Hành trình ở thế kỷ 19.
Vào thế kỷ 19, sức ảnh hưởng của giáo hội tuy không còn như xưa nhưng vẫn có thể nhận ra chút dấu vết của hưng thịnh ngày trước. Trong thư viện của tôn giáo, những tu sĩ vẻ mặt nghiêm trang ra ra vào vào, vô cùng ít giao tiếp với nhau, nhưng mùi nước thánh nồng nặc trên mình họ làm Oregon và Ansbach cau tít mày lại.
“Nước thánh thời nay tinh khiết hơn một trăm năm sau nhiều nhỉ.” Ansbach nói: “Bọn chúng hao phí quá nhiều thời gian và sức lực một cách không cần thiết trong thánh chiến.”
Mèo đen “meo~” lên mấy tiếng.
“Em cũng muốn phát biểu cảm tưởng?”
Mèo đen cào ra một từ: “Công dụng.”
Ansbach nói: “Ý em là sự tồn tại của huyết tộc khiến nhân loại phải nhờ cậy vào tôn giáo, Hiệp nghị Đình chiến ngược lại đã làm suy yếu công dụng của giáo hội?”
Một người một mèo cùng nhau rơi vào im lặng.
Ansbach lại nói: “Nhân loại đang phát triển theo con đường xưa nay chưa từng có nhưng lại phát triển rất khả quan. Dù tôi có dè bỉu những phát ngôn của Gordon đến mức nào thì vẫn không thể không thừa nhận, máy vi tính rất dễ dùng.”
Nếu nhà triết học hay xã hội học có mặt tại đây trong lúc này, câu nói của anh có thể khơi mào những tràn tranh luận vô tận, chỉ đáng tiếc, bây giờ chỉ có một huyết tộc buồn hiu và một chú mèo đen ỉu xìu, vậy nên chủ đề nhanh chóng chấm dứt.
Đợi đến nửa đêm khi cả thư viện chìm vào giấc ngủ, hai người mới rón rén chạy vào nơi cất giữ sách cổ.
Nhìn gian phòng sạch sẽ sáng loáng, Ansbach nhún vai bảo: “Xem ra không có con chuột nào cho em làm bữa khuya rồi.”
“…”
Mèo đen vờ như chẳng nghe thấy gì, tự động nhảy lên một giá sách.
“Chúng ta bắt đầu từ đâu bây giờ? Theo bản chữ cái? Năm? Hay thể loại? Ơ kìa!” Ansbach kịp thời đỡ lấy một “cục gạch” dày cui rồi vỗ vào người chú mèo suýt bị “núi đè”, “Đừng khiến tôi phải lo lắng có được không?”
Mèo đen vẫy đuôi ra chiều đã rõ.
Ansbach kéo nó xuống tầng dưới cùng, “Chỗ này là địa bàn của em, bên trên cứ để tôi.”
Mèo đen nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy ngờ vực.
Ansbach đã dùng tốc độ mắt thường khó có thể bắt kịp xem hết số sách trên kệ cao nhất, anh đau khổ bưng trán, “Huyết tộc đi đọc sách do giáo hội viết còn vật vã hơn mèo không được ăn thịt chuột.”
Mèo đen: “…”
Hai ngày một đêm, bọn họ cuối cùng cũng đọc xong hết tất cả sách cổ.
Nhiệm vụ đọc sách nặng nề khiến cả hai không ngủ không nghỉ, thí mạng tận dụng cả ban ngày, khiến người ra vào thư viện cứ nghe tiếng lật sách soạt soạt soạt rõ rệt. Chẳng qua khu sách cổ quá vắng người, ngoài đêm thứ hai có bảo vệ mang đèn đi tuần tra bên ngoài, những lúc khác nơi đây chẳng khác nào hoang đảo.
Thế nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Ansbach tự tin kiến thức về tôn giáo của mình dư sức tham gia cuộc thi khảo hạch giám mục, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến khống chế thời gian. Nếu có thì chỉ là câu nói quản lý thư viện tặng anh hôm nọ:
“Thần không gì là làm không được.”
“Thần không gì là làm không được… Câu này hay thật đấy chứ!” Bị giày vò hai ngày, Ansbach có chút nắng mưa thất thường, “Ba mươi sáu tiếng đồng hồ chỉ để chứng minh Gordon là Thần? Còn câu chuyện cười nào tiếu lâm hơn nữa không?”
Mèo đen lấy chân vỗ đầu anh theo thói quen.
“Tụi mình làm đi!”
Giây sau Ansbach đã biến thành dơi, nhìn chằm chằm mèo đen đầy vẻ mong ngóng.
Mèo đen kêu hoảng một tiếng, nhảy khỏi giá sách và liều mạng phóng ra ngoài.
Con dơi thong thả đuổi theo, thái độ đắc ý như thể mèo đen đang chạy thụt mạng phía trước đã là bữa tối của nó.
Chạy tới cuối hành lang, mèo đen bèn giơ vuốt cào cửa nhưng phát hiện không đẩy ra được, chỉ đành hoảng loạn quay lại…
Con dơi đã biến lại thành người, từng bước từng bước trang nhã tiến đến gần nó. Đèn dầu hai đầu hành lang kéo cho bóng của anh dài ra, cái bóng từ từ nuốt chửng mèo đen.
Mèo đen đột nhiên nghiêm túc đứng dậy, dù có không đủ chiều cao hay ngoại hình ngộ nghĩnh, nó vẫn cố gắng bày tỏ nguyện vọng được nói chuyện bình đẳng với Ansbach.
Ansbach cười bảo: “Em không cảm thấy nếu tôi biến thành dơi mình càng dễ giao lưu hơn sao?”
Hổng dám đâu!
Mèo đen múa vuốt như định tấn công.
Mặt Ansbach đanh lại: “Em muốn chiến đấu với tôi?”
Mèo đen tung người bắn vọt về trước, nhảy đến cạnh chân rồi cọ mặt vào giày của anh, sau đó trở người, để lộ cái bụng mềm mại và kêu meo meo đầy vẻ nịnh nọt.
…
Ansbach bồng nó lên, dùng mũi cọ vào bụng nó rồi đặt nó lên vai mình, nói bằng giọng yêu chiều: “Được rồi, lần này tha cho em. Ba tháng bảo dài không dài, bảo ngắn không ngắn, chúng mình phải tìm cách nắm bắt thời gian.”
Tommy Thompson từ trên giường bật dây, quả cầu lông trên chóp nón ngủ chắn trước mũi gã, khiến gã không thể không hắt hơi mấy cái. Quá quen với lối sống chỉ cần ăn, uống, ngủ, nghỉ và thi thoảng nộp vài báo cáo nhỏ, đây là lần đầu tiên gã bị thức giấc vào nửa đêm nửa hôm.
Một chiếc khăn tay xuất hiện trước mặt gã, gã nhận lấy xì mũi rồi buột miệng: “Cảm… Á! Ai?!”
Ansbach rất chu đáo, anh bật đèn giúp và còn rót cho gã một ly nước, “Uống chút nước rồi nói từ từ.”
Tommy lôi thánh giá trong áo ngủ ra giơ lên trước mặt mình, “Đừng lại gần tôi, bằng không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!”
Ansbach đặt ly nước xuống, giơ tay lên tỏ vẻ vô tội rồi chầm chậm lùi lại ba bước, “Ta là huyết tộc.”
“Ối, Thần của tôi ơi!” Tommy đẩy cửa sổ toan phóng ra.
Vị huyết tộc sau lưng chợt nhắc nhở: “Chỗ này là lầu bốn, cậu mang dù chưa đấy?”
Tommy nhanh chóng đóng cửa sổ lại, lần mò lục tìm thánh giá trước ngực, “Tí nữa quên mình sợ cao.”
“Ta không có ác ý…”
Tommy chợt rên lên: “Ôi, Thần của tôi ơi… Trước khi huyết tộc làm bậy đều nói câu này.”
Ansbach: “…”
Tommy càng khóc càng bi thảm, “Tôi mới lên làm quản lý thư viện được ba tháng… Hu hu, lương tháng này còn chưa được phát. ‘Thần cố’ còn mới đọc có ba chương… Sớm biết có ngày này đã lật về sau đọc ngược lên trước. Còn có luận văn của tôi, tôi đã sắp xếp xong đại cương rồi, hu hu, còn hứa sẽ đưa cho giáo hoàng đọc.”
Ansbach nói: “Ta chỉ muốn hỏi vài vấn đề liên quan đến Thần.”
“Tôi không biết gì hết.” Tommy ngồi xổm trên giường, sợ hãi ôm chặt đầu, nước mắt nước mũi tèm lem.
Ansbach hỏi: “Ai có thể khống chế thời gian?”
Tommy buột miệng đáp: “Thần.”
Ansbach nói: “Còn ai nữa? Ví dụ như thiên sứ?”
Tommy vừa thút thít vừa nói: “Anh hỏi mấy cái này làm gì?”
Ánh mắt Ansbach lướt qua quyển sách và luận văn đặt trên đầu giường, “Để… Viết luận văn.”
Tommy ngây người, “Huyết tộc cũng cần viết luận văn?”
Ansbach nói: “Ừ, sát hạch mỗi năm một lần.”
Tommy đáp: “Đây là phát hiện trọng đại à nha!” Gã lập tức chụp bút viết lia lịa, “Tại sao các người cần phải viết luận văn? Về đề tài nào? Có yêu cầu hình thức gì không? Công bố ở đâu?”
Nụ cười của Ansbach càng lúc càng đơ, ung dung vuốt ve chú mèo trong lòng.
Hay anh cứ thử thôi miên cho lẹ?
Tuy có khả năng vẫn sẽ thất bại nhưng nếu không làm gì đó, có lẽ anh bị “thôi miên” mất thôi.
Tommy lải nhải cả tràng dài, phát hiện đối phương không có phản ứng thì mới thấy xấu hổ, “Hồi nãy anh hỏi ngoài Thần còn có ai làm được chuyện này sao? Tuy không chắc lắm nhưng có một quyển sách viết thế này: Núi lửa đột nhiên phun trào, người dân không có chỗ trốn nên đành cầu xin Thần giúp đỡ. Sứ giả của Thần đang xây dựng thế giới, người nghe thấy tiếng khóc than thì cho thời gian ngừng lại, dời nạn nhân đi nơi khác.”
Ánh mắt Ansbach lóe lên, “Sứ giả của Thần là ai?”
Tommy nói: “Tể tướng của thiên đường, Metatron.”
Thiên sứ bên cạnh Gordon chính là Metatron?
Chuyện này nực cười hệt như bảo Gordon là Thần. Nếu Gordon có thể chỉ huy Metatron thì có khác gì với Thần đâu?
Tuyệt đối không có khả năng!
Ansbach nói: “Nhất định có đáp án khác.”
Tommy không vui bảo: “Anh dám nghi ngờ câu trả lời của tôi?”
Ansbach nói: “Lẽ nào cậu dám bảo mình tường tận hết tất cả những điều huyền bí trong chín giới?”
“Chín giới?” Tommy nói: “Lẽ nào những gì trong sách nói là thật ư? Thần tạo ra chín giới, bọn tôi chỉ là một trong số đó?”
Ansbach hỏi tiếp: “Còn có cách nào khống chế thời gian không?”
Tommy tưởng anh có mưu đồ khác nên kiên quyết phủ định khả năng đó, “Khống chế thời gian cũng đồng nghĩa với việc khống chế quá khứ, hiện tại và tương lai. Nếu người nắm giữ sức mạnh ấy mà có lòng dạ xấu xa thì chẳng phải thế giới sẽ loạn hết cả lên sao.”
Đúng.
Thế giới loạn rồi.
Ansbachh nói: “Thế có cách nào mượn sức của Thần hoặc Metatron không?”
Có lẽ cử chỉ của Ansbach quá giống con người nên Tommy cũng chẳng còn mảy may cảnh giác, gã phì cười bảo: “Anh tưởng sức mạnh của Thần là sách trong thư viện à?”
Mấy câu hỏi trừu tượng thế này rất khó có được đáp án.
Ansbach yêu cầu được xem tất cả những quyển sách liên quan đến Thần và Metatron.
Tommy nói: “Xem hết sách trong thư viện đi. Chỗ này là thư viện Tôn giáo, đều là quà tặng của Thần.”
“…”
Vì để giảm lượng công việc, Ansbach chọn cách tìm sách về Metatron trước, nhưng kết quả lại ít đến bất ngờ.
Tommy nói: “Trong bảy đại thiên sứ, người là vị khiêm tốn nhất.” Ngừng một lúc gã tiếp: “Tạo hình lại nhiều hơn những thiên sứ khác.” Gã lấy một quyển sách vừa dày vừa nặng đặt lên bàn, lật ra trang thứ nhất thì nhìn thấy thiên sứ tóc vàng mặt mũi mơ hồ. Trên lưng người ấy là mười mấy đôi cánh, trông hệt như những dãy núi tuyết áp sát vào nhau.
Ansbach thấp giọng bảo: “Tóc vàng, mắt xanh.”
Tommy nói: “Còn có mười tám đôi cánh.”
Ansbach hỏi: “Cánh của thiên sứ có rụt vào được không?”
“Đương nhiên, chắc cũng linh hoạt như cổ tay mình nhỉ. Dù chưa gặp thiên sứ nhưng chắc anh từng nhìn thấy chim chứ?”
“Ý ta là giấu hẳn vào, không ai nhìn thấy.”
Tommy nghẹn lời. Gã có gặp được thiên sứ bao giờ đâu, làm sao biết trả lời thế nào. Có điều để thể hiện mình học thức sâu sắc, gã nói bằng giọng khinh miệt: “Anh thử giấu bộ phận cơ thể nào vào trong xem xem!”
Ansbach hé miệng để lộ răng nanh rồi nhanh chóng thu chúng vào.
Tommy: “…”
Ansbach thoáng cái đã đọc xong.
Thấy anh nhắm mắt trầm ngâm, Tommy vui mừng nói: “Nhất định là anh được người dẫn dắt rồi đúng không? Metatron là thiên sứ tôi sùng bái nhất! Người cao thượng, nhân từ, khoan dung, kỷ luật, liêm khiết, chính trực, sáng suốt, thông tuệ…”
“Có khi nào bị lừa không?”
“Không đời nào!” Tommy nổi giận. Muốn phá đám hả?
“Meo.” Mèo đen dùng chân lật sang một trang, chính là trang có bức họa của Metatron.
“Coi chừng vuốt của mày! Sách hiếm không phát hành lại đâu!” Tommy lo lắng đưa tay ra muốn hất nó ra nhưng lại bị Ansbach hất tay ra trước.
Ansbach ngăn Tommy, cúi đầu vuốt đầu mèo đen và dịu dàng hỏi: “Phát hiện gì ư?”
Mèo đen dùng chân vỗ lên bức họa.
Ansbach liếc một cái rồi nhướng mày, “Chỉ có bốn đôi cánh.”