Cửu Gia Đừng Làm Vậy

Quyển 1 - Chương 13




“Phập phập” hai tiếng, là tiếng tên bắn trúng mục tiêu. Nhẫm Cửu chỉ cảm thấy thân hình đang ôm mình khựng lại hai cái, lòng nàng bỗng sinh một dự cảm không hay, chỉ nghe ở không xa có người đang hét lên: “Ai da! Là nam nhân của Cửu gia!”

“Nguy! Lẽ nào ngộ thương rồi sao!”

Nhẫm Cửu lập tức phân rõ địch ta, thò đầu ra khỏi lòng Sở Cuồng, vội vã nhìn lưng hắn, chỉ thấy hai đuôi tên cắm trên lưng Sở Cuồng, Nhẫm Cửu sợ hãi tái mặt: “Còn sống không?”

Sở Cuồng lắc đầu đứng dậy: “Sức mạnh của vũ khí vật lý không thể tổn thương được tôi.” Hắn xoay tay nhẹ nhàng rút hai mũi tên ra vứt xuống đất, “Nhưng trên chiến trường mà các người không hề có hệ thống nhận biết địch ta, thật khiến tôi rất bất ngờ, vừa rồi tôi đã phát giác có người, nhưng tôi phán đoán là đồng đội, sẽ không công kích, bởi vậy mới có sai lầm này.”

“Ý là… chàng đã phát hiện có người ở đây từ sớm, hơn nữa còn phát giác được là người trong trại sao?”

“Đương nhiên, nắm vững chiến trường là kĩ năng cần thiết phải có của sĩ quan cấp một.”

Nhẫm Cửu nghiêng mặt nhìn hắn, bỗng nhiên nàng nhận thức được rằng mình đã hơi xem thường người trước mặt này rồi.

Hai người chỉ nói vài ba câu mà người ẩn nấp trên cây đã nhảy xuống hết, bốn nam nhân nhìn Nhẫm Cửu và Sở Cuồng gãi đầu: “Này, Cửu nha đầu, sao các người lại nhảy lên từ hướng này? Ta còn tưởng là kỳ trân dị thú gì nữa chứ.”

Nhẫm Cửu nhìn Sở Cuồng: “Cũng coi như là vậy.” Không đùa giỡn thêm, Nhẫm Cửu vội hỏi, “Sao các người lại ở đây, trong trại thế nào rồi?”

Bốn người nhìn nhau: “Đến hậu sơn còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là đi săn rồi, trong trại vẫn như thường ngày thôi, đâu có thế nào.”

Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Không thế nào hết? Làm sao có thể…” Lưu côn đồ kia chính miệng nói đã điều ba trăm người đến, nếu hành động tối qua thì chắc hôm nay đã lên tới trại rồi mới đúng… Nhẫm Cửu còn đang nghi hoặc thì Sở Cuồng lại vô cùng trấn định gật đầu: “Chắc là ba lớp phòng thủ đã phát huy tác dụng rồi.”

Nhẫm Cửu nghiêng đầu nhìn hắn, Sở Cuồng tạm thời không ngó ngàng đến nàng mà nói với bốn người kia: “Mau chóng về sơn trại đưa những người già yếu bệnh tật xuống núi tránh nạn, xét đến việc kẻ địch đang nắm chính quyền trong tay, sau khi xuống núi phải nhanh chóng rời khỏi thành trấn, dọc đường để lại tín hiệu đặc biệt của phe ta để tiện cho chúng tôi tìm kiếm.”

Cho dù Sở Cuồng cố gắng nói rất chậm, nhưng bốn người kia nghe xong vẫn nghệch mặt ra, Sở Cuồng im lặng, cảm thấy mình phải sửa lại máy sao chép ngôn ngữ một chút, lời lẽ dùng logic của hắn để nói ra họ vốn không hiểu gì cả!

Nhẫm Cửu gãi đầu: “Tóm lại, sự tình cấp bách, tên Lưu huyện lệnh khốn kiếp đó điên rồi, mượn binh lực ở trên muốn bao vây diệt trại chúng ta, các người mau về cho mọi người biết, bảo mọi người thu xếp chút đồ có giá trị rồi chạy mau, có chuyện gì thì xuống núi hãy tính, đừng chạy vào trong trấn, để tránh bị người của quan binh bắt được, biết chưa?”

Bốn người nghe xong tái mặt, quay người chạy về phía trại.

Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu tán dương, thấy rằng người bản địa này lý giải logic của mình cũng khá lắm.

“Chúng ta thì sao? Bây giờ phải làm gì?” Nhẫm Cửu hỏi, “Còn ba lớp phòng thủ chàng vừa nói rốt cuộc là gì vậy?”

“Lần trước xem xét hoàn cảnh quanh trại, tôi phát hiện chỗ này có thể vòng qua rừng cây du ở phía Tây, kẻ địch bây giờ chắc đang bị vây ở đó, chúng ta chỉ cần vòng qua đó, tấn công đối phương, bảo đảm trong vòng ba ngày không thể nào tạo thành uy hiếp với phe ta là được rồi.”

“Vậy thứ đang vây bọn chúng rốt cuộc là cái gì…”

“Công kích sóng âm.” Sở Cuồng vừa đi vừa liếc nhìn Nhẫm Cửu, “Trước đó tôi có đề cập với các hạ, rừng câu du phía Tây rất dễ bị tấn công, nhưng hiển nhiên là các hạ không hề coi trọng. Bởi vậy, theo nguyên tắc không thể đặt phía Liên minh trong tình trạng nguy hiểm, tôi đã âm thầm bố trí vũ khí sóng âm ở rừng cây du phía Tây để chống lại công kích, sự thật chứng minh quyết sách của tôi là chính xác, sau khi xử lý xong chuyện này, tôi hi vọng các hạ có thể kiểm điểm lại một cách sâu sắc.”

Thật là lý lẽ bức người mà!

“Nhưng mà…” Nhẫm Cửu tuy không hiểu vũ khí sóng âm là gì, nhưng thiết nghĩ chắc cũng lợi hại lắm, vậy là nàng đề ra nghi vấn, “Nếu người trong trại ta vô tình bước vào rừng cây du vậy phải làm sao?”

Sở Cuồng mặt không đổi sắc nói, “Rất tiếc, chiến tranh luôn phải có hi sinh.”

Nhẫm Cửu: “…”

Chết đáng kiếp thì ngài nói thẳng đi!

Thấy Nhẫm Cửu có biểu hiện như vậy, Sở Cuồng khẽ nhếch khóe môi: “Đây chỉ là nói đùa để điều tiết không khí thôi.”

Nhẫm Cửu liếc nhìn hắn, vốn muốn mỉa mai vài câu, nhưng thấy độ cong trên môi hắn, Nhẫm Cửu nhìn đến ngây người, nhưng chỉ trong chốc lát gương mặt Sở Cuồng lại nghiêm túc, “Tôi đã thu thập thông tin về gương mặt của tất cả mọi người trong trại rồi, cũng đã truyền đến vũ khí sóng âm, xác suất ngộ thương đồng đội là một phần trăm, rất không có khả năng xảy ra, bởi vậy xin hãy yên tâm.”

Nhẫm Cửu quay đầu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cười cũng bủn xỉn nữa, có phải là người gỗ đâu…”

Sở Cuồng nghiêng mắt nhìn nàng, mấp máy môi muốn nói gì đó, bỗng nghe phía trước truyền đến tiếng kêu thảm, Nhẫm Cửu sởn gai ốc: “Tiếng gì vậy?”

Sở Cuồng bình tĩnh nói: “Tôi đã thiết lập sách lược phòng thủ ba bước cho vũ khí sóng âm, thứ nhất là quấy nhiễu thông tin kẻ địch, nhưng với tình hình trước mắt thì bước phòng thủ thứ nhất hình như không có tác dụng, thứ hai là ảnh hưởng năng lực chấp hành của kẻ địch, thứ ba là quấy nhiễu tư duy logic. Bây giờ chắc là bước phòng thủ thứ ba đã có tác dụng rồi.”

Quấy nhiễu tư duy logic… đây lại là quái chiêu gì nữa vậy?”

Nhẫm Cửu còn chưa hiểu ra, nhưng vừa vòng qua một con dốc nhỏ, nàng đụng phải một binh lính. Nhẫm Cửu sợ hãi hít một hơi lạnh, hoảng hốt lùi lại định chạy đi, nhưng Sở Cuồng đã kéo cổ áo nàng lại: “Bình tĩnh.”

Chỉ thấy binh sĩ kia sau khi đụng phải Nhẫm Cửu, giống như không hề biết gì cả, vẫn tiếp tục đi về phía trước, mãi đến khi va phải một gốc cây, hắn lui về phía sau vài bước rồi lại tiếp tục va vào gốc cây. Nhẫm Cửu chớp mắt nói: “Hắn điên rồi sao?” Chưa dứt lời, dưới đất lại có một binh lính bò đến, y giáp trên người hắn lấm lem bụi đất, miệng còn lẩm bẩm “Sâu sâu, ta là sâu.”

Nhẫm Cửu nhìn đến trợn mắt há miệng. Đi về phía trước vài bước đưa mắt nhìn ra xa, thấy trong rừng cây du này, ba trăm binh lính đều như điên cuồng, có người lăn lộn dưới đất, có người ngồi xổm tìm kiếm, có người không ngừng nhảy nhót.

Nhẫm Cửu vỡ lẽ, thì ra… cái gọi là quấy nhiễu tư duy logic chính là khiến người ta phát điên sao… Sở Cuồng ngươi…

“Ngươi bố trí phòng ngự như vậy sao không nói sớm!” Nhẫm Cửu kéo cổ áo hắn hét lớn, “Treo ta bên vách núi để ta kinh hãi đong đưa như vậy vui lắm sao!”

Sở Cuồng nghiêm túc, “Tôi nói rồi, chuyện gì cũng phải có dự tính xấu nhất. Tôi đã từng dự tính kết quả sau khi sơn trại bị đạn pháo công kích rồi.”

Vậy thì sao… Nhẫm Cửu nghiến răng, siết chặt quyền, đó lại là thứ gì nữa vậy hả!

Sở Cuồng kéo tay Nhẫm Cửu ngăn nàng ở sau lưng mình, “Ở sau lưng tôi.” Hắn đưa tay lên sau tai ấn nhẹ, Nhẫm Cửu đứng gần hắn nên lại nghe thấy được giọng nữ thường xuyên xuất hiện một cách kỳ lạ kia, nhưng lúc này thanh âm nhỏ đi nhiều, giống như đang nói thầm với hắn, nhưng giọng điệu vẫn cứng đờ chết chóc.

Một lúc sau, Nhẫm Cửu nhìn thấy trên vũ khí lóe lên ánh sáng đỏ rồi phát ra tiếng “tít tít”, “Xác định toàn bộ mục tiêu.” Giọng nữ cứng đờ cảnh báo, Sở Cuồng ấn nhẹ vào một cái nút, Nhẫm Cửu chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, vô số ánh sáng đỏ được bắn ra, tạo thành một đường cong kỳ dị trong không trung, bắn trúng người các binh lính của đối phương.

Chỉ trong chớp mắt, ba trăm binh lính điên điên dở dở đều ngã xuống, trong rừng cây du nhất thời yên lặng không một tiếng động.

Sở Cuồng thu lại vũ khí, “Đi thôi, giải quyết rồi.”

“Á!”

Tiếng hét hoảng loạn truyền tới từ trong sơn trại. Nhẫm Cửu đang ra khỏi rừng cây du bỗng khựng lại, nàng vô thức nhìn sang Sở Cuồng: “Chàng còn làm gì nữa?”

Sở Cuồng khẽ nhíu mày: “Chuyện ngoài dự liệu của tôi.” Nói xong, hắn lại lấy vũ khí ra, ngắn gọn ra lệnh cho Nhẫm Cửu, “Theo phía sau tôi.” Rồi chạy về phía trước.

Nhẫm Cửu đè nén sự bất an trong lòng, theo sát phía sau, nhưng càng chạy về phía trước thì tiếng kinh hô Nhẫm Cửu nghe được càng thảm thiết hơn, hơn nữa… lại càng quen thuộc hơn.

Trong tiếng la của nữ nhân còn có tiếng gào thét của nam nhân, nàng thậm chí còn nghe thấy thổ phỉ Ất cao giọng hét lên: “Chạy đi! Chạy về phía Tây!” Cuối cùng Nhẫm Cửu không nén được cảm giác hoảng sợ trong lòng nữa, nàng xông tới phía trước Sở Cuồng, nhảy lên một con dốc được rừng cây du che chắn, một người va vào Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu suýt chút đứng không vững té xuống núi.

Người đó kinh hô một tiếng, liều mình đánh Nhẫm Cửu, Nhẫm Cửu nhìn rõ mặt người đó, vội kéo cánh tay người đó nói: “Đừng đánh! Trương thẩm! Thẩm nhìn rõ đi, là ta đây!”

Lúc này Trương thẩm mới dừng tay, nhìn thấy Nhẫm Cửu, nước mắt lập tức rơi xuống: “Tiểu Cửu nhi mau chạy đi! Có người giết lên núi rồi, không nói gì đã giết người ngay, nam nhân của Vương gia đều bị giết rồi!”

Nhẫm Cửu cả kinh.

Đang nói lại có thêm nhiều người từ trong trại chạy đến đây, đa số là nữ nhân, có người hoảng hốt chạy xuống núi, có người kéo Nhẫm Cửu bảo nàng cùng đi. Sở Cuồng đứng sau lưng lập lức lên tiếng: “Cô đi cùng họ đi, ở đây giao cho tôi.” Nói xong, hắn vượt qua Nhẫm Cửu chạy về hướng sơn trại.

Nhẫm Cửu thấy hắn chạy đi, giống như sực tỉnh, nàng giật tay ra nói: “Các người mau xuống núi đi.”

Bây giờ nàng không phải là con gái của Trại chủ nữa mà đã là Trại chủ, những lúc như vậy làm sao nàng có thể vứt lại người trong trại mà tự mình chạy trước, làm vậy thật chẳng ra gì.

Chạy vào trong trại, không ngừng có người lướt qua bên cạnh nàng, có người hoảng hốt đến mức vốn chẳng nhìn thấy nàng.

Chạy đến giữa trại, Nhẫm Cửu thấy cách đó không xa có ba hắc y nhân che mặt tay cầm đại đao đang đả đấu với nam nhân trong trại, hiển nhiên, những thổ phỉ này không phải là đối thủ của chúng, chỉ có vài ba chiêu đã bị chém vào chân, nhưng nhờ đông người, mọi người cùng liều mình nên không để ba nam nhân kia tiến thêm bước nào. Cách chỗ bọn họ đánh nhau chừng bốn năm bước có một nam nhân nằm ngửa dưới đất, Nhẫm Cửu nhận ra người đó, đó là đại thúc của Vương gia, nàng nghiến răng xông tới phía trước, kéo Vương đại thúc qua một bên.

Tay chân hoảng loạn bóp vào người người đó: “Vương đại thúc!” Nàng hét lên, cảm thấy tay chân mình đều đã tê dại, “Này… Tỉnh lại đi, đứng dậy chạy đi!” Nàng quỳ dưới đất, dùng hết sức lực nắn bóp nhưng đối phương không một chút phản ứng, ngón tay dừng trước mũi người đó không cảm giác được chút hơi thở nào.

Nhẫm Cửu rụt tay về, cắn thật mạnh vào ngón tay mình, không đúng, nàng nghĩ, nhất định là nàng quá vô dụng, ngón tay tê dại rồi nên mới không cảm giác được hơi thở của Vương đại thúc.

Rõ ràng hôm qua còn yên lành, sao hôm nay lại không mở mắt nữa chứ.

Nhẫm Cửu tiếp tục cố gắng, bỗng có một bóng đen trùm lấy nàng từ sau lưng, từ động tác của bóng người đó, nàng có thể nhìn ra được là người phía sau đang nâng đại đao chém xuống đầu nàng. Máu huyết chảy ngược, mặt Nhẫm Cửu trắng bệch, trong lúc nàng nghĩ mình phải để mạng lại đây, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, bóng đen sau lưng hóa thành một làn khói, tan thành tro bụi.

Nhẫm Cửu nhìn theo âm thanh kia, thấy Sở Cuồng đang cầm một vũ khí kỳ quái đứng ở một hướng khác, nhằm vào chỗ mấy người đang đánh nhau bắn một phát nữa, chỉ thấy ánh sáng đỏ bắn ra, nhưng lúc sắp bắn trúng người trong trại lại đổi hướng, nhằm vào ba hắc y nhân kia, không kịp phát ra một âm thanh nào, ba người kia trong phút chốc tan thành mây khói.

“Tất cả mọi người rút lui về rừng cây du phía Tây. Tôi sẽ yểm hậu.” Sở Cuồng ra một mệnh lệnh ngắn gọn rồi tiếp tục di chuyển về phía cửa chính của sơn trại, ở đó còn có hắc y nhân đang cầm đao chém người.

Thổ phỉ Ất cả người đầy máu bước đến bên cạnh Nhẫm Cửu, kéo nàng dậy: “Tiểu Cửu, đi!”

“Không được! Vương đại thúc…” Nhẫm Cửu kéo người nằm dưới đất muốn cõng người đó lên, “Phải đưa ông ấy đi cùng!”

Thổ phỉ Ất kéo tay Nhẫm Cửu: “Ông ấy chết rồi!” Hắn nói lớn, “Cô vác người chết đi theo làm gì!”

Nhẫm Cửu ngẩn ra, thổ phỉ Ất nhân cơ hội vác Nhẫm Cửu đi, Nhẫm Cửu ở trên vai thổ phỉ Ất, thất thần quay đầu nhìn sơn trại của mình, nàng thấy nhà cửa bị người ta đốt cháy, mặt đất đầy vết máu do đả đấu để lại, rau mọi người trồng trước cửa nhà mình đã bị đạp nát, vật nuôi cũng không biết đã chạy đâu mất hết, đây là nhà của nàng, là nơi nàng trưởng thành, lúc này Nhẫm Cửu mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, người giết họ là quan phủ, họ có bị thương hay có chết đi cũng không thể báo quan kêu oan, thậm chí họ còn có thể bị truy nã, lưu vong khắp chốn, không thể quay về đây được nữa, không còn nhà nữa.

Sơn trại phụ mẫu nàng một lòng bảo vệ đã mất trong tay nàng.

Nhẫm Cửu “òa” một tiếng khóc lớn: “Không thể để họ ngay cả chỗ chôn thân cũng không có! Không thể để họ ngay cả hài cốt cũng không về nhà được! Ít nhất cũng phải chôn họ chứ! Ít nhất cũng phải để họ yên nghỉ dưới đất chứ!” Nàng khóc lớn, “Tại sao ta lại vô dụng như vậy! Tại sao ta chẳng làm được gì cả như vậy!”