Cửu Đỉnh Ký

Chương 350: Ý ngoại chi hỉ (chuyện vui bất ngờ)




Dịch: suthat

Sau khi Lục trưởng lão hàn huyên một hồi liền mang theo nhân mã rời khỏi: "Đằng tiên sinh, tới ngày mười sáu tháng tám lão phu sẽ phái người qua đón tiên sinh."

Đưa mắt tiễn đám người Lục trưởng lão rời đi, Đằng Thanh Sơn lúc này mới Khai Sơn Tam Thập Lục Thức ra

"Đằng đại ca. Đây chính là bí tịch phủ pháp của Vũ hoàng?" Lý cũng tới gần xem.

Bí tịch rất mỏng, chỉ có một vài bức tranh vẽ, các loại chiêu thức đều là vẽ nam tử sử dụng cự phủ từ thức thứ nhất đến thức thứ ba mươi sáu. Đằng Thanh Sơn lật mở từ thức thứ nhất trở đi, trong quá trình lật xem trong đầu Đằng Thanh Sơn cũng tự nhiên đem những chiêu thức diễn luyện, theo đó trong đầu ghi nhớ cũng càng ngày càng nhiều.

Thức thứ nhất, thức thứ hai... Ba thức.

Chiêu thức ghi nhớ trong đầu ghi càng nhiều, Đằng Thanh Sơn càng cảm giác không ngờ chuỗi các chiêu thức ấy khiến tim hắn đập mạnh một trận.

Khi Đằng Thanh Sơn nhìn thức ba mươi sáu.

Trong đầu chuỗi ba sáu chiêu đó phảng phất hóa thành một cây cự phủ làm cho đầu óc Đằng Thanh Sơn chấn động.

"Vù. Vù." Đằng Thanh Sơn trán đổ hột, sắc mặt trắng bệch.

"Đằng đại ca, làm sao vậy?" Lý ở cạnh có chút giật mình.

"Chiêu thức thực đáng sợ." Đằng Thanh Sơn trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi khó giấu. "Ba mươi sáu chiêu này tựa như là một chiêu liền mạch, không ngờ lại sinh ra một cỗ ý cảnh khó diễn tả." Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng minh bạch, ba mươi sáu chiêu này chính là đem thiên đạo hoàn toàn diễn giải ra.

Cho dù không phải vậy. Thế nhưng, Đằng Thanh Sơn như trước cảm thấy uy áp của ba mươi sáu chiêu này.

"Đằng đại ca, không có việc gì chứ?" Lý hỏi có chút khẩn trương.

"Tiểu" Đằng Thanh Sơn cười nhìn nàng."Huynh không sao."

Quay đầu nhìn bí tịch trong tay, Đằng Thanh Sơn nhớ lại chuyện trước kia ở Minh Nguyệt Đảo.

"Lúc trước ở Minh Nguyệt Đảo tìm hiểu Thần Tiên Ngọc Bích cũng chỉ là xem phần đầu, cũng không dám tiếp tục nghiên cứu sâu thêm." Đằng Thanh Sơn trong lòng kinh ngạc cảm thán. "Quả là ta không biết tự lượng sức mình. Dám liều mạng cảm thụ Kiếm Đạo ẩn chứa trong Thần Tiên Ngọc Bích, giống như ăn bị bội thực vậy. Đến cả Thần trong Nê Hoàn Cung của ta cũng bị thương tổn."

Bí tịch trong tay Đằng Thanh Sơn chỉ mới là bản sao ba sáu chiêu, không phải Vũ Hoàng tự mình lưu lại đã có uy lực như thế.

Uy lực Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này nghĩ qua là thấy.

"Tới mười sáu tháng tám còn gần một tháng, trong một tháng ta thử luyện tập phủ pháp này cho tốt. Để xem đối với việc thể ngộ đại đạo, sáng tạo thương pháp của ta có chút hữu ích nào không." Đằng Thanh Sơn đi thẳng vào phòng, lấy ra cây Khai Sơn Thần Phủ để trong rương.

*****

Khai sơn Thần phủ, mặt phủ (lưỡi búa) giống như một tấm chắn. Nắm Khai Sơn Thần Phủ này, Đằng Thanh Sơn thậm chí mơ hồ cảm giác trong phủ ẩn chứa lực lượng cường đại.

Đằng Thanh Sơn đi tới một khoảnh trống cây cối bên Nguyệt Nha hồ.

"Đại thúc, thúc cũng luyện phủ à?" Tiểu Bình con mắt chằm chằm nhìn thẳng vào Khai Sơn Thần Phủ của Đằng Thanh Sơn.

"Lẽ nào Tiểu Bình muốn học?" Đằng Thanh Sơn hỏi đùa.

Tiểu Bình vội lắc đầu "Tiểu Bình học không được."

"Hừ! Đi tìm tiểu tỷ tỷ của cháu đi, đại thúc luyện phủ đây."

Đằng Thanh Sơn không cùng Tiểu Bình nhiều lời mà nhìn kỹ một lần nữa bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Sau khi đã thực rõ ràng, Đằng Thanh Sơn liền bắt đầu luyện bộ ba sáu chiêu phủ pháp này. "Vũ Hoàng đã dùng Khai Sơn Thần Phủ luyện phủ pháp bao nhiêu lần. Hơn nữa, Khai Sơn Thần Phủ này cũng ẩn chứa Đạo của thế giới của Vũ Hoàng. Ta dùng Khai Sơn Thần Phủ này luyện tập, khéo lại chẳng tốn mấy sức mà lại được nhiều."

Đằng Thanh Sơn luyện từng thức một.

Lần thứ nhất, Đằng Thanh Sơn luyện rất chậm, đảm bảo động tác của mình không có bất cứ một sai sót nào. Phải chú ý bộ pháp, tư thế thân thể... Về phần tiên thiên chân nguyên vận chuyển thế nào, Đằng Thanh Sơn tự mình lĩnh hội.

Lần thứ hai, Đằng Thanh Sơn nhanh thêm không ít.

Tới lần thứ năm, Đằng Thanh Sơn đã không cần tận lực chú ý tư thế. Toàn thân tập trung lĩnh hội Ý cảnh ba mươi sáu chiêu phủ pháp.

Vào lần thứ tám…

"Hừ?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên dừng lại. "Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này không đơn giản chỉ là phủ pháp. Nó còn là một bộ thân pháp phi thường linh hoạt nhanh lẹ." Trong ba mươi sáu họa đồ, bộ pháp hai chân của người trong mỗi một bức đồ đều đang biến hóa. Đằng Thanh Sơn hiện tại đã cảm giác được sự tinh diệu của bộ pháp.

"Bộ pháp này so vơi Du Ngư Thân Pháp do ta sơ bộ sáng chế ra, đặc biệt giống nhau, cảm giác là đều ẩn chứa Thủy Hành Chi Đạo." Đằng Thanh Sơn lập tức dựa theo lĩnh ngộ của bản thân đi luyện phủ pháp.

Dù sao bản thân Đằng Thanh Sơn đã có thành tựu nhất định về Đạo. Bắt đầu luyện thấy khá dễ dàng.

Ở lần thứ mười hai…

"Nếu như ta cảm giác không nhầm, thức thứ nhất của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức hẳn là ẩn chứa Thổ Hành Chi Đạo, hẳn phải thi triển như vầy." Cự phủ ở trước người Đằng Thanh Sơn xẹt qua một đường vòng cung, chậm rãi tựa như cối xay, thong thả tựa như như thôi diễn. Một cỗ Ý cảnh dày nặng tự động sản sinh.

Ầm ầm…

Linh khí hành thổ thiên địa đều bởi vậy mà chấn động.

"Thật là chiêu thức phòng ngự lợi hại, chiêu thứ nhất này khởi thủ thức, so với Ngũ Hành Quyền - Hoành Quyền của ta diễn hóa (diễn đạt ý tứ để hóa thành) thành thương pháp Hỗn Nguyên Nhất Khí có chỗ tương tự. Mặt lưỡi rìu của cây phủ giống như tấm chắn, vận dụng một chiêu này để phòng ngự so với thương pháp của ta càng chiếm ưu thế."

Đằng Thanh Sơn mừng rỡ, hắn bắt đầu thực sự lao vào tìm tòi nghiên cứu bộ phủ pháp.

Đây quả là tuyệt học của Vũ Hoàng. Vũ Hoàng khi trước cũng nói, Khai Sơn Tam Thập Lục Thức so với Cửu Đỉnh Thiên Thư uy lực càng cao hơn một bậc. Bất quá tuyệt học cấp độ này chỉ là ba mươi sáu bức vẽ, người khác căn bản không có biện pháp để học. Đằng Thanh Sơn cũng là về Thổ Hành Chi Đạo và Thủy Hành Chi Đạo đã có thành tựu nhất định, mới có thể tham ngộ từ trong đó bộ pháp và Ý cảnh của đệ nhất thức.

***

Đằng Thanh Sơn lần tiến vào chìm đắm này, căn bản là không để ý tới các việc khác. Đằng Thú thật đáng thương, sư phụ gã mặc kệ gã, gã cũng chỉ có thể mỗi ngày tập Tam Thể Thức, tập quyền và Hình Ý mười hai hình, những thứ này cũng là Đằng Thanh Sơn sau khi bắt đầu vài ngày đã dạy cho gã.

- Ngày mồng chín.

Khí trời ngày càng lạnh lẽo, trên Nguyệt Nha hồ đã kết một lớp băng dày.

"Tiểu tỷ tỷ, lần này đại thúc luyện phủ pháp chẳng ăn uống gì cả." Tiểu Bình chăm chú nhìn thân ảnh mơ hồ phía xa. Đằng Thanh Sơn đang luyện phủ pháp, thân ảnh ẩn hiện cứ tựa như thuấn di (di chuyển tức thời) vậy, trông phi thường quỷ dị, nhưng Tiểu Bình và Lý đã sớm thấy nên không còn thấy quái lạ nữa.

"Không sao cả đâu. Nếu như quấy rối huynh ấy, thì huynh ấy mới phát điên đấy." Lý bất đắc dĩ nói.

"Tiểu tỷ tỷ." Tiểu Bình bỗng nhiên nhẹ giọng.

"Ừm?" Lý nhìn lại.

"Tỷ thích đại thúc lắm phải không?" Tiểu Bình hỏi.

"Cái con tiểu nha đầu này! Biết cái gì." Lý hơi mặt.

Tiểu Bình vội nói "Tiểu tỷ tỷ, muội thấy qua nhiều chuyện rồi. Thời gian còn làm người hầu, những chuyện của các tiểu thư công tử đó muội đã thấy nhiều lắm. Tiểu tỷ tỷ, muội thấy tỷ rất, rất đại thúc đó nha. Hơn nữa, có đôi khi đại thúc ra quyết định vấn đề gì đó, cho dù là không vừa lòng tỷ cũng vẫn cứ nhịn."

Đúng vậy!

Đằng Thanh Sơn làm gì rất hiếm cùng người khác thương lượng. Nói gấp rút lên đường là gấp rút lên đường, ở lại dưới Thần Phủ Sơn hạ là ở lại dưới chân núi. Mà Lý thì có thể trong lòng cũng muốn thăm thú một chút Đoan Mộc đại lục. Thế nhưng… nàng không muốn tranh chấp cùng Đằng Thanh Sơn, không muốn khiến Đằng Thanh Sơn phiền lòng.

Đằng Thanh Sơn luyện công thì nàng nấu cơm.

Đằng Thanh Sơn trên người bẩn thỉu kinh người, nàng tới giặt quần áo.

Đằng Thanh Sơn gặp yêu thú các loại, Lý không ngại chút nào phiền phức ở bên giải thích.

Nàng một lòng vì Đằng Thanh Sơn mà phục vụ.

"Tiểu tỷ tỷ! Tỷ lúc nào cũng vâng lời thúc ấy sẽ rất có hại đấy." Tiểu Bình làm mặt tiểu nhân. "Hơn nữa muội xem đại thúc một lòng tập trung rèn luyện, tỷ cứ tiếp tục như vậy chỉ là sống uổng thôi."

"Muội nói vậy thì tỷ nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu có chút cấp bách lo âu đi tìm lời khuyên, hỏi một tiểu cô nương mới chín tuổi.

Lý cũng là chẳng biết làm sao… nàng liều lĩnh theo Đằng Thanh Sơn tâm ý đã sớm sáng tỏ, nữ hài thường làm không nổi một bước này. Đằng Thanh Sơn không chút phản ứng Lý còn có thể làm sao bây giờ?

"Muội nói cho tiểu tỷ tỷ biết." Tiểu Bình tự tin. "Đối với nam nhân này tỷ lúc nào cũng tốt, thúc ấy chẳng có nhận thấy đâu. Cho nên tỷ cần phải học, trước hết là phải nhạt nhẽo với thúc ấy, như là không nấu ăn cho thúc ấy, hay là y phục thúc ấy để thúc ấy tự giặt lấy. Tỷ đối với thúc ấy lúc nào cũng tốt, thúc ấy cho đó thành tập quán rồi. Tỷ cần phải hiểu rắn mềm phải thật linh hoạt."

"Cũng như các đại gia tộc đó quản người vậy, không thể quá tốt với hạ nhân. Tốt quá, hạ nhân sẽ không biết đúng mực. Bình thường nên lạnh lùng, thỉnh thoảng khen một chút "Rất tốt" hạ nhân mới cảm kích người quản lý"

"Tiểu tỷ tỷ, tỷ cũng phải học chiêu đó để thúc cảm kích tỷ. Đương nhiên cũng có thể có lúc không hiệu nghiệm."

"Phải chịu khó động não một chút mới có thể nắm nam nhân vào trong tay."

Lý mở to mắt, nghe thấy nhãn tình như

Nàng từ nhỏ là khuê nữ nhà giàu, sau đó gặp đại nạn trở thành thành viên trung tâm của Thiên Thần Cung, là thần nữ Thiên Thần Sơn tôn quý. Những hiểu biết đó? Phải là Tiểu Bình với thân phận kẻ hầu người hạ trong gia tộc, thấy qua nhiều đạo lí đối nhân xử thế mới biết được nhiều "Ừ! Tiểu Bình. Muội thực đã giúp tỷ tỷ nhiều lắm" Lý nắm lấy tay Tiểu Bình.

Nàng mong ước biết bao, mong Đằng Thanh Sơn có một ngày cùng nàng nói mấy lời tâm tình.

"Không giúp tỷ tỷ thì muội còn giúp ai?" Tiểu Bình hi hi nói. Bỗng nhiên Tiểu Bình nét mặt ngẩn ra.

"Đó!"

Lý cũng chăm chú nhìn đằng trước. Chỉ thấy trên bờ hồ, cả phía trên Nguyệt Nha hồ không ngờ có mười mấy đạo thân ảnh của Đằng Thanh Sơn, giống như là phân thân vậy, mỗi một đạo thân ảnh đều là một chiêu thức phủ pháp.

Một đạo quang nhận thổ hoàng sắc mỏng manh từ trong Khai Sơn Thần Phủ của Đằng Thanh Sơn bay ra.

Quang nhận giống như thiểm điện bay về phía trước, không một tiếng động lao vào rừng cây dày đặc trước mặt.

Mười mấy đạo thân ảnh tan đi, Đằng Thanh Sơn hạ xuống mặt hồ, dẫm lên băng dày nhìn rừng cây ở phía xa.

"Vù." Gió lạnh thổi qua.

"rắc rắc!"

Các gốc cây khổng lồ đều bắt đầu từ từ nghiêng dần, sau đó là một tràng tiếng cành gẫy vang lên, các gốc đại thu rầm rầm đổ xuống. Phía trước Đằng Thanh Sơn trong phạm vi gần nửa trượng chiều rộng, có đến mấy chục trượng chiều dài toàn bộ cây cối cỏ dại đá tạp đều bị cắt xuống chỉnh tề. Tựa như bị một đạo đao quang vô hình chém qua vậy.

"Đằng đại ca." Lý cùng Tiểu Bình, thêm cả Đằng Thú, Lão Uông đang luyện tập đều chạy tới.

"Uy lực thật đáng sợ!" Đằng Thanh Sơn trong lòng phi thường chấn động.

"Không một tiếng động, quang nhận đó không ngờ sắc bén đến trình độ như vậy." Đằng Thanh Sơn trong lòng tràn đầy kinh hãi. "Uy lực ngưng tụ, nếu như ta không nhầm Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này lấy Thổ Hành Chi Đạo để nhập môn, về sau lại dung nhập Kim Hành Chi Đạo." Đằng Thanh Sơn đối với Vũ Hoàng càng thêm kính phục.

"Đáng tiếc! Ba mươi sáu bức vẽ của bí tịch này khẳng định là người nào đó mô phỏng theo vẽ ra."

"Nếu như ta có thể thấy được điêu khắc do Vũ Hoàng lưu lại, ý cảnh nét vẽ của điêu khắc ta chắc có thể lĩnh ngộ không ít. Đủ để cho ta làm ít mà lại được nhiều." Đằng Thanh Sơn tu luyện như vậy là ỷ vào căn cơ vững chắc của mình, mới có thể ngộ ra ý cảnh chiêu thức. Thế nhưng hiện tại Đằng Thanh Sơn chỉ mới tu luyện đến thức thứ ba.

Có điều Đằng Thanh Sơn nhờ Khai Sơn Tam Thập Lục Thức ẩn chứa bộ pháp cùng Du Ngư Thân Pháp của bản thân kiểm chứng qua lại với nhau, nhờ thế Du Ngư Thân Pháp của Đằng Thanh Sơn cuối cùng cũng có chút thành tựu.

Cảnh giới hiện tại cũng được Đằng Thanh Sơn xác định là Du Ngư Thân Pháp tầng thứ nhất.

"Cho dù không có được ba mươi sáu bức điêu khắc, có thể ngó tới một bộ Ngốc Thạch đó cũng đủ rồi. Dù sao đó cũng là nguyên bản dập in, các nét vẽ đều giống nguyên bản." Đằng Thanh Sơn trong lòng khao khát, chỉ mới tu luyện nửa tháng Du Ngư Thân Pháp tầng thứ nhất đã hoàn thiện.

Hơn nữa, thật lâu rồi Hành Thổ Chi Quyền không có tiến bộ, Đằng Thanh Sơn cảm giác có hi vọng sáng chế chiêu thứ bảy.

Ngay cả Kim Hành Chi Đạo cũng có hi vọng đột phá.

"Một quyển bí tịch đã khiến ta thu hoạch nhiều như vậy, nếu như có được bộ Ngốc Thạch đó." Đằng Thanh Sơn lúc này đã hạ quyết tâm. "Mặc kệ thế nào bộ Ngốc Thạch đó nhất định phải thuộc về ta."