Cửu Gia Sủng Thê Thỉnh Tiết Chế

Chương 87: 87: Một Đứa Con





Ngày hôm đó Cửu Châu đi làm về rất muộn.

Hai giờ sáng, Trạch Nhân lái xe đưa Cửu Châu về, căn biệt thự bao trùm một màu đen âm u và vắng lặng.

Những vệ sĩ canh gác xung quanh nhà chẳng những không làm cho bức tranh nhộn nhịp mà sự im ắng của họ làm cho cảnh vật thêm âm u hơn.

Bọn họ đứng im như tượng, với tư thế nghiêm trang, cảm tưởng như chẳng có thứ gì có thể làm lay động họ.
"Tạch" vừa bật điện, hai người đàn ông không hẹn mà cùng giật mình, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Cứ nghĩ người trong nhà đã đi ngủ hết rồi, nào ngờ hai người họ lại thấy Triệu Gia Hân đang ngồi một mình trên sô pha.

Đêm nay, cô mặc một chiếc váy ngủ màu hồng dài gần tới đầu gối, mái tóc xoăn dài xõa sang hai bên, chân phải vắt chéo lên chân trái, nhàn nhã uống trà, trầm tư suy nghĩ đến cả khi hắn về cũng không phát hiện ra.

Ánh trắng sáng chiếu qua cửa sổ phả một luồng ánh sáng màu vàng nhạt vào trong phòng, ở góc độ của Cửu Châu, Triệu Gia Hân giống như một nàng tiên nữ xinh đẹp và quyến rũ đang nhâm nhi hưởng thụ khoảnh khắc bình yên chốn trần gian.
- Sao em không bật điện lên?
Thấy cô ngồi đó, Trạch Nhân biết ý đi ra cửa sau để lại cho hai người họ không gian riêng tư.

Ban đầu, khi mới nhìn thấy Triệu Gia Hân, Cửu Châu có chút bất ngờ, và hơn cả là niềm vui sướng.

Hắn cứ nghĩ cô đang ngồi chờ mình.

Dù không bộc lộ ra rõ nét sự vui sướng trên khuôn mặt đẹp trai nhưng niềm hạnh phúc hiện lên khi vừa nhìn thấy Triệu Gia Hân là không thể che giấu được.


Hắn rất vui, vui đến mức có thể quên sạch những áp lực công việc, sự mệt mỏi, buồn phiền.
Triệu Gia Hân không trả lời câu hỏi của hắn mà lạnh lùng dội cho Cửu Châu một gáo nước lạnh.
- Cửu Châu, sao đến giờ tôi vẫn chưa có con?
Vừa nói, cô vừa đặt lên bàn ba chiếc que thử thai, ảm đạm nói:
- Ngày nào cũng thế, mỗi sáng thức dậy, sau khi vệ sinh cá nhân xong tôi đều tự mình vào phòng tắm để thử.

Có lẽ, số que thử thai đã chất đống trong nhà nhưng lại không có một cái nào hai vạch hết.

Anh nói xem, là tôi mua phải loại que thử thai rởm hay là tôi vốn không hề có thai?
Cô không được ra ngoài nên đã dặn Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa mua hộ.

Kì lạ thay, dù bọn họ có đổi chỗ mua thì kết quả vẫn là không có.

Một vài cái thì còn không tin, nhưng lần nào thử cũng vậy thì chắc chắn kết quả không thể nghi ngờ rồi.

Vả lại, vốn dĩ, một dấu hiệu mang thai cô cũng không có.
Hắn khựng người, trầm mặc nhìn 3 que thử thai đặt trên bàn, sau đó lại nhìn vào cô gái nhỏ đang buồn phiền, cánh môi hắn run rẫy khó khăn nhả ra từng chữ.
- Em thức đến bây giờ vì muốn hỏi tôi chuyện này sao?
- Phải.

Thực sự không hỏi rõ chuyện này thì tôi sẽ không ngon giấc được.
Hai tay Cửu Châu buông thòng, bất lực.

Ban nãy hắn còn tưởng...!Cô đợi hắn vì lo cho hắn.

Vốn đã tự dặn lòng không được quá hi vọng nhiều, vậy mà cứ đâm vào làm chi để bây giờ nhận nhiều thất vọng như thế.
- Em chưa có con, có hỏi tôi cũng vô ích, làm sao tôi biết được? Tôi đâu phải là bác sĩ.
- Không phải là lỗi của anh.

Nhưng bây giờ ngoài hỏi anh ra, tôi đâu biết hỏi ai khác.
Cô ghét hắn mỗi khi hắn tỏ ra bất lực, càng ghét hơn lúc hắn phơi bày bộ dạng đáng thương như thế.

Mọi chuyện là do Cửu Châu gây ra, nhưng lúc nào cũng như cô đang gây chuyện với hắn hết.
- Thì sao? Em trách tôi không đưa nòng nọc vào cơ thể em sao? Những lần tôi ra, không phải em đều cảm nhận được sao?
Triệu Gia Hân mím chặt môi, không ngờ hắn lại thẳng thừng hỏi cô như vậy, là con gái nên không tránh khỏi ngại ngùng.

Cô siết chặt tay, gật đầu chắc chắn:
- Có.

Tôi đều cảm nhận được.

Làm sao cô có thể quên được cảm giác tủi nhục khi đón nhận thứ đó của hắn.

Mỗi lần làm chuyện kia, hắn đều ép buộc cô nuốt trọn hết tất cả những gì hắn phóng ra ngoài.

Đau đớn tủi nhục là vậy, dù thế, cô cũng chẳng còn cách nào ngoài đón nhận.
- Nhưng rốt cuộc anh có vấn đề gì không? Hoặc là tôi.

Chúng ta đã quan hệ nhiều như thế, không dùng bất cứ một biện pháp an toàn nào, vì sao kì kinh nguyệt của tôi vẫn đến đều đặn?
Bọn họ đều lớn rồi, đương nhiên đều hiểu một số lý do cơ bản khi hai người quan hệ mà lại không có con.

Gần hai mươi mấy đêm liền họ ngủ cùng nhau, là ba tuần chứ không phải ba ngày, nhưng tại sao thử bao nhiêu lần vẫn chỉ có một vạch? Cô không tin xác suất họ có con lại thấp đến vậy.
Triệu Gia Hân khẩn trương nhìn hắn, giọng cô lạc hẳn đi.
- Cửu Châu...!Hay là chúng ta đi khám thử xem...!Lỡ như! Lỡ như ai trong hai chúng ta không thể thì sao?
Lỡ như hắn không thể có con, cô không thể mang thai thì phải làm sao đây? Hốc mắt Triệu Gia Hân bỗng dưng đỏ ửng, hai hàng nước tuôn ra, lăn dài trên gò má.
Một làn gió lạnh lẽo luồn vào lưng, khiến cô bất giác rùng mình run rẩy.

Cô bắt đầu cảm thấy rất sợ.

Rất sợ.
Một ngày không có thai là một ngày cô lại biến thành vật cho hắn thỏa mãn.

Người đàn ông ấy hung bạo, không hề thương hoa tiếc ngọc, chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô.
- Nếu như...!Nếu như không thể có con...!Vậy thì tôi phải làm sao?
Còn sao nữa, lúc đó cô đã mạnh miệng tuyên bố nếu cô sinh cho hắn một đứa con thì hắn sẽ trả cho cô tự do.

Còn nếu không.

Nếu không ai cũng hiểu, Triệu Gia Hân sẽ bị Cửu Châu giam cầm ở đây cả đời.
Chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng phải sống cùng với tên ác ma này, bị giam cầm trong d*c vọng của hắn, cô thà chết còn hơn.

- Triệu Gia Hân, em đừng giọng điệu đó mà nói chuyện với tôi.
Cửu Châu phiền não, day day hai huyệt thái dương, ánh mắt mông lung nhìn vào khoảng không vô tận.
Rõ ràng cô là người đề nghị nhưng lại làm như mình bị oan ức, bị hắn bắt nạt.

Cô thì cho là hắn, hắn là đổ tại cô.

Cả hai người, Cửu Châu và Triệu Gia Hân đều có những lí do riêng để đổ thừa lẫn nhau.
- Tại sao em không thử chấp nhận tôi một lần? Em biết tôi rất yêu em mà.
Có một người yêu cô như vậy, vì sao cô cứ cố chấp ra đi?
- Yêu sao? Tôi còn tưởng anh chỉ là h@m muốn chiếm hữu.
Triệu Gia Hân cười mỉa mai nhìn hắn.

Hắn có biết vì cái tình yêu ích kỉ của mình mà đã đập nát thanh xuân của một cô gái hay không?
- Triệu Gia Hân, rốt cuộc ngần ấy thời gian vẫn không khiến em nảy sinh với tôi một chút tình cảm nào sao?
- Tôi đối với anh chỉ toàn là thù hận.
Điệu cười kia thật chói mắt! Đồng tử hắn ta chợt nổi lên một màn sương mỏng, âm u và lạnh lẽo.

Đôi chân thon dài bước về phía cô, một lực đẩy ngã cả thân thể nhỏ bé xuống giường, tức giận một tay xé tan lớp vải mỏng manh, rồi mạnh mẽ nhấn chìm, khám phá cơ thể cô.
- Được lắm! Mọi thương xót của tôi với em đã tan biến hoàn toàn.

Triệu Gia Hân, tôi nhất định sẽ không bao giờ nương tay với em.
Trong cơn giận Cửu Châu trộm nghĩ: Có khi nào không có con là kết quả tốt cho hai người, ông trời muốn giúp để cho cô không rời xa hắn không? Không có con cũng được, hắn không cần, hắn chỉ cần mình cô, một mình Triệu Gia Hân thôi.