[Cửu Giới Hệ Liệt] - Thất Lạc Phong Ấn

Chương 16: Gặp lại (thượng)




Một linh hồn méo mó.

Từ sau giây phút đưa Oregon rời khỏi bảo tàng, Ansbach lúc nào cũng trong trạng thái hốt hoảng, niềm vui mất đi rồi lại giành được khiến anh thần hồn nát thần tính. Chạy lòng vòng trên đường càng làm tim anh căng cứng như cung đã lên dây chỉ chờ bắn tên.

Lúc Zofie xuất hiện, dây cung đứt cái phựt.

Kẻ nên tới thì đã tới, chuyện sau đó đã trót thì trét, mặc cho số phận thôi.

Nhưng khi mang Oregon và mèo đen đến Biển Đỏ, tâm trạng của anh bỗng dưng bình tĩnh lại nhiều, cũng như nước sôi khi để ngoài không khí quá lâu sẽ mất dần độ ấm, bắt đầu nguội lạnh.

Nếu mọi chuyện đã tệ hại đến mức khó lòng cứu vãn, tại sao lại không cho phép bản thân thoải mái một tí?

Anh phải chia cắt với người yêu của mình bao lâu nay, cớ chi không trân trọng những gì trước mắt?

Anh chọn một khu cách khá xa thành phố, trong phạm vi một dặm chung quanh không có lấy mống người để xây nhà. Vật liệu được anh đặt mua và dặn đưa đến chỗ anh cách khoảng trăm mét, sau đó anh tự mang về nhà từng chút một.

Có vài công nhân nhận tiền xong thì thấy áy náy nên đề nghị đưa hàng đến trước cửa nhà, còn bảo nếu cho vào sẽ thu ít tiền đi nhưng đều bị từ chối.

“Tôi không hy vọng vợ tôi nhìn thấy bất cứ sinh vật nào ngoài tôi ra.”

Vì câu này của anh mà cảnh sát đã ghé thăm một lần để xác định anh không phải đang lên kế hoạch thành lập tổ tội phạm. Ansbach kiềm chế cả nửa ngày mới đưa họ ra ngoài mà không chút sứt mẻ.

Sau khi nhà nhỏ xây xong, đồ nội thất đều do anh chọn và bày biện – Mua hàng online. Đa số nhân viên chuyển phát nhanh đều phải gọi điện thoại cho anh mới tìm được vị trí họ ở.

“Tấm rèm này tôi đặt mua trên trang web Trung Quốc, vải hơi thô, mép còn bị tưa… Nhưng có hình sứ thanh hoa em thích.” Anh vừa nói vừa treo rèm, sau đó còn bọc hộp khăn giấy lại bằng cái vỏ đồng bộ với rèm.

“Bộ ấm trà em thích, là đồ gốm của trấn Cảnh Đức.” Anh cẩn thận lấy bộ trà ra khỏi hộp, rồi lại nhịn không được mà than thở: “Trà em pha dở tệ, không phải quá nhạt thì là quá… Thôi, em vui là được hết.”

“À phải, người bán tặng kèm bộ lót kỳ lắm, tôi nghĩ em sẽ không dùng đâu, tôi bỏ vào kho nhé.”

Trang trí phòng khách xong xuôi, anh lại bồng Oregon vào phòng ngủ.

Phòng ngủ được bày biện hết sức đơn giản, trần nhà là một tấm gương đồng màu vàng, giữa phòng là giường, chung quanh xếp đầy hoa hồng.

“Em không thích ngủ trên giường nên phòng ngủ tôi thiết kế theo sở thích của tôi.” Anh đặt Oregon lên chiếc ghế hoa hồng, còn mình thì đi trải giường. Vừa trải anh vừa nhìn Oregon bằng ánh mắt sâu xa, dù đối phương không hề cho anh bất cứ hồi âm gì nhưng trong đầu vẫn có thể tưởng tượng để bù lại.

“Thật sự hy vọng…” Ansbach bị cảnh mình tưởng tượng trong đầu làm khô hết cả cổ, ngón tay anh vân vê đôi môi tái nhợt của y một lúc rồi đưa vào trong, dịu dàng tách răng y ra, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi của y. Cảm giác ướt át đánh thức hoàn toàn khát vọng nguyên thủy nhất trong máu của anh, anh nâng cằm người yêu mình lên và hôn…

“Meo.” Mèo đen bỗng nhiên bước vào.

Ansbach vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ là mắt hơi liếc qua.

Mèo đen vẫy đuôi ra vẻ vô tội, dường như đang hỏi: Đang làm gì thế?

Ansbach luyến tiếc dùng lưỡi liếm môi Oregon rồi mới buông tay ra bồng mèo đen lên, “Bữa tối của em là thức ăn cho mèo.”

Mèo đen kêu lên thảm thiết.

Ansbach vẫn thờ ơ, “Nếu biểu hiện của em tốt thì có thể thêm chút nấm.” Khẩu vị của nó kỳ cục vậy đấy.

Mèo đen thở hắt ra, gục mặt xuống.

Ansbach nhanh chóng giải quyết vấn đề cơm nước cho nó và quay về phòng ngủ. Lỡ mất cơ hội, anh cũng chẳng nhất thiết phải thỏa mãn dục vọng gì nữa mà chỉ ôm lấy Oregon cùng ra bờ biển.

Bờ biển xanh biếc miên man, cả thế giới bỗng chốc trở nên bao la rộng lớn khó tả. Đứng trước cảnh biển, tâm trạng của Ansbach cũng cởi mở lây. Anh thả hồn bay bổng theo mây gió.

Anh chưa bao giờ thấy mình già, với một chủng tộc sống mãi không chết mà nói, vốn không có vấn đề già hay chưa già. Nhưng khi ôm Oregon, anh đột nhiên thấy ganh tỵ với những tháng ngày hữu hạn của con người.

Vì lo sợ thời gian vuột mất, bọn họ sống nghiêm túc hơn hẳn bất cứ chủng tộc nào khác. Tương lai của họ có đích đến cuối cùng. Bởi thế nên có rất nhiều người giữ lại giây phút đẹp nhất cho điểm dừng của đời mình, vậy nó sẽ biến thành vĩnh hằng.

Còn với huyết tộc, mặc cho giây phút hiện tại có đẹp đẽ nhường nào, sâu sắc nhường nào, vẫn sẽ phải trôi qua, mãi mãi không có hồi kết. Dẫu có cố gắng để giữ lấy, cuối cùng vẫn phải sợ có một ngày mất đi –  Tương lai vô hạn đồng nghĩa với những khả năng vô hạn, mấy ai biết chắc sẽ ra sao.

Ansbach lại nghĩ tới một chuyện làm anh bất mãn.

“Tại sao em trễ vậy mới chịu tìm tôi?”

Hai người họ quen biết nhau là do Oregon đơn phương gây hấn trước – Oregon phủ nhận cách nói này. Theo lời của Oregon lại là: “Tôi chỉ muốn giao lưu tình cảm với đồng minh của mình trong thánh chiến, tình cờ thấy anh đang hãm hại một Gangrel, vì tình nghĩa với con cháu, tôi không thể không ra tay cứu giúp.” Ai mà biết để rồi sau đó bị anh truy đuổi đến cùng trời cuối đất.

“Biết vậy tôi đã sớm bắt vài cậu bạn nhỏ nhà Gangrel.”

Nhớ lại những ngày tháng đuổi giết Oregon, ánh mắt Ansbach dịu dàng gần như rơi lệ, “Dù bị tôi dồn vào đường cùng em vẫn phải giữ thói quen ngâm mình tắm rửa một tiếng mỗi tối trước khi đi ngủ. Không mua được sữa bò, nửa đêm nửa hôm em mò vào nông trường chăn dê vắt sữa dê uống. Lòng kiên trì với thói quen của em khiến người khác phải phì cười.”

Vì quá nhung nhớ Oregon nên trong khoảng thời gian không được gặp y, anh cố gắng mô phỏng theo y. Ban đầu là để tìm kiếm cảm giác y vẫn còn ở bên cạnh mình, sau đó lại phát hiện hóa ra cách này có thể giúp mình khống chế cảm xúc.

Anh vuốt ve mái tóc vàng óng của Oregon, “Em muốn dùng những điểm ấy để quyến rũ tôi sao? Em gian xảo thật đấy.”

“Được rồi, em đã thành công.”

“Chúc mừng em.”

Ban đêm, anh sẽ ở bên y cùng nhau ngắm sao, đến khi gió lớn mới quay vào nhà.

Mấy hôm sau, Ansbach phát hiện hồi ức mỗi lúc một ít dần thì sinh lòng bất mãn, “Em xem em kìa, cứ hết trốn đằng đông lại trốn đằng tây làm cho tôi không tìm được em, phí mất bao nhiêu thời gian để vun đắp những kỷ niệm đẹp đẽ rồi hả?”

“Đợi khi em tỉnh lại phải bù đắp hết nhé.”

Anh nhìn chằm chằm vào Oregon như đang chờ câu trả lời của đối phương.

Gió biển rít gào, bọt nước bắn tung tóa lên chân Oregon. Ansbach vừa lấy tay lau chân cho y vừa nói: “Em nhìn trời xem, thời tiết hôm nay chắc đẹp lắm.”

Vừa dứt lời, ánh mặt trời đã bị che khuất.

Trên không trung xuất hiện hai vị đọa thiên sứ đang cầm vũ khí đánh nhau, xem tình hình có lẽ còn lâu mới chấm dứt.

Ansbach đã sớm mặc định vùng này là lãnh thổ của mình nên rất khó chịu khi có người khác xông vào, song anh cũng không định tham gia vào cuộc chiến mà chỉ lặng lẽ bồng Oregon vào nhà.

Khoảng một tiếng sau, một trong hai nhân vật đánh nhau ban nãy – Zofie – xuất hiện trước cửa nhà anh.

Ansbach không mở cửa mà chỉ bảo “cút”.

Cửa bị gõ liên tục cứ như không mở quyết sẽ không dừng.

Được chừng năm phút, cửa cuối cùng cũng mở ra, Zofie thở phào nhẹ nhõm. Suýt nữa là cực hạn của hắn rồi.

Ansbach nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng, “Bọn ta phải ngủ trưa.”

Zofie lấy túi máu to chôm trong bệnh viện ra, “Quà ra mắt.”

Ansbach khinh bỉ.

“Không dẫn ta đi gặp vợ ngươi sao? Để tránh cho ngươi hiểu lầm rằng ta làm ơn để được báo đáp, ta thật sự không thể nhai đi nhai lại mấy chuyện liên quan tới ta và vợ ngươi hoài vậy được. Khi cậu nhà bị lũ huyết tộc trong vùng đất phong ấn mang đi, là ta đã cứu y và lại còn giao cho giáo hội, tạo dịp cho hai người đoàn viên.” Mỗi câu mỗi chữ của Zofie đều có ám chỉ sâu xa.

Thế nhưng Ansbach chả thèm quan tâm, “Ta không dính líu gì tới ngươi, y càng không dính líu tới ngươi.”

“Vậy thì nể tình chúng ta chẳng dính líu gì tới nhau, xin hãy cho ta ở nhờ vài hôm.” Zofie nói toạc ra mục đích của mình: “Gần đây chả biết địa ngục lại lên cơn gì mà tất cả đọa thiên sứ đều chạy tới nhân giới. Gây ra bao nhiêu rắc rối.”

Ansbach nói: “Họ gây rắc rối, họ tới tìm ngươi, tức là ngươi chính là rắc rối. Xin làm ơn né xa xa ra giùm cái.”

“Đừng vô tình vậy chứ!” Zofie tỏ vẻ đáng thương, “Lẽ nào ngươi không muốn biết nơi ở của bá tước Gordon?”

“Không.”

Thấy anh sắp sập cửa tới nơi, Zofie đành phải trơ trẽn lách nửa người vào, “Thế ngươi có muốn biết được nhược điểm của bá tước Gordon không?”