Cửu Đỉnh Ký

Chương 368: Ai bắt ai?




Trong khu vườn này mặt đất đều được lát những viên thanh thạch chỉnh tề, trên đó không hề có tuyết đọng, chỉ trên những ngọn cây cối và hoa cỏ mới có chút tuyết.

- Hừ hừ!

m thanh đau đớn từ bên cạnh truyền đến.

Một nam tử một mắt thân thể cường tráng bị trói chặt vào một cây cột sắt. Lúc này có người dùng cái kìm sắt chuyên dụng chọc thẳng vào miệng nam tử một mắt, máu không ngừng chảy ròng ròng từ khóe miệng y. Tất cả mọi người ở đây đều đưa mắt nhìn vào Đằng Thanh Sơn.

- Bảo vệ gia chủ!

- Bắt lấy thích khách!

Những âm thanh vang lên hết đợt này đến đợt khác.

- Ầm ầm...

Vô số quân lính, môn khách đều lao vào trong vườn.

- Dừng lại!

Tiếng nói thanh thúy vang dội mạnh mẽ vang lên. Người vừa kêu lên là mỹ phụ nhân ngồi trên ghế cao, nhất thời tất cả các cao thủ đứng tại khu vường đều đình chỉ không công kích Đằng Thanh Sơn nữa. Nhưng họ vẫn vây chặt lấy hắn, trong bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị phát động công kích.

Đằng Thanh Sơn có vẻ rất có hứng thú, hắn ngẩng đầu hướng mắt nhìn Đổng Triết Tử nói:

- Nữ gia chủ nuôi nam thiếp? Lai còn thích hành hạ người ta đến chết?

Đằng Thanh Sơn cẩn thận nhìn Đổng Triết Tử, xem nữ kiêu hùng kiếp này là người như thế nào?

Đổng Triết Tử hình thể đầy đặn, sắc mặt hồng nhuận, đặc biệt là ánh mắt mờ ảo lung linh trông rất dụ dỗ!

Đổng Triết Tử thấy Đằng Thanh Sơn thì nhãn tình sáng lên, không khỏi tán thưởng:

- Tiểu ca anh tuấn thật!

Theo Đổng Triết Tử, Đằng Thanh Sơn có khí chất hơn đám nam thiếp của mụ, nếu so với Đằng Thanh Sơn thì đám nam thiếp không đáng kể chút nào.

- Tiểu ca tìm ta à?

Đổng Triết Tử ngồi trên ngai vàng, khóe miệng mụ nhếch lên nụ cười nhạt, hai tay nhè nhẹ xoa xoa nhau một chút, cười mỉm nói:

- Tiểu ca đích thật là có can đảm, dám tới đây hành thích ta. Người muốn hành thích ta nhiều lắm, nhưng Đổng Triết Tử ta vẫn còn có thể sống tới bây giờ!

- Nhưng ta vốn là một người rất khoan dung. Hôm nay ta tha cho tiểu ca vô tội nhưng từ hôm nay trở đi cậu chính là nam thiếp thứ mười của ta.

Thanh âm Đổng Triết Tử vang vọng khắp trong vườn.

Đằng Thanh Sơn nghe thế ngơ ngác.

- Nam thiếp? Ta làm nam thiếp ả à? Đổng Triết Tử thật là chết đến trước mắt mà vẫn chẳng biết!

Đằng Thanh Sơn thầm lắc đầu, đồng thời đi nhanh về phía Đổng Triết Tử, vừa đi vừa cười:

- Lão yêu bà Đổng Triết Tử này chết đến nơi rồi mà vẫn còn ngu ngốc chẳng biết gì! Rõ là buồn cười!

Đổng Triết Tử nghe thế sắc mặt khẽ biến.

Lão yêu bà ư?

Đổng Triết Tử hận nhất là người nào nói về tuổi mình. Là một tiên thiên cường giả, dung mạo Đổng Triết Tử dừng lại ở mức ba mươi mấy tuổi chính là lúc xinh đẹp nhất. Mặc dù bây giờ ả đã trên sáu mươi tuổi, nhưng dù sao nhìn từ bề ngoài thì không thể biết được tuổi thật.

- Bắt hắn cho ta!

Đổng Triết Tử sầm mặt lại quát, nhưng ngay sau đó vội nói thêm:

- Không được gây thương thích hoặc làm hắn chết.

- Dạ!

Nhất thời đám người đang vây quanh Đằng Thanh Sơn ai nấy đều kêu lên, cả đám như sư tử cọp vằn hung mãnh, cầm binh khí lao về phía hắn.

- Hay lắm!

Đằng Thanh Sơn nhìn đám người này lắc đầu, họ là những cao thủ nội kình và đám lính đều muốn lập công.

- Thôi đi, không so đo với chúng!

Chỉ thấy mấy trăm người vây kín Đằng Thanh Sơn, nhưng thân hình hắn lại giống như ảo ảnh, chợt ẩn chỗ này hiện chỗ kia giống như một quỷ ảnh.

Mỗi một lần ẩn hiện đều cách xa mấy trượng.

- Đừng chạy!

- Hắc!

Hai môn khách đồng thời vung chưởng chụp vào hắn, thế nhưng Thanh Sơn lại lóe lên rồi biến mất khiến hai người đánh vào nhau

Cảnh này làm cho Đổng Triết Tử ngồi trên ngai vàng cao cao biến sắc:

- Thân pháp thật là lợi hại, chỉ nhìn vào thân pháp thì biêt người này sợ là cường giả tiên thiên Vũ thánh. Lại có Vũ hánh tới ám sát ta sao? Nhưng ta căn bản không biết hắn!

Lúc trước đấu giá ngốc thạch ở Nam Sơn Thành không ít gia tộc tới đó tham gia, lúc đó Đổng gia đang đánh nhau với Giang gia nên không thể đi.

- Giết hắn cho ta!

Đổng Triết Tử lớn tiếng quát.

Vốn đám môn khách, lính ai nấy đều bị bó chân trói tay, vừa nghe lệnh chúng đều quát lên một tiếng lớn, hoặc dùng lợi tiễn, hoặc dùng ám khí, hoặc dùng độc dược kín cả trời đất, ai nấy đều lao về phía Đằng Thanh Sơn.

- Veo!

Đằng Thanh Sơn liên tiếp bước ba bước, mỗi một bước đều xa tám trượng trực tiếp đi ra khỏi vòng vây của đám người này, hắn đi tới phía trước Đổng Triết Tử không tới mười trượng.

- Lão yêu bà, chỉ bằng công phu miêu cẩu của đám người này mà cũng muốn giết ta sao?

Đằng Thanh Sơn cười rồi tiếp tục lướt tới. Hắn không suốt ruột, mỗi một bước đều chậm rãi từ từ.

- Lên!

Đổng Triết Tử vung tay.

Nhất thời đám cao thủ sau mụ lao lên một loạt.

- Xoạt xoạt...

Liên tiếp những tiếng rút đao, một loạt cao thủ cùng nhau rút đủ loại chiến đao. Có mười sáu cao thủ toàn bộ sử dụng chiến đao.

- Chết đi!

Mười sáu người cùng chém ra.

Đằng Thanh Sơn chỉ bước một bước đã xa ra hai trượng, dễ dàng hiện lên giữa mười sáu cao thủ này. Đám cao thủ nhất thời biến sắc tái nhợt, mọi người càng điên cuồng vây lấy hắn.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười đi thêm một bước nữa lại ra xa hai trượng. Trong mắt Đằng Thanh Sơn, những cao thủ chung quanh này dường như không hề tồn tại.

Lúc này hắn cách Đổng Triết Tử có hai trượng cuối cùng.

- Hừ!

Đổng Triết Tử vỗ ngai vàng hóa thành một ảo ảnh màu đỏ, lao nhanh vào phía trong bỏ trốn.

- Ha ha… Đổng Triết Tử, ngươi cũng có hôm nay, ha ha...

Nam tử một mắt bị trói vào cột sắt hưng phấn gào lên thống khoái.

- Vị huynh đệ kia. Thiết Tam ta cám ơn ngươi, ha ha...

Răng đã bị rút ra khá nhiều nhưng nam tử độc nhãn lại cực độ hưng phấn.

Thân hình Đằng Thanh Sơn vẽ nên một đường cong quỷ dị tựa như một con cá trạch trong nước.

- Lão yêu bà, đừng chạy.

Thanh âm Đằng Thanh Sơn cuồn cuộn như thiên lôi, vang vọng ù cả tai Đổng Triết Tử.

Đổng Triết Tử trước mắt chỉ cảm thấy ánh sáng nhoáng lên, Thanh Sơn đã xuất hiện trước người mụ.

- Ngươi...

Đổng Triết Tử sắc mặt trắng bệch, mụ nhìn thanh niên trước mắt lom lom.

- Ai mời ngươi đối phó với ta?

Đổng Triết Tử lập tức lùi lại hai bước.

- Người khác mời ngươi mất bao nhiêu vàng bạc thì Đổng Gia ta sẽ đưa cho ngươi gấp đôi, không gấp ba! Nói cho ta biết đi, Đổng Gia của ta sẽ cho ngươi mà, của cải của Đổng Gia ta có bao nhiêu tuyệt đối sẽ đưa cho ngươi.

- Ngươi không mời nổi đâu.

Đằng Thanh Sơn cười rồi tiến lên, tay phải như lợi trảo chộp cứng lấy Đổng Triết Tử.

Đổng Triết Tử lộ ra vẻ ác độc, mụ thò tay vào bên hông, một đạo tử quang bốc lên, đó chính là bội kiếm của Đổng Triết Tử. Cùng lúc này một đạo tia chớp màu đen từ tay trái Đổng Triết Tử bắn về phía Đằng Thanh Sơn.

- Veo!

Tay trái Đằng Thanh Sơn vung lên bắt lấy một ám khí hình thoi rất sắc bén. Tay phải thì dễ dàng chụp thanh nhuyễn kiếm tử sắc

- Ngươi...

Đổng Triết Tử cực kỳ hoảng sợ, tử sắc tiên thiên chân nguyên trên người mụ chợt bung ra muốn liều mạng rút tử sắc nhuyễn kiếm. Nhưng tay phải Đằng Thanh Sơn nắm chặt lấy nhuyễn kiếm tử sắc cứng như một cái đai sắt khiến mụ không thể rút ra được.

- Tay hắn sao có thể cứng như thần binh được?

Đổng Triết Tử hoảng sợ đến ngây người.

- Ta là Vũ thánh. Người có thể dùng tay không bắt lợi kiếm ta thì... hắn rốt cuộc là ai.

- Ngươi chơi ám khí với ta à?

Tay trái Đằng Thanh Sơn dùng sức, ám khí hình thoi đã bị Đằng Thanh Sơn nghiền nát thành bột.

Đằng Thanh Sơn tiến lên một bước!

- Bùng!

Nắm tay hắn nhanh như chớp nện vào bụng Đổng Triết Tử với tốc độ rất nhanh, căn bản cũng không cho Đổng Triết Tử né tránh. Chỉ thấy Đổng Triết Tử bị Đằng Thanh Sơn một quyền đánh lùi lại mấy bước.

- Phốc!

Máu phun ra, sắc mặt mụ trong nháy mắt trở nên xanh rờn.

Đổng Triết Tử biến sắc, thê lương nói:

- Ngươi, ngươi hủy đan điền ta!

- Đừng lắm lời.

Đằng Thanh Sơn thân hình lóe lên, hắn dễ dàng chụp lấy hai vai Đổng Triết Tử khẽ dùng sức một chút đã bóp rời khớp vai của mụ. Chỉ thấy hai tay Đổng Triết Tử vô lực thõng xuống.

- Đi!

Đằng Thanh Sơn vác Đổng Triết Tử lên vai rồi quay lưng đi.

- Tên hỗn đản này, tên hỗn đản này. Mau thả ta ra, nếu không... nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận.

Đổng Triết Tử gào rú.

- Đổng gia ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi.

Trong nháy mắt bị người bắt, đến cả công trình khổ tu trở thành tiên thiên chân nguyên cũng khoảnh khắc hoàn toàn bị phế bỏ. Đổng Triết Tử hoàn toàn lâm vào trạng thái điên cuồng.

- Thả gia chủ ra!

Một đám lính, môn khách cầm chắc binh khí do dự đứng đó. Họ đều đã thấy thực lực Đằng Thanh Sơn, biết rõ không có biện pháp nào có thể đối phó được với hắn, nhưng bọn chúng cũng không thể trơ mắt nhìn người bị kéo đi?

- Ai dám tới Đổng gia ta láo xược!!!

Một tiếng hét phẫn nộ tựa như sấm vang vọng khắp bầu trời Đổng gia.

Chỉ thấy một cái bóng màu đen từ trong nhà xa lao tới, vai Thanh Sơn đang vác thân thể của Đổng Triết Tử, nên chỉ liếc liếc nhìn người vừa tới lắc đầu cười rồi hắn nhảy lên nóc nhà.

- Mau thả ta!

Đổng Triết Tử gầm gào.

Đằng Thanh Sơn vác thân thể Đổng Triết Tử lướt trên nóc nhà, lạnh lùng nói:

- Lão yêu bà, nếu ngươi còn nói nhảm ta sẽ bán ngươi cho kỹ viện đó!

Vừa nghe hắn nói thế Đổng Triết Tử sắc mặt trắng bệch, mụ vốn là một nữ gia chủ cao cao tại thượng, được xưng là Đổng nữ vương.

Bán vào kỹ viện? Giết mụ còn hơn.

- Chết đi!

Một đạo bóng đen lao thẳng tới, bóng kiếm lóe lên sáng lòe.

Thân ảnh Đằng Thanh Sơn nhoáng lên một cách quỷ dị, 'Du Ngư thân pháp!'

Dễ dàng né tránh bóng đen đang lao tới, Đằng Thanh Sơn tung một cước trực như chớp!

- Bùng!

Một cước đã đá vào lưng của bóng đen. Một cước đáng sợ với sức mạnh hơn mười vạn cân làm bóng đen bị đá bay như một ngôi sao băng rồi tiếp tục rơi xuống phía dưới.

- Bùng!

- Bùng!

- Bùng!

...

Y va nát một gốc cây, va vào một vách tường, rồi sau đó lưu lại một vết lún rất sâu trên mặt đất, sau đó bóng đen đó mới dừng lại được.

- Sao có thể như vậy!

Đổng Triết Tử trừng mắt.

Người nọ...

Người nọ là đệ nhất cao thủ của Đổng gia đã đạt tới cảnh giới tiên thiên thực đan Vũ thánh cường giả. Một cước đã đá bay? Một chiêu thôi?

- Ha ha… con tiện nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha!!!

Phía dưới nam tử một mắt bị trói trên thiết côn không khỏi ngửa đầu cười phá lên, khóe miệng máu vẫn không ngừng chảy.

- Hắn là ai?

Bóng đen khó khăn lắm mới ngồi dậy được, y hướng mắt nhìn theo Đằng Thanh Sơn vác thân thể Đổng Triết Tử biến mất khỏi tầm mắt. Còn những binh lính, môn khách khác hoàn toàn trợn tròn mắt, ai nấy đều dại ra. Chỉ có nam tử một mắt đang bị trói chặt thì vẫn ngửa đầu hưng phấn gào lên, tiếng cười vang vọng cả bầu trời Đổng gia.

Khoảnh khắc sau!

- U..

Tiếng kêu vang vọng thiên địa. Đằng Thanh Sơn vác thân thể Đổng Triết Tử, ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng nhanh chóng bay về phía nam.