Một linh hồn méo mó.
Ansbach nói: “Không phải là ngu xuẩn ư?”
Đáp án nằm ngoài sự tưởng tượng khiến Zofie nhất thời ngẩn ra, không biết nên trả lời ra sao.
Ansbach nói: “Nhìn ngươi là biết.”
“Ê. Ta đang đứng về phía ngươi đấy nhé.” Ansbach bỏ đi, hắn vội vàng đuổi theo, “Còn nhớ chứ? Ta đưa Oregon về bên ngươi, nếu ngươi không nhớ ta có thể nhắc lại lần thứ ba… Hi, ‘chị dâu’! Hôm nay trông ngươi không tệ nhỉ!”
Ansbach xuất hiện chắn ngay trước Oregon, lăm lăm gườm hắn đầy vẻ thù địch.
Zofie nói: “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, lợi ích của ta và ngươi liên hệ chặt chẽ với nhau. Chúng ta đều muốn tiêu diệt Gordon.” Hắn hung hăng huơ tay như muốn chém xuống.
Ansbach mỉm cười, nhưng Zofie chưa kịp mở cờ trong bụng thì anh đã từ tốn nói: “Lần trước ngươi kề vai sát cánh bên một vu sư, ba ngày sau vu sư đó bị phát hiện chết dưới cống rãnh.”
Zofie sượng ngắc nhưng lập tức cười to, “Vu sư đó ba mươi ngày mới tắm một lần, đầu tóc tanh như tảo biển, cổ trông như cổ vịt, gặp ngươi ngươi chịu nổi không? Quen bạn thì cần có thời gian tìm hiểu, ta và hắn chẳng qua chưa tìm hiểu trước mà thôi. Ngươi thì khác, ta và ngươi quen nhau bao nhiêu năm, gần năm trăm năm ấy chứ, hiểu nhau biết bao nhiêu.”
Hắn lân la đưa tay ra định đấm Ansbach một cái nhẹ để thể hiện tình bạn, nhưng lại nghe Ansbach tiếp tục nói: “Vậy chắc ngươi cũng biết hành vi hiện tại của ngươi ngu xuẩn đến mức nào.”
Thân là kẻ đứng đầu trong đám fan hôm mộ Gordon cuồng nhiệt, chuyện Zofie muốn giết Gordon cũng ba chấm như bảo trưởng thiên sứ muốn tiêu diệt thần.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động.
Zofie cảnh giác quay lại nhìn, không đề phòng nên bị Ansbach tung cước đá bay ra khỏi cửa, lăn mấy vòng trên bãi cát mới dừng lại được. Ba đọa thiên sứ từ trên trời đáp xuống bên cạnh Zofie, mắt nhìn chằm chằm vào tên huyết tộc Ansbach đang mải kiểm tra xem cửa hư chỗ nào.
Ansbach nói: “Hắn ăn trộm.” Trước khi Zofie kịp phản bác, cánh cửa vốn đã liêu xiêu bị anh mạnh tay dập vào cái rầm.
Ánh mắt ba đọa thiên sứ chuyển sang Zofie, kẻ đang ngồi bệt dưới đất tìm cách trốn thoát.
Zofie cười gượng bảo: “Trời hôm nay đẹp vậy hay là cùng uống ly cà phê nha? Ta biết có quán khá phết.”
Đuổi Zofie đi xong, Ansbach chẳng những không an tâm mà còn cảm giác Gordon đang ở quanh đó rõ rệt hơn. Có thể trốn dưới biển hoặc trốn trong cát, cũng có thể trốn trong mấy khúc gỗ dùng để xây nhà. Tai mắt của Gordon không nơi nào không có, ông ta đang giám sát mỗi một hành động của anh.
Sự thất bại của Zofie chỉ khiến ông ta ra tay càng nhanh hơn.
Nhưng Ansbach lại không cảm thấy hưng phấn vì gặp được đối thủ tương xứng hay hoảng sợ vì phải suy tính thiệt hơn. Hình như tất cả mọi nhiệt tình, mọi cảm xúc mãnh liệt đều đã lắng đọng, cũng như tình yêu của anh. Sau khi gặp Oregon, đã không còn ai có thể làm tim anh rung động nữa.
Câu Oregon thích nói với anh nhất là “Anh bình tĩnh tí nào.”, anh không hiểu. Khi máu đang chảy rần rần trong người anh, không ngừng sục sôi kêu gào, anh ngốc đến cỡ nào mới chui vào tủ lạnh ngồi cho mình “bình tĩnh” chứ?
Nhưng giờ anh hiểu rồi. Thì ra bình tĩnh chính là, em thích làm thế nào thì làm thế nấy, tôi nên thế nào thì làm thế nấy.
Có điều sự bình tĩnh này không thể nào xuất hiện khi anh đối diện với Oregon. Mặc cho Oregon có tỉnh lại hay không, hoặc lúc nào mới tỉnh lại.
Anh vuốt ve gương mặt của Oregon, hôn lên môi y rồi cười bảo: “Không vui cũng đành chịu thôi.”
“Ai bảo vận đỏ của tôi lại là vận đen của em.”
Anh không rời khỏi Oregon nửa bước, cả mèo đen cũng không được biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
Với việc anh dời bồn cát đến bên giường mèo đen vô cùng bất mãn, có một lần để tránh ánh mắt soi mói của anh, nó còn chui vào bụi hoa hồng giải quyết, cuối cùng bị gai đâm cho mấy chỗ. Máu rỉ ra từng những vết thương bé xíu, mùi máu lan tỏa trong không khí, dù mèo đen có cố gắng liếm sạch thế nào vẫn không qua mắt được anh.
Ansbach ngồi trên giường ngoắc tay với nó, vẻ mặt anh trông khó đoán vô cùng.
Mèo đen nằm rạp xuống vẫy đuôi nịnh bợ.
“Bắt chước chó cũng vô dụng.” Ansbach mỉm cười bảo: “Nếu em không biết cách nghe lời, vậy tôi chỉ đành dạy cho em biết cách sợ.”
Lông trên người mèo ta dựng đứng cả lên, tỏ vẻ đề phòng cao độ.
Giằng co với mèo được một lát, Ansbach đột nhiên đưa tay lên vuốt tim, “Ánh mắt của em khiến tôi khó chịu quá.”
Mèo đen ba chân bốn cẳng phóng thẳng ra cửa, nhưng móng vuốt còn chưa chạm vào cánh cửa, đuôi nó đã bị người ta túm lấy.
Ansbach túm đuôi xách ngược nó lên, từ trên cao nhìn xuống mèo đen, “Em mập lên rồi, trông chả khác nào chuột đột biến gien.”
Mèo đen vùng vẫy kháng nghị.
Ansbach nói: “Em nên giảm béo là vừa.”
Anh chế ra một cái lồng xoay hình cầu rồi thả mèo vào trong, “Em có thể bắt chước mấy con chuột bạch ấy, thừa năng lượng quá thì tiêu bớt vào mấy hoạt động vô vị này đi.”
Mèo đen quay đi, cho cái mông tròn vo của mình đối diện với anh để bày tỏ sự kháng nghị.
Nửa tháng liền không có chuyện gì mới.
Ansbach thấy hơi ngoài ý muốn.
Theo những gì anh biết, Gordon không phải kẻ biết nhẫn nại, lão ta không ăn lẩu hay thịt nướng là vì không muốn chờ lâu, thứ lão ta thích nhất là salad. Đến giờ vẫn chưa ra tay chỉ có thể do hai khả năng: Một là lão ta đang ấp ủ âm mưu nào đó, hai là bị chuyện khác ngáng chân.
Những phán đoán lướt qua não anh như làn nước, cả những giọt sót lại cũng từ từ bốc hơi sạch bách.
Tại sao phải tốn dung lượng não cho mấy thứ chẳng đâu vào đâu? Rõ ràng mỗi việc giả thành Oregon còn không đủ dung lượng để dùng.
Ansbach ôm Oregon nằm trên giường, hài lòng ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu trong tấm gương đồng trên trần nhà.
Êm dịu xiết bao.
Ấm áp xiết bao.
Ngón tay của anh mân mê trên lưng Oregon rồi chầm chậm lân la xuống dưới…
“Meo.” Mèo đen đang ngủ ở cuối giường bỗng đứng phắt dậy, duỗi lưng một cái rồi nhảy lên cẳng chân của anh, đạp qua đầu gối đi đến trên đùi, lướt qua chỗ rốn và giẫm lên ngực Ansbach.
Ansbach rũ mắt nhìn nó, trong mắt tràn đầy bực dọc vì bị phá rối không buồn che giấu.
Mèo đen nhảy vào giữa hai người, cuộn tròn lại rồi đưa cái bụng mềm mại ra.
…
Ansbach xoa cái bụng mềm mại của nó, “Mập rồi.”
Anh vừa nói dứt lời, bụng mèo ta liền vang lên tiếng “ùng ục”.
Ngón tay đang mơn trớn trên bụng mèo của Ansbach dừng lại, anh nhướng mày hỏi: “Sao em không biến thành con heo luôn cho rồi?”
Mèo đen ưỡn ẹo rồi nằm nghiêng qua một bên, trông như bị tổn thương tan nát cõi lòng.
Ansbach bật dậy, bồng Oregon nhảy xuống giường rồi quay lại mỉm cười bảo với con mèo đang nằm giả chết: “Giờ đi theo tôi hoặc lát nữa tôi mang dao qua mần thịt em.”
Mèo đen lộn một vòng rồi đứng dậy duỗi người, nhảy khỏi giường, lon ton bám theo với kiểu đi quý sờ tộc.
Cho nó ăn lương khô mèo mấy ngày liền, lương tâm của Ansbach cuối cùng cũng lên tiếng, anh quyết định cải thiện bữa ăn của nó. Anh khui một hộp cá mòi trộn với hai muỗng khoai nghiền, nếm thử rồi đắc khen: “Hoàn hảo.”
Ngửi thấy mùi thơm, mèo đen nhảy lên bếp ngoan ngoãn ngồi chờ.
“Mỗi ngày em ngoan nhất là vào lúc này.” Anh để thức ăn vào bát, vừa ngước lên lại nghe thấy tiếng gõ cửa, anh lẩm bẩm: “Nếu em biết mở cửa thì càng ngoan hơn.”
Mèo đen đi vòng qua bát thức ăn, chu mông về phía anh.
Ansbach túm cổ nó lên ném vào phòng khách, đặt Oregon lên sô pha, đang chuẩn bị mở cửa thì cửa ngã xuống cái rầm. Cũng chả phải bị đập ngã, chẳng qua nó đã hư sẵn rồi.
Một đọa thiên sứ vẫn đang giữ nguyên tư thế gõ cửa, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành xấu hổ, “Ta sẽ đền.”
Ansbach trả lời không thèm khách sáo: “Gỗ thiết sam.”
“Ngươi là Ansbach?” Câu chuyện tình yêu của Oregon và Ansbach vẫn chưa lan truyền tới địa ngục, vì vậy đọa thiên sứ nhìn anh với ánh mắt rất chi là bình thường.
Ansbach khoanh tay nhìn gã.
Đọa thiên sứ nói: “Zofie bị bắt, hắn khai ngươi là đồng bọn của hắn, cũng là thành viên của Nghịch Cửu Hội.”
Ansbach nói: “Thông minh như ngươi đương nhiên sẽ không tin mấy lời nhảm nhí của hắn.”
Đọa thiên sứ mỉm cười thoáng vẻ đắc ý, “Hắn còn khai ra không ít tên. Cả ngài Lucifer, ngài Baal cũng không may mắn tránh được.” Gã ngừng lại một chốc, “Nhưng ngươi vẫn cần phải đi theo ta một chuyến.”
Ansbach nói: “Ta là huyết tộc.”
Đọa thiên sứ nhún vai, lùi lại nửa bước.
Sau lưng gã rợp những đôi cánh đen, đếm sơ có vẻ là hai, ba mươi đọa thiên sứ.
Ansbach cau mày.”
“Hắn khai ra danh sách khá dài, bọn ta không có nhiều thời gian.” Gã đang ám chỉ sẽ không giữ Ansbach quá lâu.
“…Được thôi.”
Ansbach mỉm cười quay đi, mặt anh lập tức căng cứng.
Dám uy hiếp ta!
Cơn phẫn nộ khống chế tứ chi của anh, khống chế toàn bộ thân thể của anh, mỗi tấc da thịt đều như bị lửa giận thiêu đốt.
Nhưng suy nghĩ của anh lại bình tĩnh đến lạ, nhất là khi nhìn thấy Oregon đang yên tĩnh ngồi trên sô pha. Linh hồn và thể xác chẳng khác nào hai cán cây tiểu ly đang bấp bênh không ngừng.
Thân thể thôi thúc anh xông lên bẻ gãy đôi cánh của đám đọa thiên sứ, để chúng không bao giờ bay được nữa, suốt đời suốt kiếp phải lưu lạc dưới địa ngục!
Đầu óc lại nhắc nhở anh phải bảo vệ sự an toàn cho Oregon. Anh không còn là kẻ không biết sợ là gì nữa rồi.
Ansbach gồng người đi đến bên sô pha, cúi xuống nắm lấy tay của Oregon rồi vùi mặt vào tay y. Anh nghĩ chắc mình mắc phải chứng “thèm thịt”, chỉ mỗi Oregon mới cứu được.
“Xong chưa?” Đọa thiên sứ mất kiên nhẫn. Họ còn cả đống việc phải làm, ai mà rảnh đứng đây xem kịch câm, hơn nữa còn là vở diễn không đầu không đuôi!
Ansbach đứng dậy, cõng Oregon trên lưng rồi ngoắc tay vẫy mèo đen.
Mèo đen phóng khỏi sô pha, đạp lên tay anh để trèo lên vai.
“Đi thôi.”
Đọa thiên sứu không hề gạt anh, Zofie quả thật đả nhả ra không ít tên tuổi, đều là những sinh vật quái lạ. Trong quan điểm của anh, ngoài huyết tộc và nhân loại, những sinh vật khác đều có hình thù dị dạng. Đọa thiên sứ và thiên sứ cũng thế, ai lại đem cánh gà gắn vào lưng cơ chứ?
Mặt anh lạnh như băng, luôn luôn giữ khoảng cách nhất định với các đọa thiên sứ.
Tướng mạo Ansbach vốn rất điển trai, khi anh mỉm cười thể hiện phong độ, ai cũng cho rằng anh là một cậu quý tộc được nhận nền giáo dục cao cấp, phẩm chất tốt đẹp. Nhưng khi mặt anh lạnh như tiền, không hề chê giấu sự u ám trong lòng, lại như một lữ khách cô đơn đi trong thế giới tăm tối, kiêu ngạo, lạng lùng, khó bề thân cận.
Anh rất hài lòng với tình hình hiện nay. Chỉ cần xem những sinh vật khác như xác chết, vậy Oregon và anh vẫn đang hưởng thụ thế giới hai người một mèo.
Người trong suốt, người lùn, titan… Đội ngũ của họ càng lúc càng đông, số lượng đọa thiên sứ trông có vẻ ít ỏi.
Một tên người lùn ngồi trên vai người trong suốt, dè dặt thò đầu qua dòm, “Thật không ngờ tôi lại có thể gặp được vị huyết tộc cao quý ở đây, tôi cứ tưởng chỉ có những sinh vật yếu ớt nhỏ bé như bọn tôi mới phải khuất phục trước họ.”
Gây ly gián lộ liễu cỡ nào.
Ansbach liếc gã, trông anh như đang cười lại không phải cười, anh chỉ nói cho có lệ: “Ta cũng không ngờ.”
“Chúng ta vô tội mà, bị oan đó mà. Tôi nào có biết ai là Zofie, còn chưa bao giờ nghe nói nữa chứ!”
Tìm kiếm đồng minh.
Ansbach đáp: “Ừ, vô tội.”
Người lùn thở dài nói: “Nhưng dẫu có thế thì ai tin chúng ta chứ? Các vị ma vương ở địa ngục nào có thời gian tra xét, cứ nghi ngờ là diệt trừ hết. Trong mắt bọn họ, những sinh vật bé nhỏ như chúng ta vốn không đáng để họ lãng phí thời gian.”
Ansbach đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương, anh gật đầu đáp: “Cũng có thể.” Nếu là anh thì hoàn toàn có thể mới đúng.
Người lùn thấp giọng đáp: “Chúng ta không thể ngồi yên chờ đợi.”
“Hửm?”
“Tôi đã liên lạc xong xuôi, đa số người trong đội ngũ này đều đồng ý tham gia. Chúng ta chiếm ưu thế về số lượng, tuyệt đối có thể đánh bại họ để trốn thoát. Đương nhiên tiền đề là phải có sự giúp đỡ của quý ngài huyết tộc hùng mạnh đây ạ.”
Ansbach nói: “Ta chỉ chăm sóc cho vợ ta.”
Người lùn bấy giờ mới phát hiện Oregon không bình thường, “Ngài ấy sao vậy ạ? Mệt quá hả?”
Ansbach u ám liếc gã một cái, “Ta không thích kẻ khác nhìn y.”
Người lùn vội vã nhìn sang chỗ khác, “Nói tóm lại chúng ta sẽ hành động vào tối hôm nay.”
Họ quả thật hành động vào tối hôm đó, một buổi tối trăng rất sáng rất tròn. Titan nhổ cây ném về phía đọa thiên sứ, đọa thiên sứ tức giận phản kích! Người lùn chế tạo máy bắn đá đơn giản tấn công từ xa. Người trong suốt dựa vào ưu thế thể chất để lợi dụng đánh lén.
Nơi nơi hỗn loạn.
Ansbach ôm Oregon ngồi trên ngọn cây phía xa, vô cảm theo dõi trận chiến máu me đang xảy ra.
Cuộc chiến kéo dài thêm nửa tiếng rồi dần đi đến hồi kết.
Dù liên minh các chủng tộc có chiếm ưu thế về số lượng nhưng sức chiến đấu của đọa thiên sứ hơn hẳn bọn họ.
Máy bắn đá bị đập vụn thành đá.
Người trong suốt bị đâm rách da, máu chảy lênh láng trên con đường họ chạy trốn.
Kết quả chẳng bất ngờ chút nào.
Tên người lùn lên tiếng nhờ Ansbach giúp đỡ ban nãy bất thình lình chạy thẳng về phía anh. Đôi mắt đen láy của gã lóe lên đầy vẻ kích động, đám tàn binh hùa theo chạy ào ào về phía Ansbach như quyết tâm được ăn cả, ngã về không.
Ansbach khó chịu cau mày.
“Quý ngài, chúng tôi đã làm theo lời ngài căn dặn… Quý ngài!” Người lùn luôn mồm gào thét để thu hút sự chú ý của đám đọa thiên sứ.
Như vậy sợ rằng dù Ansbach có bỏ đi cũng không cách nào rửa sạch được mối hiềm nghi.
Ansbach nheo mắt, lúc mắt anh mở ra, tròng mắt của anh đỏ rực như máu. Anh để lộ răng nanh, quay sang nhe răng mỉm cười với gã người lùn rồi xông tới!
Cổ của người lùn đã chạm đến bờ môi, chỉ cần cắn xuống thôi là có thể nếm được vị thơm ngon của máu tươi, cũng chính là cái giá đối phương phải trả vì hãm hại anh.
Meo.
Hình như là mèo đen đang kêu.
Ansbach bắt lấy vai người lùn, từ từ há miệng ra…
Sau đó dùng sức đánh mạnh một quyền!
Ngay lập tức…
Người lùn biến mất.
Titan biến mất.
Người trong suốt biến mất.
Đọa thiên sứ biến mất.
Khu rừng rậm cũng biến mất.
Trước mắt anh là ngôi nhà nhỏ thân quen, tấm rèm sứ thanh hoa chính anh chọn rũ xuống hai bên cửa sổ. Gió lướt qua thổi tung tấm rèm, mang theo hơi ẳm đặc trưng của biển vào phòng.
Anh nghiêng đầu nhìn, Oregon vẫn đang ngồi trên chiếc sô pha phía đối diện ngủ một cách yên bình.
Mèo đen giẫm lên đùi anh, nó cũng nghiêng đầu theo, đôi mắt xanh ánh vàng lấp lánh có hồn của nó nhìn anh chăm chú.
Tất cả vẫn như một ngày bình thường.
Cũng tức là ban nãy anh mơ thấy ác mộng ư?
…
Không, không phải.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ và nhìn ra biển.
Nước biển xanh lam trong vắt giờ đã biến thành màu đỏ, lấn dần vào bờ cát và chậm rãi lan đến căn nhà từng chút, từng chút một.
Là Gordon. Lão ta đã tới.
Ban nãy không phải là ác mộng, là đòn phủ đầu của lão ta.