Cửu Dung

Quyển 2 - Chương 9: Phẩm rượu luận học thức




Tiết Bạch Y kia quả nhiên là người có học thức uyên bác. Ba hiệp tiếp theo, y đối đáp trôi chảy những đề tài mà Bàng Kiến cố tình gây khó dễ. Bàng Kiến kia cũng không phải hạng người chỉ có hư danh. Gã trả lời những câu hỏi của “Sở Thiên Khoát” cũng hết sức rõ ràng mạch lạc.

Khánh thúc tuyên bố: “Trận đầu tiên, biểu hiện của hai vị sư phụ đều làm người khác phải khen ngợi. Nhưng trong hiệp thứ nhất, Sở Thiên Khoát sư phụ trả lời toàn diện hơn. Cho nên, trận thứ nhất, Sở sư phụ thắng!”. Khánh thúc vừa mới dứt lời, những người vây xem đều vỗ tay khen hay.

Khánh thúc hô: “Để làm một tửu vĩ công giỏi, không chỉ cần hiểu biết về rượu, quan trọng hơn là phải biết uống rượu. Bởi vì mỗi lần ủ rượu ra, cuối cùng còn lại là một chút ít, luôn phải cho tửu vĩ công uống hết toàn bộ, để thuận lợi tốt lành, là một tửu vĩ công, tửu lượng rất quan trọng. Trận thứ hai, hai vị sư phụ sẽ tỷ thí tửu lượng. Rượu có thể nuôi thân, cũng có thể hại thân. Trước khi hai vị sư phụ tỷ thí, phải nghĩ kỹ mới được.”

Lúc này, “Sở Thiên Khoát” bỗng nhiên nói: “Các vị, tại hạ bị bệnh nhẹ, lại phải đi nhà xí, một chút nữa sẽ quay lại”. Dứt lời, ngẩng đầu ưỡn ngực muốn lẩn vào trong đám người. Những người phía dưới cười rần rần.

“Khoan đã!” Thẩm Tề đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, nói với Lão phu nhân: “Lão phu nhân, tuy Sở sư phụ là thân thích của Thẩm gia chúng ta. Nhưng nếu cứ tùy tiện lên đài xuống đài, khó tránh khiến người ta chỉ trích, cho là Thẩm gia chúng ta bao che người thân”.

Thẩm lão phu nhân gật đầu: “Lời Tề Nhi nói rất hợp lý. Sở sư phụ, mong sư phụ tỷ thí xong rồi hẵng làm tiếp những việc khác”.

“Sở Thiên Khoát” kia đành phải quay lại, nói: “Cứ làm theo lời Lão phu nhân đi”.

Vì thế, trận tỷ thí thứ hai bắt đầu. Rượu đựng trong vò lớn vò nhỏ được chuyển đến, đặt trước mặt hai người là mười vò rượu được xếp chỉnh tề ngay ngắn.

Lúc này, tôi lại nghe được một thiếu phụ đang chen chúc bên cạnh không ngừng than thở: “Giờ phải làm thế nào mới tốt đây? Giờ phải làm thế nào mới tốt đây…”. Tôi nghe giọng nói rất quen thuộc, chợt thông suốt, quay đầu lại quan sát tường tận. Thiếu phụ kia mày rậm mắt to, trên mặt đánh phấn dày chừng một tấc, đang dùng khăn tay che nửa mặt liên tục lầm bầm. Tôi quan sát vài lần, suýt chút nữa thì bật cười. Thiếu phụ này, không phải Tiêu Tiếu giả dạng thì là ai? Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, thì ra hai người họ đã thương lượng ổn thỏa, ai phù hợp với trận tỷ thí nào thì người đó đi thi. Nhưng không ngờ rằng Tiết Bạch Y đầy khí chất văn nhân cổ hủ, vô lại khác hẳn Tiêu Tiếu này lại không thể thuận lợi rời đài thi đấu đổi người.

Minh Nguyệt Hân Nhi như vui mừng điều gì đó, khe khẽ reo lên: “Trận này chúng ta thắng chắc rồi”.

“Bằng Kiến được xưng là “Tửu tiên”, tửu lượng hiển nhiên là hạng nhất. Minh Nguyệt Hân Nhi, em đừng đắc ý thế.” Băng Ngưng nhắc nhở con bé,

Minh Nguyệt Hân Nhi dương dương tự đắc nói: “Sợ gì cái gã mập đó! Từ ngày còn bé Tiêu Tiếu đã gian lận lừa bịp những người xung quanh lấy tiền mua rượu rồi, tửu lượng của huynh ấy nhất định là không còn gì để nói!”.

Lúc này, trên đài thi đấu, Bàng Kiến đã nhắc một vò rượu lên, uống một mạch. Sau khi uống xong, mặt không đổi sắc, hơi thở bình ổn. “Sở Thiên Khoát” râu ria đầy mặt, không nhìn rõ biểu cảm. Y cũng bắt chước dáng vẻ Bàng Kiens, nhấc vò rượu lên, khá lâu mới uống hết một vò.

Bàng Kiến nở nụ cười khinh miệt, liên tiếp nhấc hai vò lên uống hết sạch, giống như đang uống nước lã. “Sở Thiên Khoát” thấy thế, đứng nguyên tại chỗ, bất động hồi lâu. Lập tức có người giục y uống mau đi. Y nhấc một vò rượu lên, ngã khuỵu xuống đất, hét to: “Ai cũng biết, người Đông Ngụy có sở trường uống rượu. Hôm nay ta không thể tiếp tục uống, chẳng qua là vì sức khỏe có vấn đề. Trận này, coi như là ta cho không Bàng Tam mập một trận thôi”.

Thấy “Sở Thiên Khoát” nhận thua, tròng mắt Minh Nguyệt Hân Nhi cũng trợn trừng lên, mà không biết rằng, thiếu phụ do Tiêu Tiếu giả dạng, lại đang liên tục lầm bầm bên cạnh.

Người vây xem kêu ầm lên. Khánh thúc tuyên bố: “Trận tỷ thí thứ hai, Sở sư phụ bỏ cuộc, Bàng sư phụ thắng. Tiếp theo là trận thứ ba, ‘Biện rượu’. Để trở thành một tửu vĩ công ưu tú, chẳng những phải phân biệt được đủ loại rượu, mà còn phải hiểu được chất lượng của rượu. Mời hai vị sư phụ đến phân biệt tên gọi của năm loại rượu này, đồng thời chỉ ra ở bước này nảy sinh vấn đề”.

Ngay tức khắc có người bưng lên năm vò rượu. Bàng Kiến tiến lên ngửi một chút, liền cười nói: “Trong đầu ta đã có đáp án. Có điều Sở sư phụ là khác từ bên ngoài tới, xin nhường cho Sở sư phụ nói trước”,

“Sở Thiên Khoát” cũng cười nói: “Tiểu đệ đã là khách từ bên ngoài tới, há có thể lấn át chủ được. Hãy cứ xin mời Bàng sư phụ nói trước”.

Bàng Kiến lộ vẻ tự mãn, nói: “Đã vậy, ta sẽ không khách khí. Mọi người đều biết, quá trình làm rượu chia làm sáu bước, phân chia thành trải cơm, lên men, chưng cất, chứa đựng, pha chế và chiết rượu. Trong sáu bước này, bất kể bước nào xảy ra vấn đề, chất lượng rượu cũng không thuàn. Vò rượu thứ nhất là rượu phần Hạnh Hoa thôn, mùi vị loại này đậm và nồng, là rượu ngon, đáng tiếc chưa đủ thanh liệt, hẳn là để quá thời gian lên mem”.

Bàng Kiến vừa nói xong, Trác Minh Khởi lập tức khen ngợi: “Bàng sư phụ cao minh! Lời nói không xoàng chút nào”.

Bàng Kiến lại càng thêm đắc ý, gã múc một chén trong vò thứ hai ra uống một ngụm, nói: “Vò này là Dương Hà Đại Khúc. Nước là máu của rượu. Đặc điểm của Dương Hà Đại Khúc là hương thơm thuần khiết nồng nà, dư vị thanh tịnh. Nhưng vò Dương Hà Đại Khúc này thiếu hẳn dư vị, hẳn là lúc pha chế xảy ra vấn đề”. Ngay sau đó Trác Minh Khởi lại tán thưởng không dứt, Bàng Kiến lại nói đúng.

“Sở Thiên Khoát” vốn lẳng lặng đứng một bên, đột ngột tiến bước lên nói: “Bàng lão huynh khoe khoang võ mồm lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, ta thay Bàng sư phụ nói phần tiếp theo cho”. Y đi đến trước vò rượu thứ ba, ngửi thoáng rồi nói: “Đây là Trúc Diệp Thanh. Trong này đã bỏ thêm sa nhân, tử đàn, đương quy, trần bì, công đinh hương, linh hương, quảng mộc hương và lòng trắng trứng. Rượu là rượu ngon, đáng tiếc bỏ thêm ba loại hương nhiều quá, khiến cho mùi thuốc át cả mùi thơm của rượu”.

Y lại ngửi vò thứ tư, nói: “Đây là rượu hoa quế Nam Dương. Những cái khác rất nổi bật, chỉ tiếc là hoa quế được ngắt say cơn mưa, cho nên khiến mùi vị rượu giảm đi hơn phân nữa, thật sự đáng tiếc”.

Nghe xong lời “Sở Thiên Khoát” nói, Trác Minh Khởi vỗ tay khen ngợi. Khuôn mặt Bàng Kiến khó coi như một quả cà tìm. Thật sự Tiêu Tiếu chắc là cũng không ngờ rằng y lại tìm được một cao thủ như thế, liên tục nhỏ giọng niệm: “Nam mô A Di Đà Phaath” ở phía sau.

Hai người Bàng Kiến, “Sở Thiên Khoát” cùng đi đến trước vò rượu thứ năm, mỗi người cầm một chén uống một hớp. Bàng Kiến tranh nói trước: “Đây là rượu ngọt hoa quả. Mùi vị mát lạnh ngọt ngào, ở trong bỏ thêm đường kính. Khuyết điểm của nó là ngọt ngấy quá mức, thiếu đi mùi chua cay, không đủ dương cương”. Sau khi gã nói xong, bắt chéo hai chân, đắc ý nhìn Sở Thiên Khoát.

“Sở Thiên Khoát”nhìn gã một cái, khẽ cười nói: “Loại rượu này là rượu nho do ngoại quốc tiến cống. Thông thường chỉ những nơi như hoàng cung mới có. Loại rượu này cũng không phải là thiếu mùi chua cay, mà là cần phải tìm một dụng cụ thích hợp để uống, cái gọi là ‘bồ đào mỹ tửu dạ nguyệt quang [1]’ chính là nói về nó. Thế nên ta cho rằng, loại rượu này không xuất hiện vấn đề gì hết”.

[1] Nghĩa là “Bồ đào, rượu ngon cùng chén ngọc”. Trích câu thơ trong bài Lương Châu từ của tác giả Vương Hàn.

“Sở Thiên Khoát” nói hết lời, trên đài bỗng im phăng phắc. Hồi lâu không có người lên tiếng. Mãi đến khi Trác Minh Khởi tuyên bố: “Sở sư phụ quả nhiên học thức uyên bác, trình độ nghiên cứu về rượu sâu sắc. Trận này, Sở sư phụ thắng!”, quanh đài thi dấu mới sôi nổi lên một lần nữa.