Cửu Đỉnh Ký

Chương 571: Uy Hiếp




Hai con tuấn mã cùng với một chiếc xe ngựa đang lướt nhanh.

- Hồ nước khô!

Xa xa vọng đến tiếng quát.

Lão đầu Phàn Ô Đồng lập tức cao giọng đáp:

- Thanh Sơn biến sắc!

- Rập rập...

Đoàn người lập tức dừng lại. Người cầm đầu có thân thể cao lớn, vác một thanh chiến đao, có một cái tai rất to. Người này hai mắt như điện, hiển nhiên thực lực kinh người, nhìn lướt qua Phàn An Nhiên, Phàn Ô Đồng, cùng với Hồng Lâm lúc này đang ngã xoài xuống đất, căn bản không có chút khí lực, cười khẩy nói:

- Hai vị, chúc mừng, các ngươi là lập được công lớn!

Phàn An Nhiên, Phàn Ô Đồng mỉm cười.

- Bắt người.

Lệnh vừa ra, lập tức từ trong xe ngựa chạy ra hai thiếu nữ, ai cũng cầm xích sắt, đi tới bên người Hồng Lâm, trói quặt hai tay Hồng Lâm ra sau lưng, hai chân cũng dùng xích sắt buộc lại.

Trong ánh mắt Hồng Lâm có vẻ phẫn hận, cũng có vẻ đau đớn thống khổ.

- Có bổn sự thì giết ta đi, giết ta đi.

Hồng Lâm nhìn về phía Phàn An Nhiên quát.

- Không vội, còn chưa tới lúc.

Phàn An Nhiên căn bản không để ý tới ánh mắt Hồng Lâm, lạnh lùng nói.

Chẳng mấy chốc, Hồng Lâm đã bị hai thiếu nữ đưa lên thùng xe ngựa. Bọn người Phàn Ô Đồng, Phàn An Nhiên, cũng đều đi theo xe ngựa, giữa bóng đêm mông lung nhanh chóng bỏ đi.

Trên trời cao cả ngàn trượng.

Bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh được đám mây bao bọc đang nhìn như đóng đinh xuống cảnh phía dưới.

Trí tuệ của Tiểu Thanh chẳng thua sút con người, đương nhiên nó hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra việc gì. Dựa theo Đằng Thanh Sơn phân phó, chỉ cần con gái không bị nguy hiểm tới sinh mạng, không bị nguy hiểm về tàn tật, thì bất tất phải sốt ruột. Đến khi phát hiện ra thế lực sau lưng mới động thủ.

Phía dưới, xe ngựa và tuấn mã cùng lướt tới. Trên trời cao bất tử Phượng Hoàng vẫn tiếp tục theo dõi.

Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa đã ly khai quan đạo, đi vào một con đường nhỏ bình thường, đường đi gập ghềnh, đợi tới lúc trời hoàn toàn đen kịt, rốt cục cũng đi tới một sơn trang thần bí kiến tạo giữa núi rừng.

Trong sơn trang.

- Bắt được ai thế, sao thần bí vậy?

Trong sơn trang có một vài hán tử, hiển nhiên không biết ai là người đang bị bắt tới.

- Mặc kệ, lo làm việc đi.

Tên đầu lĩnh quát.

Xe ngựa đứng giữa tiền viện của sơn trang. Trong tiền viện đang có một cái lồng chó bằng sắt rất to. Một tráng hán ở trần, đầu trọc, bước tới "xoảng" một tiếng đã mở cửa lồng sắt ra.

Sau đó, hai thiếu nữ từ trong thùng xe ngựa áp giải Hồng Lâm thân thể nhũn ra, chân không bước được tới trước cửa lồng sắt.

Đẩy mạnh!

Hồng Lâm cả người uể oải, lăn vào trong lồng sắt.

- Đốt đuốc!

Tên đầu lĩnh có tai rất to quát lớn.

- Xoẹt xoẹt...

Cả tiền viện trong nháy mắt đã được đốt tám cây đuốc, làm sáng trưng cả tiền viện. Tên đầu lĩnh nhìn vào những người chung quanh, hét:

- Từ bây giờ trở đi, sáu người một nhóm, đều đứng gác lồng sắt cho ta, quản thật chặt thiếu nữ này. Không được xảy ra sơ xuất! Mỗi ba canh giờ, sẽ đổi người. Cứ thế luân phiên!

- Nhớ kỹ, phải coi chừng. Nếu thiếu nữ này thoát đi, mọi người chúng ta, đến cả ta cũng chắc chắn sẽ chết.

Thanh âm tên đầu lĩnh trở nên băng hàn.

Phần lớn những người ở tầng thấp thì không rõ về thiếu nữ này cho lắm.

Khi nghe thủ lĩnh họ nói thế, ai nấy đều cảm thấy khiếp sợ.

- Yên tâm đi, đại ca. Bị giam trong lồng sắt, chúng ta ai cũng thấy cả. Tuyệt đối sẽ không xảy ra sự cố gì đâu.

Tên tráng hán đầu trọc ở trần vỗ ngực kêu.

- Ừm, nếu ai mệt, muốn ngủ, không thức được, trực tiếp nói ra, ta sẽ cho người ra thay. Ngàn vạn lần không được ngủ trong lúc canh gác thiếu nữ này. Nhưng nếu có người ngủ, chỉ cần bị ta phát hiện một lần, ta sẽ lấy mạng ngay. Lúc này, không thể xẩy ra sơ xuất gì.

Tên đầu lĩnh vừa nói thế, mọi người ai nấy đều run sợ.

Chỉ ngủ gật là mất mạng.

- Ha ha, các ngươi không phải sợ cha ta sao?

Hồng Lâm trong lồng sắt, tóc xõa tung, sắc mặt tái nhợt phát ra một tràng cười lạnh.

- Câm miệng.

Tên đầu lĩnh quát.

- Ngươi câm miệng cho ta. Còn nói gì lắm thế. Có bổn sự thì giết ta đi? Cha ta sẽ cho các ngươi chết không yên lành.

Hồng Lâm như một con sói cái điên cuồng, sau đó nhìn như đóng đinh vào Phàn An Nhiên bên cạnh.

Lúc này, một con chim nhỏ màu trắng xuyên qua song lồng sắt, đáp xuống vai Hồng Lâm.

- Tiểu Bạch.

Hồng Lâm nhìn con chim nhỏ trên vai, vẻ mặt chua xót.

- Con chim nhỏ đó là gì thế?

Tên đầu lĩnh nhíu mày quát.

Phàn An Nhiên bên cạnh nói nhỏ:

- Con chim nhỏ này là thứ đồ chơi mà nàng nuôi mà thôi, không có việc gì đâu.

- Hừ, nuôi chim, quả nhiên là tiểu thư quan gia, rõ là rảnh việc.

Tên đầu lĩnh cười chế diễu, rồi bước qua một bên, khoanh chân ngồi xuống đất.

Hai người Phàn An Nhiên, Phàn Ô Đồng, cũng khoanh chân ngồi xuống đất.

Ở lầu ba sơn trang, có một hắc y nhân nhìn qua cửa sổ thấy mọi cảnh trong tiền viện, lộ ra nụ cười nhạt.

- Rốt cục cũng bắt được con gái Đằng Thanh Sơn.

Lập tức hắn lấy ra từ lồng chim bên cạnh một con bồ câu đưa thư. Chân con bồ câu đưa thư này buộc chặt một tờ mật tín đã được chuẩn bị từ trước. Con bồ câu đưa thư lập tức từ trong cửa sổ bay ra, nhanh chóng lao về phía Dương Châu, rồi biến mất trong bóng đêm.

Dương Châu. Trong Tân An thành ở Nam Tinh quận, vẫn trong phủ đệ rất bình thường.

Đêm khuya.

- Ngươi ra ngoài đi.

Nam tử thần bí mặt nạ vàng nhìn mật tín trong tay, phất tay. Lão già tóc bạc cung kính thối lui. Bên trong đình viện chỉ còn lại có nam tử mặt nạ vàng.

- Rốt cục đã bắt đầu rồi.

- Đằng Thanh Sơn, ta chẳng hứng thú gì với con gái ngươi cả. Giết chết nó thì thật sự quá tiện nghi cho ngươi rồi.

Nam tử thần bí thấp giọng lẩm bẩm, rồi cười quái dị như bị bệnh thần kinh, đi vào phòng mình.

Trong phòng, chỉ có ánh sáng của cây nến miễn cưỡng chiếu sáng lập lòe.

Hắn cầm bút lông, nhanh chóng viết một bức mật thư trên tờ giấy trải rộng. Sau đó, hắn cẩn thận gấp tờ mật tín vào bao thư.

Cầm tờ mật tín, nam tử mặt nạ vàng đi ra khỏi phòng, như một trận gió dễ dàng chớp lên, lập tức tới giữa hậu viện phủ đệ.Trong hậu viện tối đen, lúc này đang có một con yêu thú phi cầm dài chừng ba trượng, toàn thân đen kịt đang nằm ngủ. Con yêu thú phi cầm này đột ngột mở hai mắt hai đỏ như máu, như mang theo một luồng huyết tinh.

Con yêu thú phi cầm khổng lồ rất thuần thục dùng đầu nhè nhẹ cọ cọ vào cánh tay nam tử mặt nạ vàng.

- U... ô ô...

Trong miệng nam tử mặt nạ vàng này liên tiếp vọng ra những tiếng chim hót.

Con yêu thú phi cầm khổng lồ bay vù lên trời.

- Vèo!

Nam tử mặt nạ vàng nhảy lên cao vài chục trượng, đáp xuống lưng con yêu thú phi cầm màu đen này.

- Đằng Thanh Sơn!

- Lần này, ta muốn cho ngươi thống khổ cả đời, hối hận cả đời.

Đem theo mật tín, nam tử mặt nạ vàng ngồi trên lưng yêu thú phi cầm màu đen, nhanh chóng lao về phía Đại Duyên Sơn. Chẳng mấy chốc Con yêu thú này đã biến mất trong màn đêm.

Ngày một tháng tư, mặt trời đã lên cao.

Giữa sơn trang thần bí, lão đầu Phàn Ô Đồng bưng một khay cơm. Trên khay cơm có không ít đồ ăn, đưa thẳng tới trước lồng sắt, rồi để trên mặt đất.

- Hắc, tỉnh lại, đừng ngủ nữa.

Xoảng! Xoảng! Xoảng!

Phàn Ô Đồng dùng chân đá vào lồng sắt, thanh âm chát chúa. Trong nháy mắt, Hồng Lâm đã giật mình tỉnh lại.

- Hả?

Hồng Lâm hấp háy mở mắt, ngẩn người

- Ta.. ta đang ở đâu?

Ngày hôm qua nàng thức mãi đến đêm khuya, tới khi gần sáng mới ngủ được. Bây giờ đột nhiên bị đánh thức, cả người Hồng Lâm nhất thời không phản ứng kịp. Khi thấy sơn trang âm lãnh chung quanh, còn có rất nhiều người canh gác nhìn chằm chằm vào nàng, nàng lập tức tỉnh táo lại.

- Nguyên là thực, không phải là nằm mộng.

Hồng Lâm bây giờ vô cùng đau khổ, chua xót.

- Tại sao lại thành như vậy?

- Phàn An Nhiên!

Hồng Lâm nhìn chằm chằm vào Phàn An Nhiên đang đứng xa xa. Nhưng Phàn An Nhiên chỉ nói chuyện phiếm với những người khác, căn bản chẳng thèm nhìn nàng.

- Cha, cha!

Mắt Hồng Lâm rơm rớm nước mắt. Con gái sai rồi, trách oan cha rồi. Không biết đời này, con gái còn nhìn lại được cha nữa không.

Hồng Lâm mãi đến lúc này mới bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh ra khỏi mộng đẹp, thấy rõ tất cả mọi việc. Biết cha nàng Đằng Thanh Sơn chỉ vì muốn tốt cho nàng mới làm như vậy.

Đằng Thanh Sơn cũng không biết khốn cảnh của con gái, nhưng, sớm ngày đầu tháng tư, đã nhận được một phong mật tín trọng yếu.

- Sư phụ, sư phụ.

Dương Đông nhanh chóng chạy vào.

- Sư phụ, đại sự không ổn, đại sự không ổn rồi.

Dương Đông có vẻ rất kinh hoảng.

Đằng Thanh Sơn lúc này đang luyện quyền, Lý Quân đang ngồi một bên.

- Sao vậy?

Đằng Thanh Sơn có vẻ rất tỉnh táo, còn Lý Quân thì vội hỏi:

- Đại sự gì không ổn?

- Lâm Lâm sư muội, Lâm Lâm sư muội bị bắt.

Dương Đông vội vàng đáp.

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn, Lý Quân đều rất nghiêm trọng, đưa mắt nhìn nhau. Thật ra ngay khi con gái Hồng Lâm đi theo Phàn An Nhiên ly khai Vĩnh An quận, hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân từng đoán ra sẽ phát sinh những việc thế này. Do đó, trong lòng hai người cũng chỉ lo lắng và tức giận, nhưng không bất ngờ.

- Đưa cho ta.

Đằng Thanh Sơn nhận mật tín.

- Sư phụ, mật tín từ Thanh Sơn hội quán ở quận Giang Ninh đưa tới. Nói là một cao thủ lợi hại lưu bức thư lại. Sau khi biết nội dung, họ giữa đêm lập tức đưa tới đây.

Dương Đông nói.

Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.

Bức thư đã mở, chỉ có mấy câu:

"Đằng Thanh Sơn, con gái ngươi đang trong tay ta! Nếu ngươi muốn cứu con gái ngươi, chỉ có một biện pháp! Mang theo bí tịch Ngũ Hành Quyền Hình Ý Môn, giữa trưa ngày một tháng tư, đến Điền Lan Sơn ở Viêm Châu. Nếu quá hạn, cứ chờ mà nhặt xác con gái ngươi đi!"

Đằng Thanh Sơn không hề kinh ngạc về nội dung bức thư này.

Nhưng trong lòng thì lửa giận bừng bừng.

- Ngày đầu tháng tư? Không phải chính là hôm nay sao?

Lý Quân không kìm được hỏi:

- Thanh Sơn, bây giờ Lâm Lâm đi chung với tên Phàn An Nhiên ra ngoài, chẳng lẽ chúng thật sự ra tay sao?

- Hắn dám nói như vậy, chắc không giả đâu.

Đằng Thanh Sơn có vẻ rất trấn tĩnh.

- Sư phụ, sư phụ! Tính mạng Hồng Lâm sư muội quan trọng hơn.

Dương Đông có vẻ rất vội vàng.

Hắn không biết, Đằng Thanh Sơn đã sắp xếp Bất Tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh âm thầm đi theo Lâm Lâm rồi.

- Yên tâm.

Đằng Thanh Sơn lộ ra nụ cười lạnh:

- Hôm nay ta muốn xem, rốt cuộc là ai đứng sau lưng giở trò!

Đằng Thanh Sơn cảm giác chẳng mấy chốc tất cả những việc này sẽ lộ ra chân tướng.