Cửu Đỉnh Ký

Chương 383: Bốn bản gần nhau




Đằng Thanh Sơn vừa về làm bờ Nguyệt Nha hồ náo nhiệt rất nhiều.

Lúc hoàng hôn, khói bếp uốn lượn.

- Tới rồi.

Hai tay Tiểu Bình bưng một khay cơm, chân như bước trên mây, nhẹ nhàng linh hoạt tới gần bàn ăn. Sau đó Lý Quân cũng bưng một khay đồ ăn, còn lão Uông và Đằng Thú thì bưng chén đũa tới. Chẳng mấy chốc trên bàn ăn bày đầy đồ ăn, mọi người đều ngồi xuống quanh bàn.

- Ừm, mới nhìn đã biết là rất ngon rồi. - Đằng Thanh Sơn khen.

Lý Quân nghe thế cười tít mắt lại.

- Đại thúc.

Tiểu Bình bên cạnh cố ý hầm hừ.

- Gần hai mươi ngày nay đại thúc không ở nhà, chúng ta mỗi ngày đều chỉ ăn hai món, một bát canh. Đại thúc vừa về thoáng cái biến thành sáu món, Tiểu Quân tỷ tỷ rõ ràng quá bất công. Chỉ đối xử với đại thúc là tốt, chẳng đoái hoài gì tới chúng ta.

Vừa ghe thế, trên mặt Lý Quân đã đỏ lựng lên, nàng không khỏi trừng mắt liếc Tiểu Bình:

- Nha đầu kia.

- Muội nói sai à? - Tiểu Bình cười nói.

- Đâu có nói sai.

Đằng Thú bên cạnh lẩm bẩm.

- Đó, A Thú cũng nói là ta không nói sai.

Nụ cười của Tiểu Bình càng rạng rỡ. Điều này khiến trên mặt Lý Quân như bị hơ lửa, nàng không khỏi liếc qua Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn liếc nàng một cái.

- Ha ha… mọi người ăn cơm đi. - Đằng Thanh Sơn cười nói.

Đằng Thanh Sơn nhìn mấy người chung quanh. Lý Quân vẫn một mạch đi theo mình, Tiểu Bình hoạt bát thông tuệ, thiếu niên mãnh thú Đằng Thú, mã phu lão Uông luôn cười hà hà. Vì ở cùng nhau khá lâu, Đằng Thanh Sơn đã quen với mọi người, điều này làm hắn có một loại cảm giác như gia đình mình.

- A Thú, ta không ở đây mấy ngày rồi. Con luyện quyền pháp như thế nào?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

- Vâng, xong rồi. - Đằng Thú gật đầu.

Đằng Thanh Sơn quá kinh ngạc. Hắn biết tên đại đồ đệ này, vì ngay từ đầu khi mình vừa dạy đã răn dạy và quở mắng rất gay gắt, do đó Đằng Thú luôn cho rằng mình làm không ổn. Bây giờ dám nói xong rồi, chứng tỏ khẳng định gã có đại đột phá!

- Đằng đại ca.

Lý Quân vội hưng phấn báo:

- Huynh không biết chứ, thời gian huynh vắng mặt A Thú luyện quyền rất khắc khổ. Hơn nữa còn luyện ra Hành Thổ cương kình nữa!

- Con luyện ra cương kình à? - Đằng Thanh Sơn chấn động.

Mặc dù nói Đằng Thú sớm đã đạt tới cảnh giới gân cốt tề minh, nhưng mấy loại quyền pháp là Hành Thổ Chi Quyền và Hành Thủy Chi Quyền do Đằng Thanh Sơn sáng chế đều là bao hàm đạo của thiên địa. Chỉ khi luyện tập những loại quyền pháp này, cảm nhận được ý cảnh, mới có thể làm nội kình và thần, sinh ra biến hóa kỳ dị, biến thành cương kình!

Một khi sinh ra cương kình, cương kình tiền kỳ, chỉ cần có cương kình là bản thân đã có thể so với tiên thiên hư đan, cộng thêm sức mạnh thân thể của Đằng Thú nữa thì tuyệt đối vượt qua tiên thiên hư đan bình thường.

- Vâng.

Đằng Thú gật đầu.

- Hôm trước vừa luyện ra

- Hay, hay lắm, ha ha...

Đằng Thanh Sơn không khỏi cười ha hả rất thoải mái. Dựa vào việc luyện Hành Thổ Chi Quyền lại có thể luyện ra cương kình! Mặc dù Đằng Thanh Sơn cũng khá chắc chắn sẽ như vậy, nhưng... việc này chỉ là phán đoán. Dù sao hắn tự mình lĩnh ngộ một bộ phận 'Đạo' rồi mới sáng chế ra quyền pháp.

Còn về hiệu quả khi người khác luyện quyền pháp thì tất cả đều chỉ do Đằng Thanh Sơn đoán thôi.

Bây giờ, Đằng Thanh Sơn biết rồi!

Đạt tới cảnh giới tông sư, tu luyện một loại quyền trong ngũ hành quyền, đích xác có thể luyện ra cương kình!

- Có Hình Ý mười hai hình, có Ngũ Hành Quyền, có Tam Thể Thức... một bộ truyền thừa này đủ để làm cho người ta tu luyện tới cảnh giới tông sư! Còn ta cảm ngộ 'đạo' thiên địa, sáng chế ra Hành Thổ Chi Quyền Hành Kim Chi Quyền và ngũ hành quyền cũng đủ để làm cho tông sư tu luyện ra cương kình!

- Chỉ cần như thế, nội gia quyền nhất mạch của ta đủ để phát dương quang đại, so được với Đạo Gia, Phật Tông!

Đằng Thanh Sơn tin tưởng mười phần.

- Tốt lắm! A Thú, con tiếp tục cố gắng tu luyện.

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói, rồi vội hỏi:

- Con luyện ra Hành Thổ cương kình à? Đúng nó không?

- Đúng nó.

Đằng Thú nhìn Đằng Thanh Sơn vẻ thấp thỏm.

Gã biết sư phụ gã có nhiều loại cương kình.

- Được, từ hôm nay trở đi con chuyên môn tu luyện Hành Thổ Chi Quyền và Tam Thể Thức

. Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:

- Hành Thổ Chi Quyền này nhìn thì đơn giản nhưng lại bác đại tinh thâm. Con có thể luyện ra cương kình, có thể nói là ngươi đã lĩnh ngộ được bề ngoài rồi! Luyện nhiều không bằng chuyên tâm, luyện tốt Hành Thổ Chi Quyền đủ để cho con tung hoành thiên hạ rồi.

- Vâng, sư phụ. - Đằng Thú cung kính tuân mệnh.

Gã cũng cảm giác được Hành Thổ Chi Quyền bác đại tinh thâm, càng tu luyện càng cảm giác nội tình vô hạn. Đồng thời cũng càng khâm phục sư phụ có thể sáng chế quyền pháp như thế!

...

Ăn cơm chiều xong trời đã tối hẳn

Đám người Đằng Thanh Sơn cùng đi xuống hang núi ngầm dưới Thần Phủ Sơn.

- Tiểu Quân, mấy ngày vừa rồi bình thường chứ?

Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân sóng vai đi trên những bậc của thông. Lý Quân vui vẻ cười, gật đầu:

- Vâng! Quả là không tệ. Ngày nào cũng thoải mái cả, còn đi Nam Sơn Thành dạo một chút, đường phố phía tây, rồi đi đường Hoa Dương của Nam Sơn Thành. Mấy chỗ đó rất thú vị.

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân, hắn cũng không nói gì nhiều.

Đằng Thanh Sơn hiểu Lý Quân rất rõ!

Năm đó cửa nát nhà tan, Lý Quân khi đó là một cô gái rất nhu nhược, rất đơn thuần. Rồi sau đó nàng theo sư phụ đi, gia nhập một siêu tông phái Thiên Thần cung tiềm phục trong bóng đêm. Dưới sự dạy dỗ của Thiên Thần cung, Lý Quân bắt đầu dần dần thay đổi, sau đó đi Thiên Thần Sơn, trở thành Thần Nữ cao cao tại thượng!

Bề ngoài thì cao cao tại thượng, lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng trong lòng thì lại rất nhu nhược.

Khi ở cùng Đằng Thanh Sơn, bề ngoài thì luôn làm bộ rất kiên cường.

Cho dù hai mươi ngày, mỗi ngày nàng đều ở bên hồ chờ đợi, nàng cũng sẽ nói... hai mươi ngày vừa rồi rất vui vẻ rất thoải mái, vô ưu vô lự!

- Theo ta long đong trên biển, cảm thấy có gì bận tâm cũng không chịu nói với ta.

Đằng Thanh Sơn thầm than.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, cảm cảm giác khi mình bị đủ loại buồn khổ, nhưng lại phải luôn ép tận đáy lòng khổ như thế nào. Kiếp trước khi huấn luyện sát thủ, Đằng Thanh Sơn vẫn phải như vậy. Đợi sau này gặp được Tiểu Miêu rồi phát sinh cảm tình, hai người gắn bó lẫn nhau, nương tựa lẫn nhau.

Trong hang núi trống trải, những viên Thiết Diệp Quả tựa như dạ minh châu được đặt ở các nơi làm cả hang núi mờ ảo có vầng sáng màu xanh lá, như mộng như ảo.

Đám người Lý Quân vừa đều đi vào đã tới chỗ ngủ. Chỉ còn Đằng Thanh Sơn một mình lấy Khai Sơn Thần Phủ ra, trước để Khai Sơn Thần Phủ sang một bên, đồng thời mở khóa rương.

- Keng!

Đằng Thanh Sơn mở rương sắt, lấy sáu bản khắc đá bày một hàng ngang dựa vào vách hang núi. Mỗi một bản khắc đá đều có điêu khắc tranh vẽ, mỗi một bản khắc đá đều có chữ Đạo khác hẳn nhau. Chỉ cần quan khán sáu bản khắc đá, Đằng Thanh Sơn đã cảm thấy khí thế phô thiên cái địa đập vào mặt.

- Sáu bản khắc đá này, phân biệt là Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thức thứ sáu, thức thứ mười hai, thức thứ mười bảy, thức thứ mười tám, thức thứ mười chín, thức thứ hai mươi.

Vừa thấy nội dung điêu khắc, Đằng Thanh Sơn lập tức phán đoán ra thứ tự của nó.

- Lúc trước ta bắt Đổng Triết Tử, từ đó tìm được bản khắc đá chính là thức thứ chín.

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy nội dung, trong lòng cảm thấy rất vui sướng!

Bởi vì...

Khai Sơn Tam Thập Lục Thức chính là tuyệt học cực mạnh của Vũ Hoàng! Do đó, ba mươi sáu thức càng về sau càng thâm ảo. Những chiêu thức quá thâm ảo thì chỉ sợ cường giả sơ nhập hư cảnh cũng không thể lĩnh ngộ được. Đằng Thanh Sơn lo lắng nhất là gặp phải những chiêu thức về sau.

Nếu xuất hiện những chiêu thức thâm ảo như thức ba mươi hai, thức ba mươi ba, dù Đằng Thanh Sơn có được cũng chẳng thể dùng.

- Không hổ là Húc Nhật Thương Hành, Thương Hành truyền thừa trên ba ngàn năm! Sáu bản khắc đá này có bốn bản gần nhau

Đằng Thanh Sơn càng vui mừng.

Thứ chiêu mười bảy, mười tám, mười chín, hai mươi, bình thường có thể có được những chiêu thức tương lân, ý cảnh nối tiếp lẫn nhau, việc lĩnh ngộ sẽ ít hơn nhiều.

- Bắt đầu đi.

Đằng Thanh Sơn cầm Khai Sơn Thần Phủ để một bên, nhất thời sức mạnh kỳ dị ẩn chứa trong Khai Sơn Thần Phủ cùng sáu ấn ký của Vũ Hoàng lưu lại trong sáu bản khắc đá thông với nhau những vầng sáng mờ ảo nối liền Khai Sơn Thần Phủ trong tay Đằng Thanh Sơn và sáu bản khắc đá. Sáu bản khắc đá tựa như một con vật sống.

- Ầm ầm...

Lúc này, Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn chìm vào thế giới của Vũ Hoàng!

Những chiêu chiêu thức thức huyền bí, sáu thức được Vũ Hoàng phân chia làm trên một trăm chiêu. Các loại bóng người chiêu thức phô thiên cái địa, không ngừng hiện ra trước mắt Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn chỉ tập trung tinh thần để tu luyện..

Còn Thanh Loan một bên đang cuộn tròn trên mặt đất.

Thông đạo gần đó có cái đầu khổng lồ hình tam giác của Lục Túc Đao đang nằm, chợt nó mở to mắt nhìn Đằng Thanh Sơn tu luyện. Sau đó Lục Túc Đao lại nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

¨

Tu luyện không ngày không tháng, Đằng Thanh Sơn tu luyện ngày đêm, thậm chí còn nói cho Lý Quân là cơm trưa cơm chiều cũng không cần, đừng có tới quấy rầy hắn!

Đằng Thanh Sơn đạt tới cảnh giới bây giờ, mấy tháng liền không ăn cũng chẳng sao. Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không tới nỗi, mặc dù mất ăn mất ngủ, nhưng khoảng chừng bảy tám ngày, vẫn ra ngoài ăn cơm với mọi người.

Chẳng mấy chốc đã qua trên ba tháng.

Buổi trưa nay ánh nắng chiếu rọi vào người rất ấm áp. Lớp băng cứng bên bờ Nguyệt Nha hồ cũng đã tan đi, dưới ánh nắng hồ nước phản quang lấp lánh rất chói mắt.

- Thức thứ chín này khó hơn thức thứ sáu, việc lĩnh ngộ thật ra rất dễ dàng. Nhưng thức thứ mười hai rõ ràng khó hơn nhiều.

Đằng Thanh Sơn đi vào đám cây trong rừng, đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua hắn đi ra khỏi hang núi ngầm. Cho dù có khắc khổ mấy cũng phải thả lỏng, dù sao thức thứ mười hai cũng đích xác rất khó.

- Hả?

Đằng Thanh Sơn đột nhiên thoáng nhìn bóng người trong rừng.

- Lão Uông?

Đằng Thanh Sơn đi qua.

...

Lão Uông đang ngồi trên chạc cây, hông lão lộ ra một thanh trường kiếm, lão đang cầm tẩu thuốc rít lên tạch tạch, ánh mắt mơ màng.

- Đi theo ông chủ tu luyện lâu như vậy, kiếm pháp ta đã hơn trước gấp mười rồi. Ông chủ dạy kiếm pháp cho ta, đích thật là một thứ kiếm pháp nhất đẳng trong thiên hạ. Nhưng... ta mà muốn đạt tới tiên thiên thì quá khó, quá khó!

Trong đầu Lão Uông đang rất loạn.

- Trong thiên hạ tổng cộng có bao nhiêu Vũ Thánh? Chẳng lẽ ta phải đợi đạt tới Vũ Thánh mới đi được?

- Chỉ sợ đến chết ta cũng chưa làm được.

Cơ mặt Lão Uông giật giật.

- Lão Uông, làm gì thế?

Một thanh âm từ phía dưới truyền đến.

Lão Uông nhìn xuống phía dưới vội nhảy khỏi chạc, cung kính nói:

- Ông chủ.

Đối với Đằng Thanh Sơn, lão Uông có rất nhiều cảm kích.

- Lão Uông, ta cuối cùng cảm thấy bộ dáng ông như có gì tâm sự. Nếu không ngại, ông cứ đem những gì trong bụng ông nói ra nhé!

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.

Lão Uông giật mình ngơ ngác, trên mặt lộ ra vẻ rất phức tạp.