Cửu Dung

Quyển 4 - Chương 17: Tình thâm vốn là tội (1)




Viên Chấn Đông hạ lệnh: “Nếu Thẩm lão gia không chết, Cúc ma ma lại là người của Thẩm gia, vậy xử tử cùng lượt”. Nói xong, hắn bảo với Lão phu nhân: “Nghĩa mẫu, ta thật sự không muốn xử tử các người, thế nhưng đây là mệnh lệnh của triều đình, ngoài đại nghĩa diệt thân, ta cũng không còn cách nào khác, xin nghĩa mẫu thứ lỗi”. Lúc Viên Chấn Đông nói những lời này, giọng điệu nhẹ tênh, thậm chí còn mang vẻ đắc ý, làm sao có nửa phần không đành lòng chứ.

Lão phu nhân cũng không để ý đến hắn, Cúc ma ma bên cạnh nói: “Viên Chấn Đông, ngươi ở đây giả nhân giả nghĩa ít thôi. Trước đây chúng ta làm nhiều việc như thế, chẳng phải đều do ngươi giật dây sau lưng sao? Nếu không phải ngươi cho Mai Mặc một số lớn ngân lượng, ông ta lấy đâu ra bạc mà mở phường rượu? Nếu không phải ngươi bảo Mai Mặc đối đầu với Lão phu nhân, ông ta lấy đâu ra lá gan lớn như vậy? Ta và phu thê Tam công tử, còn nhiều người nữa đều phụng mệnh của ngươi để làm việc. Tóm lại ngươi đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm, trong lòng ngươi là hiểu rõ nhất”.

Cúc ma ma nói mà căm phẫn sục sôi, hẳn nhiên hối hận vì mình đã làm nhiều việc xấu như thế. Viên Chấn Đông lại cười nói: “Bà điên này, ở đây gào hét gì hả? Ngươi cũng không sống được bao lâu nữa đâu. Còn câu nào muốn nói thì lúc xuống suối vàng nói nốt, giờ hành hình đến ngay lập tức rồi đây”.

Tôi nhìn mặt trời, quả nhiên chẳng mấy chốc sẽ đến Chính Ngọ. Nhưng đến bây giờ Vương gia vẫn còn chưa thuyết phục được Hoàng thượng phóng thích người của Thẩm gia. Chuyện đến nước này đã không còn cách nào khác, chỉ có thể dụng binh vào nước hiểm.

Tôi nói với Băng Ngưng: “Băng Ngưng, ta ra ngoài trước, muội và Minh Nguyệt Hân Nhi trốn trong đám đông. Chờ một lát nữa ta nói chuyện với Viên Chấn Đông, muội đối phó với đám người Hải Đông Thanh, Minh Nguyệt Hân Nhi, muội phải mau chóng đến đó cởi trói cho người của Thẩm gia, cứu họ đi, biết chưa?”. Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi biết sự tình trọng đại, đều gật đầu ưng thuận.

Minh Nguyệt Hân Nhi nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, tỷ phải cẩn thận mới được. Viên Chấn Đông hắn vốn không phải là người. Hắn là… hắn là một tên lang sói đấy”.

Tôi mỉm cười đồng ý.

Tôi ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Viên Chấn Đông, nói với Cúc ma ma: “Cúc

ma ma, bà vốn chẳng phải người tử tế gì, nhưng vì sao chuyện đã đến nước này rồi mà bà vẫn một mực không chịu tỉnh ngộ hả? Chấn Đông ca và tôi lớn lên bên nhau, huynh ấy là người thế nào, tôi vốn hiểu rõ nhất. Nhưng bà lại cứ ở đây chửi bới huynh ấy. Sao chuyện của Thẩm gia lại có liên quan đến huynh ấy? Bà quả thật là bất chấp lý lẽ”.

Viên Chấn Đông thấy tôi bỗng nhiên xuất hiện, quả tình có chút bất ngờ. Nhưng hắn nghe những lời tôi nói, mỗi câu mỗi từ đều đang giúp mình, lại nở nụ cười nói: “Dung Nhi, muội quả thật là hiểu rõ ta nhất”.

Tôi mỉm cười: “Đương nhiên là muội hiểu huynh rồi, huynh nói xem, còn có ai có thể hiểu huynh hơn muội chứ? Bây giờ cuối cùng muội cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên. Người của Thẩm gia chết đi cũng là báo ứng của họ. Những việc bọn họ làm với muội trước kia, cứ nghĩ đến là lại rõ mồn một trước mắt. Bây giờ còn vọng tưởng muội sẽ giúp bọn họ, làm sao có thể chứ?”.

Cúc ma ma kêu lên: “Cửu Dung thiếu phu nhân, cô không nên bị lời ngon tiếng ngọt của hắn mê hoặc, hắn thật sự không phải kẻ tốt lành gì. Kẻ hãm hại Thẩm gia chính là hắn! Từng câu từng lời tôi nói đều là sự thật!”. Cúc ma ma có phần cuống quýt. Người của Thẩm gia, những người khác vẫn không nói năng gì, có điều mấy người Thẩm Phúc đều lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Tôi nói với Cúc ma ma: “Bà đừng kêu nữa, bà cho bà kêu lên thì có tác dụng sao? Thì có thể khỏi phải chết à? Người của Thẩm gia thật sự là chết không hết tội, nhất là Thẩm Hồng. Nếu không phải bởi vì ngươi, Lãnh Cửu Dung ta sẽ không rơi vào tình cảnh ngày hôm nay. Ta hận ngươi, ta hận ngươi không thể chết đi ngay lập tức”.

Tôi vừa nói vừa đi về phía Viên Chấn Đông, vẻ mặt vô cùng buồn bã. Viên Chấn Đông thấy thế, tiến lên đỡ lấy tôi.

Tôi dựa vào hắn, nói: “Chấn Đông ca, cảm tạ huynh đã giúp muội đòi lại những khuất nhục xưa kia ở Thẩm gia. Sau này Lãnh Cửu Dung muội sẽ đi theo huynh, bất kể làm nha hoàn hay làm gì đi chăng nữa, muội đều không oán không hối”. Nói xong, tôi dựa hẳn vào lòng Viên Chấn Đông, cũng chính lúc này, rút một con dao găm từ trong tay áo ra, chĩa vào trước ngực hắn.

Viên Chấn Đông thấy dao găm, thân mình run lên một cái. Tôi cao giọng nói: “Lùi xuống hết cho ta, bằng không, Viên đại tướng quân của các người sẽ chết trong tay ta đấy!”. Có lẽ Viên Chấn Đông không ngờ được tôi sẽ làm vậy với mình, hắn nhìn chằm chằm vào tôi, không nói không rằng, vẻ mặt cũng lạnh tanh.

Người vây xem thấy tôi cưỡng ép Viên Chấn Đông thì đều trở nên hỗn loạn. Có một số người vội vàng thoát khỏi chốn thị phi này, nhưng có một số khác thích xem cảnh náo nhiệt lại không chịu đi. Tôi quát một tiếng to: “Băng Ngưng”. Băng Ngưng nghe lời, liền lao về phía Hải Đông Thanh đang trấn giữ. Hải Đông Thanh thấy Băng Ngưng lao đến, đã có chuẩn bị trước, giơ kiếm lên, hai người liền giao đấu. Thật sự không ngờ rằng võ công của Hải Đông Thanh lại hết sức cao cường, Băng Ngưng nhất thời cũng đánh không lại y. Mà người của Thẩm gia vẫn bị rất nhiều quan binh và thị vệ bao vây, Minh Nguyệt Hân Nhi có muốn tới cứu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Lúc này, Hải Đông Thanh bỗng nhiên kêu lên “Á” một tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn, đùi y đã trúng một kiếm của Băng Ngưng, ngã xuống đất. Đám quan binh và thị vệ còn lại cũng dễ dàng đối phó hơn. Băng Ngưng giơ song kiếm, đánh một dọc đường đi. Quan binh và thị vệ bị thiệt hại, bởi thế nên chỉ hư trương thanh thế một chút mà thôi, tiếp đó liền nháo nhào tránh lối. Minh Nguyệt Hân Nhi thừa cơ cướp đến giữa pháp trường, dự định cởi dây trói cho người của Thẩm gia.

Đúng lúc này, đột nhiên có người hét to một câu: “Muốn cứu người à, không có cửa đâu”, ngay sau đó, đã có người toan đá Minh Nguyệt Hân Nhi ra. Băng Ngưng vốn đang giao đấu với đám quan binh thị vệ, chợt nghe Minh Nguyệt Hân Nhi kêu to, vội quay đầu nhìn một cái, lập tức không chút nghĩ ngợi nhún chân bay lên nhào sang nghênh đón người kia. Ngay tại lúc Minh Nguyệt Hân Nhi sắp bị người kia đá trúng, chân của Băng Ngưng và chân của người nọ đã đá vào nhau. Minh Nguyệt Hân Nhi sợ đến mức suýt ngã nhào xuống đất.

Người nọ vận quan bào bằng gấm, mũ miện lông công, võ công có vẻ cao cường hơn Băng Ngưng. Sau khi Băng Ngưng trúng một cước của y, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, người nọ thì lại ổn định đứng vững vàng. Sắc mặt Băng Ngưng đại biến, song người nọ đã đánh về phía cô bé, Băng Ngưng không còn cách nào khác, đành phải kiên trì đến cùng tiến lên nghênh đón.

Tôi thấy tình hình nguy cấp, thét lên với người nọ: “Ngươi đừng tiếp tục đối đầu

với Băng Ngưng nữa, bằng không, ta sẽ lập tức lấy mạng Viên đại tướng quân của các ngươi”.

Người nọ dừng lại, quay đầu nhìn, bỗng nhiên bật cười ha hả, nói: “Cô muốn lấy mạng Viên đại tướng quân? Ha ha ha… Vậy lấy đi. Viên đại tướng quân, ngài yên tâm, từ trước đến nay ngài và Tiêu Nhân Long qua lại thân thiết, nhất định ta sẽ báo thù cho ngài”. Thì ra người nọ là Thống lĩnh thị vệ Tiêu Nhân Long.

Sắc mặt Viên Chấn Đông vốn rất khó coi, bất chợt trong lúc đó lại trở nên bình tĩnh, hắn lạnh nhạt nói: “Tiêu thống lĩnh, uổng cho ta thường ngày đối xử với ông không bạc, thật không ngờ ông lại có thể không để ý đến sự sống chết của bản tướng quân, như vậy chẳng phải ông rất không đủ nghĩa khí sao?”.

Tiêu Nhân Long cười ha ha nói: “Tướng quân, đại cục làm trọng mà. Nếu hy sinh một mình ngài mà có thể giúp triều đình trừ bỏ được nhiều phản nghịch như thế, thì ngài chết cũng có sao đâu? Khi Đại tướng quân còn sống thì công lao hiển hách, đến lúc chết cũng chết vì triều đình. Nếu Hoàng thượng biết được, nhất định sẽ âm phong cho Đại tướng quân, nói không chừng còn có thể phong cho ngài một danh hào lưu truyền thiên cổ ấy chứ”.

Viên Chấn Đông nở nụ cười: “Đây cũng là một chuyện tốt. Có điều chuyện tốt như thế, ta lại không cam lòng, thôi thì giữ lại cho Tiêu thống lĩnh ông đi”. Lúc Viên Chấn Đông nói những lời này, mặt không đổi sắc, vô cùng trấn định, sự trấn định này của hắn quả thật khiến tôi hơi căng thẳng, cũng khiến cho Tiêu Long Nhân cảm thấy rất bất ngờ.

Tay tôi không tự chủ run rẩy đôi phần. Viên Chấn Đông nhìn tôi, bình tĩnh nói: “Dung Nhi, muội cho là muội thật sự có thể khống chế ta à?”.

Tôi nhích con dao găm lại gần ngực hắn hơn nữa, nói: “Huynh nghĩ sao?”.

Hắn lắc lắc đầu, thần sắc nhất thời có phần xót xa, nói: “Lúc muội vừa mới nói những lời đó, ta đã biết muội muốn làm gì rồi. Dung Nhi, muội đã làm nhiều việc như thế vì Thẩm gia, thì sao có thể hận Thẩm gia đến vậy? Huống chi, muội vốn không phải người như thế. Ta cố tình để cho muội khống chế. Muội biết không? Muội làm vậy, thật sự khiến ta đau lòng”.

Tôi đang chần chừ thì Viên Chấn Đông bỗng nhiên bay nhanh về phía sau, sau đó phi thân lên, nhào về phía Băng Ngưng.

“Đừng!” Tôi lớn tiếng kêu lên, nhưng đã muộn, Viên Chấn Đông đã sắp nhào đến cạnh Băng Ngưng, mà lúc này Băng Ngưng đang ôm ngực, thân mình có phần không đứng vững.

Viên Chấn Đông mắt thấy sắp đến bên người Băng Ngưng, lại đột nghiên quay ngoắt lại, dùng tốc độ nhanh như chớp hướng đến Tiêu Nhân Long, chém ra hai chưởng về phía Tiêu Nhân Long.

Võ công của Tiêu Nhân Long đương nhiên rất mạnh, nhưng ông ta sai là sai ở chỗ tự cho mình là đúng. Nhất định ông ta không thể ngờ Viên Chấn Đông lại công kích mình. Lúc Tiêu Nhân Long kịp phản ứng, hai chưởng của Viên Chấn Đông đã chém vào trúng người. Tuy rằng, ông ta mượn lực hóa lực, hóa giải được không ít lực đạo, song hai chưởng kia thế đến hung hăng, ông ta đứng không vững một cái đã ngã quỵ xuống đất, miệng phụt ra hai ngụm máu tươi.

Viên Chấn Đông cũng nhẫn tâm, tuyệt đối không để đối phương có cơ hội phản kích, đá liên tục hai cước vào mặt ông ta.

“Sư phụ. Đừng…” Hải Đông Thanh bên cạnh quát to một tiếng, xông vào chắn trước Tiêu Nhân Long. Nhưng Viên Chấn Đông mặt vẫn không đổi sắc, hắn đẩy một chưởng, xô Hải Đông Thanh ngã sang một bên, chân vững vàng đặt trên người Tiêu Nhân Long. Tiếp theo chợt nghe hai tiếng “rắc rắc” vang lên, xương sườn trước ngực Tiêu Nhân Long đã đồng loạt bị bẻ gãy.

“Sư phụ, sư phụ!” Hải Đông Thanh lại kêu to, bổ nhào đến, Viên Chấn Đông đứng bên cạnh, lạnh lùng theo dõi.

Lúc này Tiêu Nhân Long đã đang hấp hối, ông ta cố sức nói: “Viên Chấn Đông, thì ra… thì ra ta đã đánh giá thấp ngươi, võ công của ngươi lại cao như vậy… Có điều ta thua không phải vì đánh không lại ngươi… mà… là thua vì bụng dạ không hiểm ác bằng ngươi…”. Viên Chấn Đông cười khẩy: “Tướng bại trận còn có tư cách để nói sao?”.

Tiêu Nhân Long cũng không nhìn hắn nữa, ngược lại nói với Hải Đông Thanh: “Thì ra… thì ra con và Băng Ngưng đánh nhau không hề bị thương… Con cố tình muốn cho Thẩm gia một con đường sống… Thằng nhóc này… vẫn mềm lòng như thế… con nhất thiết đừng tìm Viên Chấn Đông báo thù cho ta. Ta nguyện nhận thất bại, chứ không muốn nhìn thấy con tìm đường chết một cách vô ích!”. Tiêu Nhân Long nói xong mấy câu cuối cùng, từng ngụm từng ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng, ông ta ho sặc sụa mấy tiếng, bắt đầu rũ xuống, rõ ràng là đã chết.

Viên Chấn Đông hét to: “Các người đều nhìn thấy rồi đấy, Tiêu Nhân Long bất tuân pháp luật kỷ cương, cấu kết thông đồng với người của Thẩm gia, đã bị bản tướng quân xử tử tại chỗ. Còn có ai dám đối nghịch với triều đình, cứu khâm phạm của triều đình không? Người đâu, bắt tất cả đám phản tặc này lại cho ta, lập tức xử tử, một tên cũng không chừa!”.

Viên Chấn Đông nói xong, đi đến bên cạnh tôi nói: “Dung Nhi, muội đưa Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi đi đi. Muội có biết, tuy muội làm ta thương tâm hết lần này đến lần khác, nhưng ta lại không muốn làm muội thương tâm”.

Tôi cười gằn: “Viên Chấn Đông, tên ngụy quân tử lòng dạ ác độc này, ngươi còn có tâm sao? Ta chỉ hận không thể giết ngươi”.

Viên Chấn Đông không nói chuyện nữa, hắn vung tay lên, hô: “Người đâu, bắt tất cả bọn chúng lại cho ta, hành hình tại chỗ, không cần phải chờ tới giờ Ngọ ba khắc mới trảm nữa”. Tiếp theo, đám thị vệ liền vây người của Thẩm gia, Băng Ngưng và Minh Nguyệt Hân Nhi lại. Cũng có một người cầm mâu trong tay, đâm thẳng về phía tôi.

Viên Chấn Đông vốn ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng hắn tựa như có mắt sau lưng, nắm lấy mâu của người kia, đâm ngược trở lại, miệng nói: “Muội ấy là người ngươi có thể làm tổn thương à?”. Người kia bị hắn đâm mâu ngược trở lại, miệng liền phun máu tươi. Đám thị vệ thấy Viên Chấn Đông nói không được làm tôi bị thương, không biết tôi với hắn có quan hệ thế nào, nhưng cũng không còn ai đến toan giết tôi nữa. Dẫu vậy tôi lại không thể cứu được Băng Ngưng, Minh Nguyệt Hân Nhi và người của Thẩm gia, chỉ đành lo lắng, trơ mắt nhìn một mình Băng Ngưng giao đấu với đám thị vệ vì muốn bảo vệ người của Thẩm gia.

Ngay tại lúc sức lực của Băng Ngưng dần không còn duy trì được nữa, bỗng có một hắc y nhân không biết từ đâu xuất hiện, chắn trước người Băng Ngưng. Người này thân thủ mạnh mẽ, võ công cao cường, trong tay cầm một thanh trường kiếm, chỉ mới mấy hiệp đã quét ngã hơn phân nửa thị vệ nằm trên mặt đất. Những thị vệ còn lại cũng dần có phần khiếp đảm.

Viên Chấn Đông hét to một tiếng, lắc mình lao về phía người kia. Võ công của Viên Chấn Đông hẳn nhiên là rất mạnh, nhưng người nọ cũng không yếu, hai người ngươi đến ta đi, nội lực chẳng ai kém ai, trong khoảng thời gian ngắn bất phân thắng bại.

Tuy rằng Băng Ngưng bị thương, nhưng thấy có người đến tương trợ, tinh thần nhất thời phấn chấn hết sức. Cô bé bảo vệ người của Thẩm gia ở phía sau, lại giao đấu với đám quan binh thị vệ. Dân chúng vây xem thấy đánh nhau, sợ tai vạ đến mình nên đã chạy xa tứ xứ. Hải Đông Thanh ôm thi thể của Tiêu Nhân Long, nước mắt như mưa, nhưng khi nhìn thấy tình hình bốn phía đại loạn: Viên Chấn Đông và hắc y nhân giao đấu, tuy hắc y nhân không thắng được Viên Chấn Đông, song cũng thuộc dạng võ công siêu phàm; còn Băng Ngưng lại bị bọn thị vệ liên tục bức lui về phía sau, không biết là vì cái chết của Tiêu Nhân Long, hận Viên Chấn Đông thấu xương, hay là vì trong lòng đồng tình với kiếp nạn của Thẩm gia, y vọt đến trước mặt Băng Ngưng đấu với đám thị vệ.

Đám thị vệ quan binh thấy Hải Đông Thanh bảo vệ người của Thẩm gia, quân ta đánh quân mình, đều không biết phải làm thế nào cho đúng. Có người nói: “Hải thống lĩnh, thế này…”. Hải Đông Thanh hét lên: “Viên Chấn Đông hại chết Tiêu thống lĩnh của chúng ta, chẳng lẽ các ngươi còn muốn bán mạng cho hắn sao?”.

Đám thị vệ nhìn thấy thi thể của Tiêu Nhân Long, người nào người nấy đều cúi đầu, chậm rãi ném binh khí trong tay xuống. Tuy rằng quan binh không thuộc quyền quản lý của Tiêu Nhân Long và Hải Đông Thanh, nhưng cũng nhìn thấy Viên Chấn Đông đối xử thế nào với Tiêu thống lĩnh, thấy đám thị vệ đều dừng đánh, cũng ngừng tay theo.

Băng Ngưng nâng Lão phu nhân dậy, nói: “Chúng ta còn chờ gì nữa, mau chóng chạy trốn đi”. Tôi cũng đi sang giúp Băng Ngưng đỡ lấy Lão phu nhân.

Viên Chấn Đông và hắc y nhân vẫn đang giao đấu kịch liệt, hắn lớn tiếng kêu lên: “Hải Đông Thanh, ngươi muốn làm gì? Định tạo phản à?”. Hải Đông Thanh không buồn để ý đến hắn, cũng không nói không rằng, mặt mày xanh mét, tựa như một khúc gỗ vậy.

Vô tình, tôi liếc nhìn bóng dáng của hắc y nhân kia một cái, trong lòng chấn động, người đó không phải Tiết vương gia thì là ai? Trái tim tôi bắt đầu đập thình thịch, một mình Tiết vương gia đến cứu khâm phạm của triều đình, nếu không cẩn thận bị phát hiện, chỉ e sẽ tai họa đến cả y. Tôi nói: “Băng Ngưng, muội dẫn theo Lão phu nhân đi trước, ta phải ở đây theo dõi tình hình”.

Băng Ngưng nghi hoặc đưa mắt nhìn tôi, hỏi: “Cửu Dung tỷ tỷ, vì sao tỷ còn không đi? Nếu không đi, e là cũng mất mạng đấy. Hiện giờ Viên Chấn Đông căn bản đã đánh mất nhân tính rồi!”.

Tôi gật gật đầu, nói: “Ta biết, nhưng ta không thể đi”.

Băng Ngưng cũng nhìn hắc y nhân kia, đột nhiên hiểu ra, vô thức kêu lên: “Tiết…”. Chỉ mới hô một từ, cô bé vội vàng bịt chặt miệng lại, sau đó nói: “Cửu Dung tỷ tỷ, muội biết rồi, tỷ chờ muội đi giúp người một tay”. Băng Ngưng nói xong, liền xông về phía trước, cùng giao đấu với Viên Chấn Đông.

Võ công của hắc y nhân và Viên Chấn Đông vốn sàn sàn nhau, nhưng Băng Ngưng vừa mới tiến vào, cục diện đã có sự khác biệt rất lớn. Mặc dù Băng Ngưng bị thương, nhưng võ công lại rất cao cường, có sự trợ giúp của cô bé, chưa đến mấy hiệp, Viên Chấn Đong đã bị thúc ép đến mức có phần xốc nổi.

Mắt thấy Viên Chấn Đông càng ngày càng bị ép về phía chúng tôi, tôi vội đỡ Lão phu nhân, cùng với người của Thẩm gia chuyển hướng sang bên cạnh. Viên Chấn Đông yếu ớt đỡ một chiêu, bỗng nhiên quay đầu lại, lao về phía tôi và Lão phu nhân, tôi vội che trước mặt Lão phu nhân.

Viên Chấn Đông một tay túm lấy y phục trước ngực tôi, kéo tôi đến trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ai dám lại gần? Kẻ nào dám đến đây, ta sẽ lập tức giết cô ấy!”.

“Cửu Dung tỷ tỷ!” Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đồng thời kêu to. Hắc y nhân cũng buông kiếm, trong mắt có vẻ sợ hãi.

Tôi nói: “Minh Nguyệt Hân Nhi, Băng Ngưng, các muội mau dẫn người của Thẩm gia đi đi. Vị đại hiệp này, huynh cũng đi đi, không cần quan tâm đến tôi, hắn sẽ không giết tôi đâu”.

Minh Nguyệt Hân Nhi và Băng Ngưng đều rất phân vân, tôi lại hét: “Nhanh lên đi! Các muội còn chờ gì nữa? Nếu bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội, chẳng lẽ các muội muốn thấy nhiều người như thế chết đi vì ta sao?”.

“Ha ha ha…” Hành vi của Viên Chấn Đông có phần điên loạn, hắn nói: “Người của Thẩm gia, nếu đi một tên, ta sẽ lập tức giết cô ấy để thay thế, các ngươi không tin thì cứ xem đây”. Viên Chấn Đông nói xong, rút một con dao găm trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt lên cổ tôi cắt thành một đường. Tôi cảm thấy trên cổ mình đau đớn nóng rát, nương theo đó là máu tươi trào ra.

“Đừng!” Hắc y nhân không nhịn được bước về phía trước vài bước, nói: “Đừng!”.

Viên Chấn Đông bỗng nhiên bật cười, hắn nói: “Quả nhiên là ngài, quả nhiên ta đoán không lầm! Đường đường là Tiết vương gia, té ra cũng chỉ là một kẻ nặng tình!”. Hắc y nhân thấy Viên Chấn Đông vạch trần thân phận của mình, liền cười khổ một tiếng, kéo khăn đen che mặt xuống, chẳng phải Tiết vương gia thì là ai.

Lão phu nhân nói: “Chúng tôi không đi một ai cả! Vì Thẩm gia, Dung Nhi đã làm bao việc rồi. Cho dù chúng tôi có chết cũng không thể để con bé gặp nguy hiểm gì”.

Tôi vội kêu lên: “Lão phu nhân, mọi người mau rời khỏi đây đi. Con và Viên Chấn Đông từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, hắn sẽ không làm thế đâu.

Viên Chấn Đông nghe tôi nói vậy, lại rạch thêm một vết nữa trên cổ tôi, hắn lạnh lùng nói: “Lãnh Cửu Dung cô nương, xin muội đừng nên tùy tiện nói chuyện, được không? Muội vừa mới nói, tay của ta liền không kiềm chế được run lên, nếu ta mà run lên lần nữa, nói không chừng sẽ cắt đứt cổ muội đấy! Chính xác, muội là người rất thông minh. Nếu là trước kia, ta thà mình chết đi cũng không nỡ giết muội. Nhưng bây giờ, không phải ta không thể giết muội! Ta vốn cho rằng người muội thích là Thẩm Hồng, ta đã cho rằng mình còn cơ hội, nhưng đến hôm nay ta mới biết mình đã phạm phải một sai lầm lớn nhường nào. Hóa ra người muội vẫn luôn để trong lòng thật sự không phải Thẩm Hồng, mà là y - Tiết vương gia! Nếu muội thích Thẩm Hồng, ta còn có tự tin mà đoạt lấy muội từ trong tay hắn. Có điều nếu người muội thích là Tiểu Lang Tiết vương gia, vậy thì ta cam chịu lép vế! Nhưng mà, ta một khi đã không chiếm được thứ gì đó, chẳng thà sẽ hủy diệt chứ tuyệt đối không hai tay dâng cho kẻ khác! Kể cả là muội!”.