Cửu Đỉnh Ký

Chương 379: Thần Thú Ô Chuy Mã




Cưỡi Cuồng Phong Ưng, Đằng Thanh Sơn thấy bốn phương tám hướng đều đen kịt. Vô số những con chim bay lướt qua Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng, bay thật xa đi nơi khác.

- Quác... quác...

Những tiếng kêu liên tục, vang vọng chân trời.

"Những Thôn Xà Điểu (chim ăn rắn) này, dựa theo sách ghi lại, lấy độc xà làm thức ăn. Còn trong Vân Mộng Trạch thì độc xà vô số. Đám Thôn Xà Điểu này theo lý thì không nên di chuyển mới đúng." Đằng Thanh Sơn cảm thấy hơi lạ. Trong vùng đầm mênh mông này, đích xác rất nhiều thôn xà điểu. Phía trước Thanh Sơn vẫn đông nghịt chim, làm hắn cũng không thấy rõ phía trước là gì.

- Ngâm...

Như tiếng tuấn mã hí, lại tựa thanh âm rồng ngâm từ chân trời xa xa cuồn cuộn vang đến. Lập tức cả đám Thôn Xà Điểu đều liều mạng vỗ mạnh hai cánh, bỏ chạy rất nhanh. Chẳng mấy chốc, xung quanh Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng chỉ còn lại nhóm Thôn Xà Điểu cuối cùng.

Thôn Xà Điểu tộc vừa rời đi, phía trước Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn quang đãng.

- Đó là gì?

Đằng Thanh Sơn nhìn ra xa. Một tuấn mã cao lớn, cả thân đen bóng đang tung bốn vó, chạy như bay giữa không trung.

Bốn vó chạy như bay, tựa như dưới chân là đất bằng.

Bộ lông bờm đen huyền theo gió phiêu lãng, tựa như áo choàng của thiên mã, tốc độ nó cũng không nhanh, chỉ tương đương với đám Thôn Xà Điểu tộc. Nó đang không ngừng chạy băng băng, vừa phát ra tiếng kêu vang vọng cả chân trời, xem ra rất thích chí khi được rượt đuổi theo đám Thôn Xà Điểu tộc.

- Không có cánh, lại chạy như bay giữa không trung. Đây là... đây là vua của Vân Mộng Trạch, thần thú Ô Truy Mã?

Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi.

Không cánh mà bay giữa không trung, không thể nghi ngờ gì nữa nó phải là một yêu thú hư cảnh đại thành.

Ô Truy Mã chạy như bay trên không. Phía trước là vô tận Thôn Xà Điểu tộc như gặp phải thiên địch cực kỳ đáng sợ, đang liều mạng chạy trốn.

Ô Truy Mã đột nhiên quay đầu dùng con ngươi đen sẫm sâu thẳm nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

"Đây là..."

Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy hai tròng mắt Ô Truy Mã có sức mạnh kỳ dị. Hắn có ảm giác tương tự như một luồng nước lạnh trong nháy mắt cuộn tới. Đầu óc Đằng Thanh Sơn toàn bộ chao đảo. Đang đứng trên lưng Cuồng Phong Ưng, hắn không khỏi lảo đảo, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Một con là thần thú Ô Truy Mã đang chạy băng băng giữa không trung, một là nhân loại cưỡi Cuồng Phong Ưng. Hai bên chỉ đối diện trong phút chốc, thấy Đằng Thanh Sơn thoáng cái trở nên sắc mặt tái nhợt, Ô Truy Mã phát ra một tiếng hí tựa như rồng ngâm rất cao ngạo, rồi lại chạy như bay đuổi theo vô số con Thôn Xà Điểu.

Nhìn Ô Truy Mã dần dần biến mất cuối chân trời, lòng Đằng Thanh Sơn vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

"Không hổ là Ô Truy Mã, tọa kỵ của chí cường giả Đoan Mộc Vũ." Đằng Thanh Sơn vô cùng thán phục.

Đằng Thanh Sơn có cảm giác, khi đối diện, e rằng con Ô Truy Mã này chỉ dùng một chiêu là có thể dễ dàng giết chết hắn.

"Tuy Mộng Vân Trạch nguy cơ khắp nơi, nhưng đối với ta thì chẳng hề nguy hiểm. Đối với Ô Truy Mã thì chỉ sợ chính là sân vườn nhà nó. Nó chính là vua của Vân Mộng Trạch." Đằng Thanh Sơn thầm than. Nếu có thể thu phục được một yêu thú hư cảnh đại thành, rồi cưỡi nó tung hoành Cửu Châu Đại Địa nhỉ.

Nhưng, với thực lực mình bây giờ, điều này chỉ là một giấc mơ.

"Cứ tiếp tục tìm Vân Mộng Bạch Quả. Một khi tìm được, chẳng những có hy vọng để cha lại đứng lên, mà còn có thể có được sáu bản khắc đá để có thể tiến vào hư cảnh."

Thanh Sơn tiếp tục cưỡi Cuồng Phong Ưng, cẩn thận dò xét Vân Mộng Trạch mênh mông trùng điệp phía dưới.

*****

Đêm mười tám sau khi vào Vân Mộng Trạch.

- Vù...

Cuồng Phong Ưng từ trên trời đáp xuống một quả núi ước chừng cao chỉ hơn mười trượng. Nói đúng ra, là một quả núi thấp chỉ cao hơn mười trượng thì căn bản cũng không tính là núi, chỉ có thể xem như gò, đồi thôi.

Tối nay, ánh trăng rất sáng, mặt trăng tròn vạnh vạnh như một viên ngọc vắt ngang không trung.

Bóng đêm bao phủ cả Vân Mộng Trạch. Chung quanh chỗ của Đằng Thanh Sơn có những dãy đồi liên miên không dứt. Những gò đất nhỏ thấp bé, giữa những gò đất là không ít đầm lầy. Dưới ánh trăng chan hòa khắp nơi, có thể thấy rõ ràng bề ngoài đầm lầy này bị che phủ bởi một tầng sương mù bốc cao.

Khiến cho Vân Mộng Trạch như mộng như ảo.

- Tiểu Hôi. Nghỉ ngơi thoải mái nhé!

Đằng Thanh Sơn vỗ vỗ vào bộ lông Cuồng Phong Ưng, rồi lập tức, đặt một con chim cao bằng nửa người lên một hòn đá. Con chim này là do khi bay trên đường, Đằng Thanh Sơn tiện tay bắt lấy.

Đây là bữa cơm của Đằng Thanh Sơn và Cuồng Phong Ưng.

Đằng Thanh Sơn tới một gốc đại thụ bên cạnh, cắt thân cây thành những khúc củi nhẹ nhàng như cắt bùn, sau đó hai tay hắn xuất hiện ngọn lửa, đốt những khúc củi này cháy bập bùng. Đằng Thanh Sơn thoải mái tạo một đống lửa trên mặt đất.

- Xoẹt xoẹt...

Hắn nhanh chóng vặt lông, bỏ lòng ruột, dùng cương kình thủy hệ chấn động làm cho cả con chim sạch sẽ, rồi đặt trên đống lửa, nướng từ từ. Dùng vài hương liệu kiếm được từ Vân Mộng Trạch, hắn làm cho hương vị dã điểu trở nên ngon vô cùng.

- U...

Cuồng Phong Ưng đứng cạnh đóng lửa, mắt nhìn chằm chằm vào con chim nướng.

- Tiểu Hôi. Đừng vội.

Đợi nướng chín, Đằng Thanh Sơn xé một khối nhỏ ra nếm thử rồi gật đầu.

- Ừm. Được rồi.

Nói rồi, hắn xé cho mình một cái đùi, còn đặt cả phần còn lại của con chim cao bằng nửa thân người đã được nướng chín trước mặt Cuồng Phong Ưng. Một cái đùi, cũng tối thiểu phải bảy tám cân thịt.

Một người một yêu thú ăn ngon lành.

Ti...

Ti...

Một vài thanh âm rất rất nhỏ vang lên khắp bốn phía. Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn qua, thấy trong đám cỏ dại bụi rậm gần đó có một vài con rắn lớn màu xanh lá hoặc đen thui từ từ trườn đến gần. Đằng Thanh Sơn thấy thế thầm lắc đầu. Hắn đã quen rồi. Khi hắn nấu bữa tối, rất dễ dàng lôi cuốn các loại độc trùng, thủy thú ở Vân Mộng Trạch.

Hơn nữa, mùi thịt nướng chín cũng hấp dẫn đám thủy thú độc trùng. Nhưng Đằng Thanh Sơn sớm đã có phương pháp ứng phó.

- Tiểu Hôi!

Đằng Thanh Sơn gọi.

- U...

Cuồng Phong Ưng phát ra một tiếng kêu chói tai. Khí tức của yêu thú tiên thiên lập tức phát ra lập tức dọa đám rắn dữ tợn vội lui về phía sau. Rồi cả đám rắn rất biết điều, trốn ra thật xa.

- Hống...

Một tiếng tiếng gầm khó nghe từ phía trước vọng đến.

Cuồng Phong Ưng vừa nghe, lập tức giận dữ, càng phát ra tiếng kêu to hơn, cao vút hơn.

- Hống...

Con quái thú nào đó xem ra tựa hồ cũng rất phẫn nộ. Khu vực chung quanh trăm dặm đều là địa bàn của nó. Nó là vương giả khu vực chung quanh, sao có thể khoan dung cho yêu thú khác đến đây gầm rú? Hiển nhiên con quái thú này không biết, đây là Cuồng Phong Ưng cố ý khiêu khích nó.

Đằng Thanh Sơn cầm một cái đùi nướng, cạp vài miếng lớn, rồi đặt cái đùi nướng sang một bên. Bàn tay đầy dầu mỡ được cương kình trong nháy mắt đánh bay đi, hắn cầm Luân Hồi thương nhảy ra:

- Tiểu Hôi, ngươi ở đây, ta đến xem.

Cuồng Phong Ưng gật đầu lia lịa rất vui vẻ.

Cuồng Phong Ưng là tiên thiên yêu thú. Cũng chỉ là yêu thú tiên thiên sơ cấp thôi, theo lý, nó không dám kiêu ngạo với những yêu thú khác như vậy.

Nhưng nó đi theo Đằng Thanh Sơn, nên có thể kiêu ngạo như thế. Nguyên nhân chính là vì nó quá kiêu ngạo, nên mới có thể làm cho một vài yêu thú khác bất mãn, phát ra tiếng gầm phẫn nộ. Từ đó, Đằng Thanh Sơn thông qua thanh âm biết được chỗ ở của yêu thú. Đây cũng là biện pháp Đằng Thanh Sơn tìm yêu thú.

"Mang theo Tiểu Hôi thật là sáng suốt. Muốn tìm yêu thú quả thật dễ dàng hơn nhiều." Trong mười tám ngày qua, Đằng Thanh Sơn tìm được hơn ba mươi con yêu thú. Hơn phân nửa yêu thú đều vì Cuồng Phong Ưng ban đêm gào rú, khiến cho chúng cũng gầm lên theo, nên cuối cùng mới bị Đằng Thanh Sơn phát hiện.

Cầm Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn lướt ra ngoài đầm, chìm vào đám sương mù.

Rào... rào...

Mỗi một bước đều làm mặt hồ dập dờn sóng gợn. Trong đầm khi thì xuất hiện một con độc xà, lúc thì một con quái ngư dài bằng hai người. Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua, căn bản không đếm xỉa tới đám độc xà thủy thú này. Hắn nhanh chóng tiến về phía quả núi vừa rồi phát ra tiếng gầm.

- Ca...

Một đầu con đại ngư dữ tợn cùng loại với cá sấu màu xám nhảy vọt lên. Hàm răng như gươm dao vô cùng sắc bén nghiến qua nghiến lại cạp về phía Đằng Thanh Sơn.

Bộ giáp màu thủy lam ngoài thân Đằng Thanh Sơn đột nhiên dập dờn.

Con đại ngư màu xám bị chấn văng ra ngoài. Ở giữa không trung nó lật một cú rồi lăn một vòng, ngã tòm xuống hồ nước làm bắn tung vô số bọt nước.

Đằng Thanh Sơn bắn vút lên cao, nhảy tới một quả núi. Đây là một quả núi thấp ước chừng trăm trượng. Quả núi thấp bằng đá xanh đen, có vô số rong tảo cỏ dại, còn có một vài những dây leo.

"Nhiều rắn thế à?" Đằng Thanh Sơn nhướng mày.

Trong nước có rắn thì rất bình thường. Nhưng đây là trên núi mà lại có rải rác khắp nơi vô số những rắn là rắn. Việc này quả là hiếm thấy ở Vân Mộng.

"Núi rắn? Bãi rắn?" Thanh Sơn thầm nhủ, rồi lao lên quả núi, lướt nhanh tới!

Quả núi này rất nhiều rắn.

- Xoẹt.

Đằng Thanh Sơn một cước đạp nát hai con rắn. Chung quanh không ít rắn kêu lên ti ti, thậm chí còn nhảy lên cạp vào Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn coi như chẳng thấy, lướt nhanh tới. Phàm là có con rắn nào muốn công kích hắn, đều bị cương kình sắc bén đánh bay hoặc đánh chết. Cũng có con bị đạp chết. Chỉ trong thời gian khoảng mười hơi thở, Thanh Sơn đã tìm tới chỗ con yêu thú.

"Thật là một đại gia hỏa."

Đằng Thanh Sơn nhìn thấy một cái đuôi rắn thò ra khỏi hang. Cái đuôi rắn đầy những vảy màu đen to chừng cái vại nước, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy cả người phát run.

"Nơi này quả nhiên là bãi rắn. Đâu cũng rắn là rắn. Con đó chắc cũng yêu thú họ nhà rắn."

Đằng Thanh Sơn vừa giậm chân.

- Ầm ầm...

Cả quả núi chấn động mạnh, vô số những tảng đá bung ra, lăn chết không ít rắn.

- Hống..

Tiếng gầm phẫn nộ từ trong huyệt động vang ra, đuôi rắn quẫy mạnh.

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu.

Chỉ thấy một con rắn với cái đầu còn lớn hơn bánh xe, từ trên đỉnh núi xuất hiện, nhìn xuống Đằng Thanh Sơn phía dưới. Ngay sau đó, một cái đầu rắn khổng lồ khác, cũng to như vậy từ đỉnh núi trườn ra.

"Hai con yêu thú?" Đằng Thanh Sơn cả kinh.

Xoẹt xoẹt...

Hai con rắn lớn rườn xuống phía dưới, chẳng mấy chốc Đằng Thanh Sơn kinh ngạc phát hiện ra: "Không phải hai con yêu thú. Mà một cái con tử hoàn xà (rắn cạp nong màu tím) có hai đầu." Nhìn thấy một con yêu thú có một thân hình kềnh càng, nhưng lại có tới hai cái đầu dữ tợn, trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên những nghi chép trong bộ sách về yêu thú.

Tử Hoàn Xà: bụng có những hoa văn hình vòng màu tím. Khi Tử Hoàn Xà trưởng thành, dài ước chừng mười trượng, nó trở thành yêu thú tiên thiên.

Sau khi lột xác, sẽ mọc ra cái đầu thứ hai. Sau khi đã trở thành song đầu Tử Hoàn Xà, thân thể dài ước mười lăm trượng. Là yêu thú tiên thiên kim đan, miệng phun dịch độc có thể làm tan vàng nát đá.

"Chậc chậc… Tới Vân Mộng Trạch mười tám ngày rồi, gặp được hơn ba mươi yêu thú, cộng cả ngươi thì ta tổng cộng cũng mới gặp được ba con yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan."

Đằng Thanh Sơn không sợ mà mừng.

"Yêu thú Tiên thiên kim đan, nếu sào huyệt của nó có dược thảo linh quả thì khẳng định phải là bảo bối thượng đẳng." Lúc trước Đằng Thanh Sơn đã gặp được hai con yêu thú tiên thiên kim đan ở Vân Mộng Trạch, hắn đã có thu hoạch rất lớn.