Cửu Đỉnh Ký

Chương 73: Là ngươi!




- Không trốn thì mất mạng đấy! Mọi người hãy đồng loạt…

Một tên mã tặc vừa hô lên, "phập!", đầu của hắn lập tức bị bắn nát, từ trên ngựa ngã xuống.

Mã tặc bên người ngay cả khôi giáp cũng bị bắn thủng, Hồng Chấn Kiệt vốn đã sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này toàn thân không khỏi run lên, đáy lòng co thắt lại, chân cũng như nhũn ra. Nhiều năm nay đều sống dưới sự che chở của Hồng tứ gia, vị thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt này từ lúc nào đã cùng cao thủ lợi hại chân chính giao đấu?

"Làm sao đây? Làm sao đây? Ta phải làm sao bây giờ? Ta không thể chết, không thể chết!" Hồng Chấn Kiệt cảm thấy như không thể hít thở được. Hắn vuốt mạnh nước mưa trên mặt, cắn răng nhìn chằm chằm vào Đại Duyên sơn. Cho đến bây giờ hắn chưa từng cảm thấy Đại Duyên sơn lại có thể khiến cho hắn sợ hãi đến như vậy.

Hắn không biết lúc nào sẽ có ám khí từ trong Đại Duyên sơn bắn ra ngoài.

Sợ hãi! Không chỉ Hồng Chấn Kiệt sợ hãi, đám mã tặc còn lại cũng có kẻ như muốn ngã xuống.

- Không trốn thì sẽ chết!

Một giọng nói sợ hãi vang lên, lập tức có bảy tên mã tặc chạy trốn như bay.

"Phập!" "Phập!"

Bảy hòn đá liên tiếp lướt qua hư không. Chỉ trong thời gian hô hấp một lần, bảy tên mã tặc còn chưa chạy được năm trượng, đều từ trên ngựa ngã xuống.

- Đừng chạy! Chạy là chết!

Lập tức có mã tặc gào lên. Đích xác vừa rồi hễ có mã tặc chạy trốn, thậm chí còn hô lớn "chạy", toàn bộ đều bị giết. Một đám mã tặc hoảng sợ đứng nguyên tại chỗ.

Không kẻ nào dám chạy trốn. Chạy chính là chết.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Thiếu đương gia!

- Hắn sẽ giết sạch chúng ta. Thiếu đương gia!

Tất cả mọi người đều gửi gắm hi vọng vào vị thiếu đương gia này, vị thiếu gia được xưng là đệ nhị cao thủ trong Bạch Mã bang.

- Tất cả câm miệng đi!

Hồng Chấn Kiệt giận dữ quát lên một tiếng.

Thực lực mạnh không có nghĩa là tố chất tâm lý cũng tốt. Đặc biệt ngay cả sư huynh có thực lực không kém hơn so với hắn, cũng không có chút lực phản kháng liền bị giết chết. Hồng tứ gia mạnh hơn nhiều so với hắn cũng bị đánh bay binh khí. Hồng Chấn Kiệt biết rõ, bản thân hắn tuyệt đối chạy không nổi loại ám khí chí mạng này.

- Tất cả đừng làm ồn! Thiếu đương gia đang nghĩ biện pháp.

Có mã tặc cao giọng quát.

Đột nhiên có mã tặc nhảy xuống ngựa, sau đó trốn phía sau ngựa, đồng thời hô lớn:

- Mọi người hãy xuống ngựa, dùng Thanh Tông mã che chắn. Tên gia hỏa Thiết Sơn bang kia không thể giết chết chúng ta đâu.

Có mẫu liền bắt chước theo. Hàng loạt mã tặc lần lượt nhanh chóng xuống ngựa, sau đó nấp ở phía sau không dám ló đầu ra.

"Bây giờ mới an toàn một chút." Hồng Chấn Kiệt thầm thở phào một hơi: "Cao thủ ám khí? Thanh Tông Đạp Tuyết bảo mã của ta gân cốt cường tráng, hơn nữa lại có hai tầng trọng giáp bảo vệ, cao thủ đó dù có lợi hại hơn nữa cũng không thể bắn xuyên ra phía sau thân thể Đạp Tuyết bảo mã. Thử giết chết ta đi!"

Không những Hồng Chấn Kiệt nghĩ như vậy, những mã tặc khác cũng có suy nghĩ tương tự.

Trong Đại Duyên sơn, Đằng Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này không khỏi lạnh lùng cười nhạo: "Bọn chúng tưởng rằng ngựa không biết sợ hãi sao?"

Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ, nếu như dùng toàn lực, hòn đá vẫn có thể xuyên qua chiến mã, bắn chết mã tặc phía sau, nhưng làm như thế áp lực đối với cổ tay quá lớn.

Hai tay của Đằng Thanh Sơn đều cầm lấy một hòn đá.

"Ngựa chạy rồi ta xem các ngươi làm thế nào?" Hai tay Đằng Thanh Sơn đột nhiên ném hai hòn đá về phía mã tặc.

- Thiếu đương gia, ngài nói xem bây giờ chúng ta phải làm sao?

Đám mã tặc nấp sau chiến mã bắt đầu trao đổi.

Hồng Chấn Kiệt ở trong hoàn cảnh an toàn, lúc này mới có thể tỉnh táo suy nghĩ. Đúng vào lúc này, bên cạnh có mã tặc hô lên:

- Thiếu đương gia! Mười hai người chúng ta vừa triệu tập đến, bọn chúng không có một ai chết. Bọn chúng không có trọng giáp bảo vệ, cao thủ Thiết Sơn bang kia giết chúng hẳn phải dễ dàng hơn so với chúng ta.

Đám mã tặc đều phát hiện ra hiện tượng này.

- Bọn chúng không chết một người nào, còn chúng ta thì đã chết bốn mươi ba huynh đệ rồi.

Có mã tặc hét lên. Mặc dù mười hai người này cũng sắp gia nhập Bạch Mã doanh, nhưng dù sao vẫn chưa sống chung với nhau. Những mã tặc khác đối với bọn chúng cũng chẳng có bao nhiêu tình nghĩa huynh đệ.

- Thiếu đương gia! Có phải cao thủ Thiết Sơn bang kia chỉ giết những kẻ đã diệt Thiết Sơn bang như chúng ta, không giết bọn chúng?

Có mã tặc nói.

- Ừm!

Hồng Chấn Kiệt lạnh lùng liếc mắt qua mười hai người, cũng đồng ý với ý kiến này.

Đúng vào lúc này.

"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"

Hàng loạt đá từ trong Đại Duyên sơn điên cuồng ném ra ngoài. Mỗi một hòn đá trực tiếp xuyên qua trọng giáp trên thân chiến mã bắn vào cơ thể. Cũng có hai còn chiến mã xui xẻo bị bắn thủng đầu.

Tiếng ngựa hí vang lên.

Vó ngựa giẫm đạp. Sự đau đớn do bị đâm xuyên thân thể khiến từng con chiến mã điên cuồng chạy loạn lên, đám mã tặc căn bản không giữ nổi. Thậm chí có một số mã tặc tóm lấy dây cương còn bị chiến mã kéo lê trên đất.

"Vèo!" "Vèo!" "Vèo!"

Lại là ba hòn đá, ba tên mã tặc bị ngựa kéo lê toàn bộ đầu đều bị bắn thủng bỏ mạng ngay đương trường. Máu tươi chảy lênh láng.

Vừa cảm thấy an toàn khi trốn phía sau ngựa, Hồng Chấn Kiệt vừa thở phào một hơi thì lập tức phát hiện chiến mã bên người đã chạy mất. Hắn không ngờ lại gấp gáp đến nỗi vồ lấy một cỗ thi thể trên đất che trước người. Vừa mới thấy được hy vọng, hiện tại chiến mã lại chạy mất, hy vọng tan vỡ, điều này khiến đám mã tặc càng thêm sợ hãi.

Không ít mã tặc đều học theo Hồng Chấn Kiệt, vồ lấy thi thể che trước người.

- Thiếu đương gia! Chúng ta liều mạng giết lên núi đi!

- Đồ lỗ mãng ngươi! Ngươi có biết người đó ở chỗ nào trên núi không? Chúng ta còn chưa lên được núi thì toàn bộ đã bị giết chết rồi.

- Tất cả câm miệng cho ta!

Hồng Chấn Kiệt đang hoảng sợ, đột nhiên giận dữ quát lên một tiếng.

Đám mã tặc toàn bộ đều im lặng.

Đúng vào lúc này.

- Chúng ta chạy đi! Cao thủ Thiết Sơn bang kia không giết chúng ta!

Một tráng hán cầm trường thương lập tức bỏ chạy. Đây là một trong mười hai người vừa mới được Bạch Mã doanh triệu tập. Nhất thời mười một người còn lại đang chìm trong khủng hoảng cũng vội vàng chạy trốn.

- Ngăn bọn chúng lại!

Hồng Chấn Kiệt gầm lên một tiếng.

- Muốn chạy ư!

Chung quanh cũng có mã tặc một cước đạp ngã hán tử đang bỏ chạy.

Mười hai người thì chỉ có tám người chạy thoát, bốn người bị chặn lại. Quả thật Đằng Thanh Sơn không hề giết tám người bọn họ.

- Thiếu đương gia, cầu xin ngài thả tôi ra! Tôi còn có nương tử, còn có hài tử!

Một tráng hán quỳ xuống liên tục dập đầu.

- Lão tử ở đây chịu tội còn các ngươi thì lại muốn yên ổn bỏ chạy à?

Thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt rất bất bình:

- Mấy người các ngươi! Trừ phi hôm nay lão tử sống sót rời khỏi đây, bằng không thì một người cũng đừng mong đi được.

Ép người khác cùng chết ở nơi này?

"Khốn khiếp!" Bốn người bị chặn lại đều nghiến răng nghiến lợi, trong lòng cực kỳ căm hận. Nhưng bên cạnh bọn họ đều có một tên mã tặc dùng trường thương gác lên yết hầu, khiến cho bọn họ căn bản không dám nhúc nhích.

"Phập!" "Phập!" "Phập!" "Phập!"

Liên tục bốn thanh âm vang lên, bốn mã tặc đang trông chừng bốn người đều bị bắn thủng đầu.

Bốn người khiếp sợ nhìn mã tặc bên cạnh rầm rầm ngã xuống, nhưng tiếp đó liền mừng như điên. Người thứ nhất vừa bỏ chạy, ba người khác cũng dang hai chân lập tức chạy theo.

- Chúng ta cũng chạy!

Có hai tên mã tặc không ngờ cũng bỏ chạy theo bốn người kia.

Hai hòn đá lướt qua không trung mang theo hai vệt máu, hai cỗ thi thể rầm rầm đổ xuống.

Chạy chính là chết!

Không chạy thì đó là chờ chết!

Dưới cơn mưa tầm tã, hơn chín mươi tên mã tặc đều sắp phát điên.

- Các huynh đệ, cùng nhau xông lên giết tên gia hỏa kia!

Một tên mã tặc vồ lấy thi thể che chắn cho mình, sau đó điên cuồng hét lên.

Nhưng "phập" một tiếng, một hòn đá sượt qua thi thể bắn thủng yết hầu hắn. Tên mã tặc tương tự cũng mất mạng.

- Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha cho chúng ta?

Có mã tặc đã tuyệt vọng liền nhìn về phía Đại Duyên sơn điên cuồng gào lên.

Tố chất tâm lý của thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt vẫn không bằng hơn phân nửa mã tặc: "Ta ở đây nhất định sẽ chết, nhất định sẽ chết! Ta căn bản không thể trốn được, không thể trốn được!" Toàn thân Hồng Chấn Kiệt phát run, cặp mắt ửng đỏ. Chỉ thấy hắn hô khàn cả giọng lên Đại Duyên sơn:

- Ngươi muốn gì? Ngươi rốt cuộc muốn gì? Ngươi nói đi, ta đều sẽ cho ngươi! Ta sẽ cho ngươi toàn bộ!

Thế nhưng vẫn có mã tặc điên cuồng y như trước.

- Tên hỗn đản Thiết Sơn bang ngươi! Đại gia ta cho dù chết thì tám ngàn huynh đệ Bạch Mã bang cũng sẽ báo thù cho ta.

Một mã tặc cường tráng đột nhiên gầm lên.

- Câm miệng!

Hồng Chấn Kiệt đột nhiên quay đầu thét lên với tên mã tặc này.

Tên mã tặc sững sờ nhìn hắn, lập tức cũng nổi giận:

- Thiếu đương gia! Cùng lắm là chết, sợ cái gì!

- Ngươi câm miệng cho ta!

Hồng Chấn Kiệt vỗ một chưởng, liền đánh bay tên mã tặc này.

- Ha ha! Đây chính là thiếu đương gia của Bạch Mã bang sao? Ha ha ha!

Một giọng nói hùng hậu đột nhiên vang vọng trong thiên địa. Ngay cả tiếng mưa cũng không thể che lấp được.

Tất cả mã tặc trong phút chốc yên tĩnh lại.

Giọng nói này chính là của cao thủ ám khí ẩn nấp trong Đại Duyên sơn.

- Đúng! Ta là…ta là thiếu đương gia Bạch Mã bang.

Hồng Chấn Kiệt vội vã nói:

- Ngươi nói đi, rốt cuộc muốn thế nào mới thả ta đi? Ngươi cứ việc nói!

- Ngươi hôm nay nhất định phải chết!

Giọng nói hùng hậu vang lên giữa thiên địa.

Sắc mặt của Hồng Chấn Kiệt trong nháy mắt trắng bệch:

- Không, không…

- Tuy nhiên những mã tặc khác không nhất định phải chết!

Giọng nói kia tiếp tục vang lên, khiến cho không ít mã tặc mừng rỡ.

- Chỉ cần các ngươi có thể giết chết vị thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt kia, ta sẽ tạm tha cho các ngươi một con đường sống! Nếu như giúp Hồng Chấn Kiệt, vậy thì chắc chắn sẽ chết!

Giọng nói vang vọng giữa thiên địa khiến cho đám mã tặc không ngừng rối loạn.

Giết thiếu đương gia?

Trong Bạch Mã bang ai dám giết thiếu đương gia? Nhưng vào thời khắc sinh tử, không ít mã tặc lại đưa mắt nhìn nhau.

- Các ngươi muốn làm gì?

Hồng Chấn Kiệt vừa kinh hãi vừa giận dữ.

- Các vị huynh đệ!

Cũng có mã tặc gào lên:

- Cùng lắm thì chết! Các ngươi cho rằng tên hỗn đản Thiết Sơn bang kia sẽ dễ dàng thả chúng ta đi như vậy ư?

- Các huynh đệ! Hôm nay không có con đường thứ hai. Giết chết Hồng Chấn Kiệt!

- Hồng Chấn Kiệt không chết thì chúng ta chết!

Lập tức có mã tặc quát lên. Nhất thời hơn phân nửa mã tặc đều cầm trường thương lao về phía Hồng Chấn Kiệt. Tuy nhiên vẫn còn một bộ phận mã tặc từ nhỏ đã được Hồng tứ gia huấn luyện, cho nên tuyệt đối trung thành, điên cuồng bảo vệ Hồng Chấn Kiệt, giết những tên phản đồ này.

Nhất thời một mảnh hỗn loạn.

Từng sinh mạng chết đi trong sự tàn sát lẫn nhau. Máu tươi loang lổ trên đất, cơn mưa dội xuống, nhiễm đỏ một khoảng lớn chung quanh.

- Muốn giết ta, đều chết đi!

Hồng Chấn Kiệt không hổ được xưng là đệ nhị cao thủ của Bạch Mã bang, liên tục giết chết hơn mười tên mã tặc lao đến.

Lúc này mã tặc còn sống cũng chỉ còn hai ba chục tên.

- Xem ra vẫn cần ta ra tay!

Giọng nói hùng hậu kia lại vang lên.

"Phập!" "Phập!" "Phập!" "Phập!"

Hàng tá những hòn đá lướt qua không trung. Từng tên mã tặc bị giết chết, kể cả những tên công kích Hồng Chấn Kiệt.

Vỏn vẹn chỉ trong chốc lát, mã tặc còn sống chỉ còn lại một mình thiếu đương gia Hồng Chấn Kiệt.

Hồng Chấn Kiệt nắm trường đao nhìn xung quanh. Trên mặt đất là thi thể một trăm bốn mươi sáu tên mã tặc, chỉ còn lại một mình hắn. Đôi mắt Hồng Chấn Kiệt đột nhiên trợn tròn, nhìn về Đại Duyên sơn gầm lên:

- Là ngươi! Ngươi cố ý làm cho chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, để cho ngươi đỡ tốn sức lực, có đúng không?

Đến lúc này Hồng Chấn Kiệt cuối cùng đã hiểu ra.

- Ngươi thật thông minh!

Giọng nói hùng hậu đột nhiên trở nên quen thuộc.

"Giọng nói này hình như ta từng nghe qua ở đâu rồi." Hồng Chấn Kiệt nhíu mày.

Chỉ thấy một bóng người từ trên Đại Duyên sơn nhảy xuống, rơi xuống bùn lầy, đi về phía Hồng Chấn Kiệt. Hồng Chấn Kiệt đội mưa cẩn thận quan sát người này. Hắn rất muốn xem thử cao thủ ám khí đáng sợ, tồn tại như một cơn ác mộng này rốt cuộc là ai, bằng không hắn có chết cũng không cam lòng.

- Là ngươi!

Hồng Chấn Kiệt khiếp sợ trợn tròn mắt.

Đằng Thanh Sơn tay không tấc sắt cứ như vậy từng bước một đi về phía Hồng Chấn Kiệt.

- Ngươi đã giết chết sư huynh ta! Là ngươi đã hại chết cha ta! Hóa ra chính là ngươi, Đằng Thanh Sơn!

Trong đôi mắt Hồng Chấn Kiệt tràn ngập hoảng sợ, không tự chủ được liên tục thối lui.