Cửu Đỉnh Ký

Chương 84: Xích tử chi tâm?




Hô…

Tứ đại thống lĩnh đồng thời đứng cả dậy, chấn kinh nhìn một màn này. "Làm sao có thể? 'Thương Giang Kiếm Quyết' – Điệp Lãng Thức không ngờ lại bị phá như vậy?" Lão giả tóc bạc áo đen khiếp sợ nói, mà tráng hán vóc người to cao nhất trong tứ đại thống lĩnh sắc mặt cũng đại biến: "Thương pháp phòng ngự hóa giải lực thực mạnh! Thương pháp này đã gần đạt đến 'phản phác quy chân' rồi." "Một thương phòng ngự đó…" Tàng Phong cũng hoàn toàn ngây ngốc. "Đằng Thanh Sơn…" Trên mặt nữ tử duy nhất trong tứ đại thống lĩnh cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Tứ đại thống lĩnh hoàn toàn bị thương pháp 'Hỗn Nguyên Nhất Khí' của Đằng Thanh Sơn làm cho rung động, đều không tự chủ đứng dậy, "Sư phụ, đó là thương pháp gì?" Nữ tử kia quay đầu nhìn về phía sư phụ nàng ở trung tâm – Gia Cát Nguyên Hồng.

Trong năm người trên khán đài chỉ có Gia Cát Nguyên Hồng vẫn thản nhiên ngồi, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là đôi mắt chợt sáng lên. Y cẩn thận đánh giá kỹ càng Đằng Thanh Sơn trên lôi đài, vẻ tươi cười trên mặt dần dần nở rộ:

"Đằng Thanh Sơn, hay cho Đằng Thanh Sơn!" Cả thao trường hoàn toàn yên tĩnh, tiếp sau đó chính là tiếng la ó ầm ĩ.

"Vừa rồi nhìn rõ thương pháp đó không? Một thương đó làm sao ngăn cản được vậy?" "Ào một cái, trọng kiếm của Nhạc Tùng liền rời tay. Không biết đã xảy ra chuyện gì?" Hơn sáu ngàn võ giả trên thao trường xôn xao bàn luận, mọi người đều là võ giả, đối với 'Thương Giang Kiếm Quyết' – Điệp Lãng Thức của Nhạc Tùng mặc dù không hiểu, nhưng uy lực khiếp người đó, mọi người đều vẫn nhìn ra được. Chiêu số phòng ngự của Đằng Thanh Sơn quá nhanh, bọn họ căn bản nhìn không rõ.

"Thanh Sơn, đánh tốt lắm!" Đằng Thanh Hổ hưng phấn cao giọng hét lên. "Đằng Thanh Sơn này là gì của ngươi?" Quân sĩ Hắc Giáp Quân, đám võ giả bên cạnh Đằng Thanh Hổ không nhịn được dò hỏi.

"Đó là biểu đệ ta!" Đằng Thanh Hổ tự hào nói.

Mọi người trên Cửu Châu đại địa đều kính trọng võ giả, vừa nghe Đằng Thanh Hổ nói như vậy, người xung quanh đối với Đằng Thanh Hổ cũng nhìn bằng con mắt khác. Cũng lập tức bắt đầu bắt chuyện với Đằng Thanh Hổ, đồng thời dò hỏi một vài chuyện nổi danh trong quá khứ của Đằng Thanh Sơn.

Trên lôi đài….

"Sao, làm sao có thể như vậy? Điệp Lãng Thức của ta…Không đúng, không đúng…" Nhạc Tùng nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, không nhịn được lắc đầu.

"Nhạc huynh!" Đằng Thanh Sơn chứng kiến một màn này, không khỏi nhíu mày quát. Nhưng Nhạc Tùng dường như vốn không nghe thấy gì. "Một chiêu vừa rồi của ta, đối với Nhạc Tùng này đả kích quá lớn? Tâm chí sẽ không yếu ớt như vậy chứ." Đằng Thanh Sơn tư lự đồng thời tay phải vừa vung, Luân Hồi thương trong tay liền vọt ra, đâm thẳng vào trong hố đá không xa, mũi thương liền bới thanh trọng kiếm lên, trọng kiếm bị đánh bay kia sau đó lại rơi đến trước người Nhạc Tùng.

Cheng!

Trọng kiếm đập lên tảng đá, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Cả người Nhạc Tùng giật mình một cái, ánh mắt mới khôi phục lại vẻ anh minh, lập tức nhặt trọng kiếm lên, chắp tay xấu hổ nói: "Thanh Sơn huynh đệ, vừa rồi đang nhớ lại thương pháp của huynh đệ, muốn tìm cách phá giải nó nên trong nhất thời đã quá nhập thần. Xấu hổ thay, xấu hổ thay." Đằng Thanh Sơn ngạc nhiên.

Hóa ra không phải bị đả kích mà là đang suy nghĩ cách phá giải thương pháp của mình đến nhập thần.

" Thương Giang Kiếm Quyết của Nhạc huynh rất bất phàm, nếu Điệp Lãng Thức có thể đại thành, ta cũng sẽ không chiến thắng dễ dàng như vậy được." Đằng Thanh Sơn cười nhạt nói. "Trận chiến hôm nay, ta đối với Điệp Lãng Thức lại lĩnh ngộ không ít, thực sự cảm kích Thanh Sơn huynh đệ." Trên mặt Nhạc Tùng lại tràn ngập vẻ tươi cười. "Thanh Sơn huynh đệ, sau này chúng ta cùng ở Hắc Giáp Quân, có rất nhiều thời gian gặp nhau luận bàn, ta trước tiên xuống dưới, không ngăn cản người khác tới khiêu chiến ngươi nữa." Nhạc Tùng a a cười đi xuống lôi đài, đồng thời hét ra xung quanh: "Các vị muốn khiêu chiến Đằng Thanh Sơn thì đừng bỏ lỡ cơ hội hiếm có ngày hôm nay." Khiêu chiến Đằng Thanh Sơn?

Biết rõ không phải đối thủ, còn đi khiêu chiến, không phải tự mình chuốc khổ sao?

"Phương Quan, ta và ngươi đấu một trận!" Một tiếng hét lớn, lại là một nhất lưu võ giả nhảy lên lôi đài.

Mỗi người đều có cơ hội khiêu chiến hai lần, đám nhất lưu võ giả bên dưới từng người lại bắt đầu tiến hành khiêu chiến. Đám người Ngũ Mạn, Ngưu Triển, Hạ Sóc cũng bắt đầu khiêu chiến, chiến đấu cũng rất kịch liệt, đám quân sĩ Hắc Giáp Quân xung quanh xem cuộc chiến cũng đều xem đến hết sức hưng phấn.

Nhưng… Đúng là không có ai đến khiêu chiến Đằng Thanh Sơn!

"Ai dè ta chỉ khống chế khí lực ở một vạn cân mà trong đám người này đều không ai có thể đánh bại ta." Đằng Thanh Sơn thầm cảm thán, "Nhạc Tùng kia nếu có thể đại thành 'Điệp Lãng Thức', có lẽ có thể ép ta sử dụng khí lực mạnh hơn!" Át chủ bài lớn nhất của Đằng Thanh Sơn cũng chẳng phải 'Thiên Nhai Hành' mà là một thân quái lực đáng sợ.

Năm ấy sau khi tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật' một tháng, lúc cùng yêu thú giao long trong Bích Hàn đầm giao chiến, Đằng Thanh Sơn đã có được cự lực khoảng mười lăm vạn cân. Sau đó lại ở trong Đằng gia trang hơn nửa năm, thời gian này Đằng Thanh Sơn cũng một mực tu luyện 'Hổ Hình Thông Thần Thuật', tuy là tiến bộ chậm chạp.

Nửa năm sau càng không tiến bộ thêm nữa.

Nhưng lúc Đằng Thanh Sơn dẫn Đằng Thanh Hổ cùng nhau rời khỏi quê nhà, đi tới quận Giang Trữ.

Đằng Thanh Sơn thân là một siêu cấp cao thủ, khống chế lực lượng cũng rất tinh chuẩn, ước chừng hai tay mình có cự lực khoảng mười tám vạn cân.

Đó gọi là sức lực một địch mười!

Cự lực khủng bố của Đằng Thanh Sơn, ngay cả một cú đập đơn giản, đều có thể đập chết Nhạc Tùng.

Nếu cự lực khủng bố đó phối hợp thêm với thương pháp huyền diệu của Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn căn bản chính là một sát thần.

"Ở Quy Nguyên Tông này hẳn là có thể học được nội kình bí tịch. Không biết ta tu luyện nội kình bí tịch, thực lực sẽ đề thăng thế nào." Đằng Thanh Sơn vẫn không hề tự cao tự đại cho rằng chỉ bằng cự lực mình đã thiên hạ vô địch.

Dù sao thì Vũ Hoàng trong truyền thuyết, năm nhát rìu chẻ sập một tòa núi nguy nga. Tần Lĩnh Thiên Đế trong truyền thuyết một chưởng liền có thể ngăn nước sông Nhạn Giang rộng hơn trăm trượng.

Đằng Thanh Sơn nghĩ đến đều cảm thấy không rét mà run, muốn ngăn dòng nước rộng trăm trượng, tòa núi nguy nga ầm ầm sụp đổ… Điều này mạnh hơn so với hắn ngàn vạn lần. Người ta có lẽ một chưởng liền dễ dàng đánh chết hắn.

"Không phải trên Cửu Châu đại địa này không có ai mạnh hơn ta. Mà là ta tiếp xúc đều là cao thủ trong lớp trẻ. Có lẽ ngay cả sư phụ Nhạc Tùng, Thương Giang Kiếm Thánh gì đó, đã mạnh hơn ta rồi." Đáy lòng Đằng Thanh Sơn ngược lại có chút hưng phấn.

Vì có đối thủ mà hưng phấn!

Khiêu chiến lần lượt tiến hành, trong mười bảy người mỗi người đều có cơ hội khiêu chiến hai lần, theo thời gian trôi qua, đợt khiêu chiến này cũng đến thời khắc cuối cùng.

"Đây là trận cuối cùng rồi, ha ha, người khác đều sợ không dám khiêu chiến Đằng Thanh Sơn." Tráng hán cao to không nhịn được cười nói.

"Đằng Thanh Sơn kia tạo nghệ trên thương pháp cũng có thể nói đến mức 'phản phác quy chân', người khác cũng chẳng ngốc, đương nhiên sẽ không khiêu chiến hắn." Lão giả tóc bạc áo đen nói.

"Phản phác quy chân? Hắn còn chưa tới bước đó." Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói.

"Tông chủ?"

"Lục sư phụ?" Tứ đại thống lĩnh đều nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng.

Gia Cát Nguyên Hồng khen ngợi nói: "Có điều, hắn mới mười sáu tuổi, gần mười sáu tuổi! Một thanh niên mười sáu tuổi thương pháp đã tuyệt vời như thế. Không hề thua kém một số đại sư thương pháp trên Cửu Châu đại địa. Chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất hắn là đại sư của Phật Tông chuyển thế, là phật sống của Phật Tông chuyển thế."

Trên Cửu Châu đại địa, nổi danh nhất, căn cơ thâm hậu nhất, có bát đại tông phái.

Trong đó mạnh nhất trong bát đại tông phái chính là Ma Ni Tự. Thất đại tông phái khác đều khống chế một châu, duy chỉ có Ma Ni Tự này khống chế hai châu. Ma Ni Tự, thuộc Tây Vực Cửu Châu, phạm vi thế lực bao quanh Nhung Châu cùng với phía tây Lương Châu.

Phật Tông của Ma Ni Tự cũng là tông phái duy nhất trong bát đại tông phái có lịch sử mấy ngàn năm.

Phật Tông, tại Nhung Châu, Lương Châu có quyền uy tuyệt đối.

Trong bát đại tông phái Cửu Châu, thất đại tông phái khác đều tu luyện 'luyện tinh hóa khí', thần hợp với khí để đạt tới cảnh giới 'luyện khí hóa thần', bước vào tiên thiên cảnh giới. Đây cũng là phương pháp tu luyện rộng rãi nhất trong cả phạm vi Cửu Châu.

Mà Phật Tông tu luyện lại hoàn toàn bất đồng, bọn họ tu luyện 'tam mạch thất luân', 'minh tâm kiến tính', để kết thành Xá lợi tử, đạt được 'La Hán quả nghiệp'. Hễ Phật Tông đại sư có thể kết thành Xá lợi tử đều được xưng là La Hán Phật Môn, ngang với tiên thiên cao thủ.

Phật Tông tu luyện có chỗ đặc thù của Phật Tông.

Bởi vì cơ thể người chịu giới hạn của thiên địa, tuổi thọ cuối cùng cũng kết thúc. Mà một vài Phật Tông đại sư đạt đến cảnh giới "khó có thể tin nổi", trước khi chết lại có thể duy trì linh hồn không mê muội, có thể chuyển thế thành phật sống. Có tất cả ký ức kiếp trước.

Phật sống có thể sử ra thương pháp như thế, cũng không có gì kì lạ.

"Nếu là phật sống chuyển thế, sớm đã bị hòa thượng của Ma Ni Tự đưa đi rồi, sao có thể ở chỗ chúng ta?" Lão giả tóc trắng áo đen nói.

"Phật sống chuyển thế khả năng là rất thấp." Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu thừa nhận, thực ra hắn thế nào đều không ngờ rằng Đằng Thanh Sơn mặc dù không phải phật sống chuyển thế, nhưng hắn lại là nội gia quyền tông sư của một thế giới khác chuyển thế.

"Sư phụ, loại khả năng thứ hai thì sao?" Tàng Phong dò hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán nói: "Loại khả năng thứ hai chính là hắn có một khỏa 'Xích Tử Chi Tâm' có thể cảm ngộ thiên địa! Từ nhỏ sống trong rừng núi, tuân theo thiên đạo tự nhiên, bái thiên địa làm thầy mới có thể lĩnh ngộ ra thương pháp đơn giản lại ẩn chứa huyền ảo bất tận như vậy! 'Xích Tử Chi Tâm' a!"

Vừa bước vào hồng trần, lòng người đã loạn.

Mà ở trên Cửu Châu đại địa, có một số thiên tài tâm tính thuần khiết, bọn họ có một khỏa 'Xích Tử Chi Tâm' có thể cảm ngộ tự nhiên, bái thiên địa làm thầy, thương pháp đao pháp ngộ ra, mỗi một chiêu nhìn tưởng đơn giản lại đều ẩn chứa huyền ảo sâu xa khôn lường.

"Có điều, Phong nhi, các ngươi cũng khỏi phải nhụt chí." Gia Cát Nguyên Hồng nói, "Có thể sáng tạo ra thương pháp như vậy, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu!"

"Chỗ tốt, chỗ xấu?" Tứ đại thống lĩnh đều nhìn về phía ông.

Gia Cát Nguyên Hồng gật đầu nói: "Người bình thường luyện tập đao pháp kiếm pháp đều từ đường lối cơ sở từng bước luyện tập, kiếm pháp học tập cũng càng ngày càng cao thâm, phức tạp. Từ đơn giản đến phức tạp, đây là một quá trình! Qua từng lần chiến đấu, các cao thủ sẽ phát hiện ra nhược điểm của kiếm pháp, đao pháp mình. Rồi dần dần cải tiến, bắt đầu biến phức tạp thành đơn giản đến khi cuối cùng đạt tới bước phản phác quy chân." Từ đơn giản đến phức tạp rồi lại từ phức tạp đến đơn giản, đến lúc mỗi chiêu mỗi thức đều có uy lực vô tận.

"Lần lượt thất bại, lần lượt thể ngộ, lần lượt cải tiến đến khi cuối cùng đốn ngộ. Điều này so với ngay từ đầu bái thiên địa làm thầy, sáng tạo ra chiêu thức đơn giản mà uy lực lớn lại càng phải mạnh hơn." Gia Cát Nguyên Hồng nói.

"Con hiểu rồi." Tàng Phong gật đầu.

Trải qua hồng trần ma luyện mới có thể đạt được thành tựu càng cao hơn nữa.

"Loại thiên tài giống như Đằng Thanh Sơn, tuổi quá trẻ. Mặc dù hiện tại lĩnh ngộ được thương pháp lợi hại như vậy. Nhưng hắn chưa từng trải qua quá nhiều thất bại. Nếu muốn tiến bộ hơn nữa thì bắt buộc phải trải qua ma luyện." Gia Cát Nguyên Hồng cười nhạt nói.

Đương nhiên, loại thiên tài này một khi trải qua đột phá ma luyện, vậy thành tựu sẽ không thể lường được!"

Tứ đại thống lĩnh đều gật đầu.

Song, bọn họ không hề biết kinh nghiệm ma luyện của Đằng Thanh Sơn so với bọn họ tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều!

"
Tông chủ, tranh đoạt bách phu trưởng kết thúc rồi." Lão giả áo đen tóc trắng nói.

"
Ừ, bắt đầu nhận trọng giáp, chiến mã!" Gia Cát Nguyên Hồng phân phó nói.