là huyết tộc đời thứ mấy?
Ánh mắt của mọi người dồn hết vào chiếc nhẫn trên tay trái của Oregon.
“Ngài đây là…” Lawrence cứ thấy Oregon quen mắt sao sao ấy.
Oregon mỉm cười đáp: “Oregon.”
Cả khu rừng chìm trong im lặng.
Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau như đang ngầm hỏi đối phương mới vừa nghe thấy cái gì. Người được hỏi trả lời bằng ánh mắt đầy chấm hỏi y như chang như người đi hỏi.
Lỗ tai mình chắc chắn không có vấn đề.
Cái tên vừa được thốt ra từ miệng tên Gangrel kia đúng là…
Oregon.
Cái tên trong truyền thuyết.
Câu chuyện giữa Oregon và Ansbach được lưu truyền vô cùng rộng rãi trong giới huyết tộc.
Chỉ có hai trọng điểm:
Một là Ansbach điên cuồng tới mức nào.
Một là Oregon số con rệp tới mức nào.
Nếu không phải điên, Ansbach sao lại đi yêu người mình đuổi giết?
Nếu không phải số con rệp, tại sao sau khi yêu nhau, Oregon vẫn tiếp tục bị đuổi giết?
Mà hiện tại, cái vị huyết tộc đen đủi đến mức đi vào truyền thuyết lại xuất hiện ngay trước mặt họ.
Tay chân đủ cả, mặt mũi hồng hào… Mạnh khỏe một cách quá phản khoa học!
Nhưng ngoài điều này, bọn họ còn nhận ra một chuyện.
Anh là đời thứ tư.
Là đời thứ tư chỉ sau các trưởng lão đời thứ ba.
Nếu so với ngài Tiểu Minh Vương mới chỉ là “nhi đồng” về mặt tuổi tác trong giới huyết tộc, một Oregon có đủ trình độ đọ trí so tài với tên điên đáng sợ nhất của Malkavian bao nhiêu năm mà vẫn an toàn đương nhiên càng mang lại cảm giác đáng tin cậy.
Những ánh mắt đang dán vào Oregon bỗng chốc trở nên nóng bỏng.
Oregon vẫn tỉnh như ruồi.
Bày tỏ quan điểm xong, anh lại im lặng ngồi xuống, tiếp tục sắm vai “giai đẹp quàng khăn lụa”.
Cuộc bỏ phiếu nhanh chóng kết thúc, mười ba nhà không ai rời đi, tất cả đều ở lại.
Winston hài lòng gật đầu, tuyên bố nhiệm vụ mà ngài Tiểu Minh Vương giao cho bọn họ: “Nhổ cỏ trồng hoa.”