Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 1 - Chương 7




Khi Nhẫm Cửu đỏ mặt tía tai lý luận với ông chủ hiệu thuốc xong, vừa lòng mãn nguyện lấy lại tiền và một bao thuốc X đảm bảo công hiệu cực tốt ra khỏi cửa thì Sở Cuồng đã mất dạng từ lâu, Nhẫm Cửu rảo một vòng trước cửa, lúc này mới chú ý ở góc đường trước mặt truyền đến tiếng nữ nhân khóc.

Nàng quay đầu nhìn, trong đám người đang vây xem bên kia, nhìn thấy Sở Cuồng đang khoác áo choàng màu nâu, Nhẫm Cửu giấu thuốc vào trong người, chạy tới phía trước vỗ vai Sở Cuồng: “Đi thôi, chẳng phải chúng ta còn phải đến quanh Huyện nha xem thử sao?”

Sở Cuồng nhíu mày bất động.

Nhẫm Cửu nhìn theo ánh mắt hắn, giữa đám đông có hai đám người, một đám đứng nói chuyện còn một đám đang bò, Nhẫm Cửu không quen nhưng cũng không lạ gì với đám người đang đứng, là công tử của nhà Huyện lệnh, được xưng là Lưu côn đồ, là một tên ốm o đầu bẹp mũi to, hắn và đám đại gia bằng hữu rượu thịt của hắn cùng rung chân nói: “Mau đi, dám chơi dám chịu, bảo tiểu nương tử mau đi cùng các công tử đây đi, đừng ở đây làm trò cười cho các hương thân phụ lão!”

Còn người đang bò… Nhẫm Cửu nhíu mày: “Hây!” một tiếng.

Tướng công bò dưới đất là một thanh niên thanh tú lịch thiệp, nhưng thanh niên của trấn Chi Lương này hiếm ai chưa được Nhẫm Cửu nhắm tới. Thanh niên này chính là tướng công tú tài mà Nhẫm Cửu bức hôn bất thành lúc trước, khi Sở Cuồng còn chưa xuất hiện, lúc đó hắn xấu hổ vì bị Nhẫm Cửu làm nhục, vắt lụa trắng lên xà, thà chết cũng không chịu vào sơn trại nàng ở rể, Nhẫm Cửu bị hắn làm ầm lên như vậy, cũng đành bất lực bỏ qua, còn vì việc này mà đau lòng một hồi, không ngờ hôm nay gặp lại, tướng công tú tài này vẫn mặt mũi tái mét giống như sắp chết đến nơi.

Nhẫm Cửu nghĩ, đại khái vì tú tài đều là những kẻ có khí tiết nhưng không có tiền, bởi vậy nên cũng ra vẻ hơn một chút.

Ánh mắt nàng lại đảo sang bên cạnh tú tài, thấy một phụ nữ trung niên ôm một cô nương như hoa như ngọc, hai người khóc như mưa, phụ nữ trung niên đau đớn kể lể: “Già này đánh cược với các ngài lúc nào! Già này có hồ đồ cũng không hồ đồ đến mức bán con gái mình đi! Con gái tôi và Trương tú tài tình đầu ý hợp, mấy ngày trước đã bái đường thành thân rồi, làm sao tôi bán nó đi được!”

“Bà đánh cược chứ ai! A! Bà xem đi, văn tự ở đây nè, chữ nào trên đây cũng đều là của bà hết, nguyện lấy con gái Vương thị ra đền!”

“Oan cho già này quá! Già này một chữ cũng không biết! Làm sao viết văn tự cho công tử được! Hơn nữa con gái tôi không phải là Vương thị! Con gái tôi họ Dương mà!”

Lưu côn đồ quay đầu nhìn người cầm văn tự, đá hắn một cước: “Làm ăn kiểu gì vậy!” Người kia gãi đầu, cầm bút liếm liếm, xóa chữ Vương trên giấy sửa thành chữ Dương ngay tại chỗ: “Nè, lần này được rồi, đừng làm mất thời gian nữa, mau theo các công tử đi đi.”

Hành vi hiếp người trắng trợn như vậy khiến xung quanh nhất thời huyên náo. Tướng công tú tài giận đến mức thở không ra hơi, ôm lấy tiểu nữ Dương thị, bộ dạng như muốn liều chết với người ta.

Nhẫm Cửu thấy hắn liều mình bảo vệ người khác như vậy, lại nghĩ đến trước mặt nàng lúc đó, tú tài kia cũng liều mình bảo vệ bản thân, Nhẫm Cửu nhất thời có chút cảm khái không phải lúc.

“Trương tú tài cũng thật xui xẻo, lúc trước chưa lấy vợ thì hắn bị nữ thổ phỉ trên núi vừa mắt, suýt chút nữa bị cướp về làm áp trại tướng công, không dễ gì mới khiến nữ thổ phỉ mất hứng thả hắn đi…” Người bên cạnh nghị luận, Sở Cuồng không mặn không nhạt liếc nhìn Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu sờ mũi kinh ngạc, “Giờ mới thành thân không được mấy ngày, thê tử mới cưới của hắn lại bị Lưu côn đồ vừa mắt, thật là một nhà vận mệnh đa đoan mà.”

Nhẫm Cửu hắng giọng, biện giải cho mình: “Lúc còn trẻ ai mà chẳng từng yêu vài tên xấu xa chứ.” Nàng suy ngẫm, cảm thấy ý tứ hình như không đúng nên lại bổ sung, “Lúc còn trẻ ai mà chẳng từng được mấy kẻ xấu xa yêu chứ…” Sở Cuồng liếc mắt, Nhẫm Cửu rụt đầu, “Được rồi, lúc trước ta đã từng làm những chuyện như vậy, nhưng chẳng phải là lúc chưa gặp chàng sao, bây giờ chàng xuất hiện rồi, chàng sẽ bảo vệ ta, ta đâu cần đi cướp nam nhân giống như lúc trước nữa!”

“Thứ nhất, bảo vệ cô chỉ là nghĩa vụ trong giai đoạn hiện nay của tôi, đừng nên nghĩ nhiều. Thứ hai, trước đó các hạ nói, quan phủ của quý tinh cầu không quản lý đúng không?”

Nhẫm Cửu gật đầu: “Ở huyện Chi Lương này có thể nói là vậy, hơn nữa người này.” Nhẫm Cửu chỉ Lưu côn đồ, “Hắn chính là con trai của Huyện lệnh, chuyện cưỡng đoạt dân nữ hắn làm quen rồi, lão tử nhà hắn muốn quản thì đã quản từ lâu, đâu để hắn cưỡng đoạt hết lần này đến lần khác?”

Lúc hai người nói chuyện, đám người Lưu côn đồ đã ra tay rồi, hai người giữ Trương tú tài lại, kéo hắn ra, một người giữ bà lão ấn bà ta sang một bên, mặc cho bà lão giãy dụa gào khóc đến khản giọng, Lưu côn đồ đích thân ra trận kéo lấy tay tiểu cô nương. 

“Các người táng tận lương tâm! Các người không có vương pháp!” Trương tú tài gào đi gào lại mấy câu này.

Lúc xưa hắn bị Nhẫm Cửu cướp, miệng cũng chỉ gào đi gào lại hai câu này. Đổi một góc độ khác, lúc này Nhẫm Cửu mới biết chuyện mình làm lúc đó có hơi bất nhân, nhưng nàng chưa từng giật trượng phu của người ta mà! Người ta đã có đôi có cặp rồi còn chia rẽ, tên Lưu côn đồ này đúng là khốn kiếp hơn nàng cả trăm lần.

Tiểu cô nương không ngừng giãy dụa, Lưu côn đồ nổi nóng tát vào mặt nàng ta một cái, khiến tiểu cô nương ngất đi. Trương tú tài như ngừng thở, tiếp đó lại càng khản giọng kiệt sức hét lớn: “Các người táng tận lương tâm! Các người không có vương pháp!” Giọng lạc hẳn đi.

Nhẫm Cửu thấy mà cũng máu huyết sục sôi. Bảy tỷ tỷ trước nàng gả đến chỗ tốt có mà chỗ xấu cũng có, nhưng vẫn sống qua ngày được, chỉ có đại tỷ nàng gả cho một nam nhân hở chút là đánh mắng tỷ ấy, mỗi lần về nhà mẹ trên người không ít thì nhiều cũng bị thương, phụ mẫu thấy mà xót, nhưng đại tỷ là người chấp nhận số mạng, lần nào cũng không chịu để phụ mẫu ra mặt cho mình, kết quả sau khi sinh đứa con thứ hai, tâm trạng u uất, trong lúc ở cữ đã mang bệnh, rồi cứ thế lặng lẽ qua đời.

Mỗi lần Nhẫm Cửu nhớ đến đại tỷ dịu dàng của mình đều đau xót, đối với những nam nhân đánh nữ nhân càng hận thấu xương. Hôm nay thấy cảnh này, nhớ đến chuyện xưa của mình, Nhẫm Cửu nhất thời không kìm được nộ hỏa, vừa mới xắn tay áo định xông lên, bỗng nghe bên cạnh có tiếng kim loại ma sát “cách” một tiếng.

Nàng nhìn sang bên cạnh, Sở Cuồng đã lấy ra vũ khí kim loại có thể “cách sơn đả ngưu” kia.

Nhẫm Cửu chớp mắt, hơi thất thần ngước lên nhìn, gương mặt dưới chiếc nón của Sở Cuồng nghiêm lại: “Vì chế độ của quý tinh cầu hỗn loạn, không có chính nghĩa, xin thứ cho sĩ quan cấp một Sở Cuồng của hạm đội Húc Nhật phải dùng hành động tác chiến cực đoan.”

Tay kia của Sở Cuồng không biết từ đâu lấy ra một sợi dây mảnh, quấn quanh đầu mình một vòng, cột chặt chiếc nón vào đầu, cho dù là trong tình huống này hắn cũng không quên lời dặn của Nhẫm Cửu… Nhưng Nhẫm Cửu đang ngây ngốc nhìn hắn không thể không thừa nhận, tạo hình cột nón vào đầu này của hắn thật xấu đến mức không thể tưởng tượng nổi…

Hiển nhiên Sở Cuồng không hề chú ý đến ngoại hình, vẫn nghiêm túc lạnh lùng nói: “Tôi sắp dùng bạo lực chế phục.”

Nhẫm Cửu bỗng nhớ lại hôm đó, ánh sáng bắn ra từ vũ khí màu đen này của hắn đã khiến bình trà trên bàn và mấy hộc tủ gỗ biến thành tro bụi, nàng thử tưởng tượng tình cảnh ánh sáng đó bắn vào người, nhất thời thân hình chấn động, vội giữ chặt cánh tay Sở Cuồng: “Không được đâu!” Nàng nói, “Đập hắn cho hả dạ là một chuyện, nhưng gây ra án mạng lại là một chuyện khác.”

Nếu Lưu huyện lệnh biết người khiến con hắn biến thành một đống tro là của trại nàng, vậy sơn trại làm gì còn sống yên được nữa…

“Vũ khí này không gây tổn thương nhiều đối với vật hữu cơ.” Sở Cuồng nói xong, thấy Nhẫm Cửu vẫn lắc đầu, hắn suy nghĩ, cũng đúng, người của tinh cầu này ngay cả máy nhận dạng của hắn cũng có thể tiêu hóa được, nói không chừng họ có đặc điểm gì khác với những sinh vật nhân hình khác thì sao, để chắc ăn thì đừng nên dùng vũ khí có tính nhận biết sinh vật thì hơn. Hắn cất vũ khí, lấy trong một chiếc túi khác ra một đôi găng tay đeo vào, ở mấy khớp ngón tay đều là vảy đen sì, “Sau khi kẻ địch ngã xuống, cô dìu cô gái trẻ tuổi đi phía trước dẫn đường, tìm một nơi vừa yên tĩnh ít người vừa tiện ra khỏi trấn, tôi sẽ đưa hai người kia theo sau.”

“Khoan…”

Chưa chờ Nhẫm Cửu nói hết, Sở Cuồng đã bước ra xông vào giữa đám người, áo khoác theo gió tung bay khiến Nhẫm Cửu có cảm giác anh hùng đơn độc.

Nhưng lúc này Sở Cuồng vẫn chưa thể trở thành anh hùng đơn độc, vì đối phương thật sự quá vô dụng quá không ra gì.

“Ê! Tiểu tử làm gì vậy!” Thấy Sở Cuồng bước ra, kẻ nhàn hạ sau lưng Lưu côn đồ bước tới, ra vẻ đại gia mà đưa tay đẩy hắn, “Không thấy bọn ông đang bận sao? Muốn chết à?”

Sở Cuồng không thèm liếc mắt một cái, kéo cánh tay tự dâng tới cửa của hắn, chỉ nghe “rắc” một tiếng, bộ dạng đại gia kiêu căng của tên kia trong phút chốc đau đến mức biến thành tiểu nhân cong người ngã xuống đất kêu oai oái. Tất cả chúng nhân đều bị chiêu này của Sở Cuồng làm cho ngẩn người, ngay cả Trường tú tài cũng quên tiếp tục kể lể hành vi khốn kiếp của đối phương.

Nhẫm Cửu hồi thần trước tiên, hét lớn trợ uy: “Hay cho chiêu Thác cốt phân cân!”

Chúng nhân lúc này mới sực tỉnh, đám người vây xem nhất thời cũng học theo Nhẫm Cửu cao giọng tán dương, sắc mặt Lưu côn đồ đanh lại: “Ngươi là thứ gì mà dám làm hỏng chuyện của đại gia…” Còn chưa dứt lời, Sở Cuồng đã bước tới trước mặt hắn, động tác không nhanh, chiêu thức cũng không phiêu dật linh động như các đại hiệp trong truyền thuyết, hắn chỉ đơn giản là đưa tay, vung quyền, vảy đen trông vô cùng cứng cáp trên khớp tay chạm vào má Lưu côn đồ.

“Pằng!”

Một tiếng hự vang lên, Lưu côn đồ bị một quyền này đấm văng xa một trượng, ngửa mặt lên trời ngã ra đất, máu mũi ròng ròng, mũi chân co giật rồi không còn động tĩnh.

Chúng nhân vỗ tay khen hay, thiết nghĩ một quyền gọn gàng nhanh nhẹn này của Sở Cuồng đã giúp họ phát tiết không ít oán khí trong lòng.

Nhưng Nhẫm Cửu lại im lặng một cách khác thường, nàng nghĩ kĩ lại, Lưu côn đồ đúng là hơi khốn kiếp, nhưng phụ thân hắn cũng có đầu tư lắm, từ nhỏ đã mời không ít sư phụ nổi danh giang hồ về dạy, về mặt võ công thì Lưu côn đồ coi như cũng là một hảo thủ hiếm thấy của huyện Chi Lương. Một quyền của Sở Cuồng vừa rồi xem ra rất dễ tránh, nhưng Lưu côn đồ không hề động đậy mà ăn đòn ngay…

Thật ra trong lòng nam nhân lịch thiệp này chắc có một con mãnh thú đang trú ngụ…

Có thể ăn tươi nuốt sống một cách âm thầm như vậy.

Sở Cuồng cứu nữ nhân đẩy về phía Nhẫm Cửu, quay người bước đến trước mặt bà lão, tên đang bắt giữ bà lão lập tức xanh mặt, cong chân muốn chạy, Sở Cuồng kéo cổ áo hắn dễ dàng lôi lại, ném qua vai, dùng chiêu đơn giản nhất đánh ngất thêm một tên.

Hắn đứng dậy, ánh mắt rơi trên người hai tên đang bắt Trương tú tài.

Không chờ hắn ra tay, hai tên kia không màng đến đồng bọn, hét lên “Điêu dân làm bừa!” rồi chạy mất.

Sở Cuồng cõng bà lão, một tay xách Trương tú tài, liếc Nhẫm Cửu một cái, Nhẫm Cửu hiếu ý, vác nữ nhân trẻ tuổi lên vai chạy về hướng ra khỏi trấn.

Một mạch đến ngoại thành, đến khi xác định đối phương không đuổi theo nhanh như vậy, Nhẫm Cửu thở dốc dừng lại. Sở Cuồng theo sau lưng nàng, cõng một người xách một người nhưng mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, sau khi đặt người xuống, trong muôn vàn cảm tạ của bà lão, hắn nghiêm túc chen vào một câu: “Chế độ của quý tinh cầu thiếu sót, lần này tuy tôi cứu các vị, nhưng không thể cứu mãi được, vẫn mong các vị kiên nhẫn chờ đợi, nếu có một ngày quân Liên minh đáp xuống tinh cầu này, nhất định sẽ quan tâm đến ba vị, trong thời gian tăm tối này, ba vị hãy cố gắng rời xa nơi này, đoạn tuyệt thông tin với thân bằng quyến hữu ở đây, để tránh bị kẻ khác điều tra…”

Lúc này Nhẫm Cửu mới lấy lại hơi, đẩy Sở Cuồng sang một bên, nhìn ánh mắt nghi hoặc của bà lão giải thích: “Ý hắn nói là dù sao bây giờ cũng đã đắc tội với Lưu côn đồ rồi, lão tử khốn kiếp nhà hắn nhất định không tha cho các người, bởi vậy đừng nên về nhà nữa, bây giờ bỏ hết lên đường luôn đi, tìm nơi khác sinh sống, đừng ở đây nữa.”

Lúc này Trương tú tài mới chỉ vào mặt Nhẫm Cửu, ngạc nhiên á khẩu một hồi: “Cô cô… cô…”

Nhẫm Cửu sờ mũi: “Thấy chuyện hôm nay ta mới cảm thấy lúc trước cũng có lỗi với ngươi lắm, nhưng mà ngươi yên tâm, ta không bám lấy ngươi nữa đâu, bây giờ mục tiêu của ta là hắn.” Nhẫm Cứ tìm trong người móc túi tiền của mình ra, lấy một ít tiền, nghĩ nghĩ rồi lại bỏ tiền vào, nhét cả túi tiền vào tay Trương tú tài, “Cầm lấy dùng đi, bây giờ các người không về nhà được, một nhà ba người phải lên đường nhất định tiêu tốn không ít, chỗ này coi như là tiền ta tạ tội với ngươi vậy.”

Sở Cuồng liếc Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu thấy Trương tú tài cầm tiền ngây ngốc nhìn nàng, nàng nghiến răng nhét tiền vào áo Trương tú tài: “Cầm lấy dùng đi!” Sở Cuồng nhìn ra được, thật ra nàng rất không nỡ…

“Tốt xấu gì ta cũng từng cướp ngươi rồi, ngươi không cần khách sáo với ta đâu.”

Trương tú tài ôm quyền bái Nhẫm Cửu: “Tiểu sinh Trương Đào, tạ đại ơn của Trại chủ. Nếu ngày sau còn cơ hội gặp lại, Trương Đào nhất định kết cỏ ngậm vành báo đáp!”

Nhẫm Cửu giật giật khóe miệng cười cười.

Sở Cuồng tính toán thời gian rồi nói: “Các vị phải ngày đêm lên đường. Lập tức xuất phát đi, không thể chậm trễ nữa.”

Trươg Đào dìu thê tử và nhạc mẫu bái hai người một cái rồi quay đầu rời đi.

Nhẫm Cửu đưa mắt nhìn theo bóng họ, thấy Trương Đào cẩn thận dìu thê tử hắn, không biết làm sao, nàng bỗng cao giọng hỏi: “Này! Lúc trước ta cướp ngươi như vậy, chẳng phải ngươi hận ta sao? Tại sao ngươi thà chết cũng không chịu ở rể vậy?”

Người phía trước loạng choạng, suy nghĩ một hồi lâu mới quay đầu, đứng thẳng lưng nói: “Trại chủ, Trương Đào là một tú tài nghèo khổ, không có gì khác ngoài khí tiết, bởi vậy lúc đầu không phải hận Trại chủ mà hận thủ đoạn cưỡng bức này thôi.” Hắn nói, “Phu thê kết tóc là duyên phận, tướng công không thể cướp! Mong Trại chủ nghe lời này của Trương Đào, nếu Trại chủ chịu dịu dàng một chút thì có khi tình cảnh sẽ khác.”