Cửu Đỉnh Ký

Chương 348: Tân gia




- Bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức à?

Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão ngạc nhiên nhìn nhau.

Bởi vì...

Lúc trước họ đã nghe Mục Vạn nói là vị Đằng tiên sinh cường đại này sử dụng trường thương. Cường giả sử dụng trường thương sao lại cảm thấy hứng thú với Khai Sơn Tam Thập Lục Thức?

- Sao? Đường đường là Húc Nhật Thương Hành, đến cả tin tức về Khai Sơn Tam Thập Lục Thức cũng không biết à?

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua hai người trước mắt.

- Đương nhiên không phải! - Lục trưởng lão liền nói.

Nhị trưởng lão đứng một bên cười ha ha:

- Đằng tiên sinh, có lẽ tiên sinh hẳn đã biết bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức sớm đã thất lạc khắp nơi mấy ngàn năm trước rồi. Bao nhiêu thế hệ trôi qua mà chưa từng có người nào có thể tụ tập đủ ba mươi sáu khối khắc đá này. Còn bây giờ, những bản khắc đá này phỏng chừng đã phân tán trong thiên hạ, trong tay các đại gia tộc và một vài thế lực che dấu, hoặc là lọt vào những hiểm địa.

- Việc này tại hạ cũng biết rồi.

Đằng Thanh Sơn nói thẳng thắn:

- Tại hạ hiện bây giờ chỉ muốn nhị vị nói cho biết là làm sao mới có thể có được tìm được về ba mươi sáu bản khắc đá.

- Không có biện pháp.

Hai lão già nói ngay:

- Đến cả Lôi Đao Thiên Thần năm đó cũng không làm được việc này. Ba ngàn năm sau, Húc Nhật Thương Hành chúng ta cũng không có khả năng làm được.

- Nếu chỉ một hai bản thì sao? - Đằng Thanh Sơn truy vấn.

- Vậy thì đơn giản.

Nhị trưởng lão cười nói.

- Một là dùng của cải treo giải thưởng trong thiên hạ, có lẽ có những gia tộc có khó khăn về tiền tài có thể nguyện ý đem một bức khắc đá bán đi. Thứ hai là trực tiếp đi tìm các gia tộc nói với họ điều mình muốn! Đương nhiên hai việc này rất khó làm. Người ta cho dù có đi nữa, cũng sẽ không nói cho ngươi biết. Ngươi cũng không thể một người giết sạch cả một đội quân.

Thanh Sơn nhíu mày.

Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão nhìn nhau, lộ vẻ tươi cười.

- Đằng tiên sinh.

Nhị trưởng lão tiếp tục nói.

- Nếu muốn xem Khai Sơn Tam Thập Lục Thức thật ra cũng không khó! Khai Sơn Tam Thập Lục Thức chỉ có chiêu thức, ngoài ra cũng không có thứ gì khác. Mặc dù nói công pháp này chính là tuyệt kỹ của Thần Phủ Thiên Thần, nó cũng là tuyệt kỹ được các gia tộc bảo quản nghiêm mật. Nhưng Húc Nhật Thương Hành chúng ta có tổng cộng ba mươi sáu bản đồ án sử dụng phủ pháp của Khai Sơn Tam Thập Lục Thức bên trong kho bí tịch. Tiên sinh muốn xem, chúng ta có thể cho tiên sinh mượn xem!

- Hả? - Đằng Thanh Sơn có chút động tâm.

Mặc dù chỉ có ba mươi sáu bức họa về bí tịch, nhưng vì tài nghệ vẽ tranh cao thấp nên căn bản không thể hoàn toàn biểu đạt ý cảnh này. Điều đó có thể thấy được cũng đã là không tệ rồi.

- Vậy làm phiền Thương Hành rồi.

Đằng Thanh Sơn cười vui vẻ.

- Không phiền các vị.

Nhị trưởng lão cười lắc đầu:

- Nhưng bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, Húc Nhật Thương Hành Nam Sơn Thành chúng ta lại không có, mà phải lấy ở Tây Thang Vực. Do đó, chúng ta cũng phải truyền lệnh tới tận Tây Thang Vực. Khoảng cách giữa hai nơi này lại rất xa, cho dù đi về rất nhanh cũng phải bốn năm ngày!

- Không có gì vội cả.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

- Có thể được xem Khai Sơn Tam Thập Lục Thức là tại hạ rất cảm tạ Thương Hành rồi.

Nhị trưởng lão và Lục trưởng lão cùng cười. Có thể quan hệ thân cận với Đằng Thanh Sơn một chút, chỉ bỏ ra chút nỗ lực cũng đáng giá.

Kỳ thật tuy phủ pháp Khai Sơn Tam Thập Lục Thức rất lợi hại, nhưng không có tâm pháp khẩu quyết, không một vài những ghi chép miêu tả, chỉ dùng ba mươi sáu bức phúc đồ, mà muốn luyện thành phủ pháp lợi hại thì rất khó! Vì phủ pháp này tựa như thương pháp của Đằng Thanh Sơn! Chiêu thức thương pháp chỉ là bề ngoài, ý cảnh mới là quan trọng nhất!

- Đằng tiên sinh, đợi khi bí tịch tới không biết lão phu sẽ đưa tới chỗ nào cho tiên sinh? - Nhị trưởng lão dò hỏi.

- Tại hạ sẽ ở xung quanh Thần Phủ Sơn và tìm một chỗ ở.

Đằng Thanh Sơn suy nghĩ rồi nói:

- Đến lúc đó, các vị đưa bí tịch tới đây là được.

- Được.

Nhị vị trưởng lão đều thấy sự việc đều thuận lợi. Với thực lực của Húc Nhật Thương Hành chỉ cần cho họ tên khu vực ở là có thể tìm được chỗ của Đằng Thanh Sơn.

- Xin hỏi Đằng tiên sinh, vì sao lại cảm thấy hứng thú với phủ pháp này? - Lục trưởng lão hiếu kỳ hỏi.

- Thương pháp và phủ pháp vốn là có chỗ tương thông. - Đằng Thanh Sơn tùy ý nói một câu.

Nhị trưởng lão bên cạnh trầm ngâm:

- Đằng tiên sinh, thứ lão phu lắm miệng, bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức này chỉ có ba mươi sáu phúc đồ. Nếu chỉ dựa vào này những bản này, muốn tu luyện phủ pháp thì không có khả năng đâu. Đáng tiếc... Năm đó ở Thần Phủ Sơn cũng từng có chín bản đá ngốc thạch vể Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Đó là người ta in lại từ ba mươi sáu bản khắc đá, hơn nữa đúc mà thành. Nếu quan sát bộ phiến đá đó, tu luyện phủ pháp phỏng chừng sẽ dễ dàng hơn một chút.

- Bản đá ngốc thạch? In lại? - Đằng Thanh Sơn cả kinh.

- Năm đó khi Thần Phủ Sơn còn cực kỳ cường đại thì ba mươi sáu bản khắc đá đều ở trong cấm địa, không đưa ra cho người ngoài thấy. Đệ tử Thần Phủ Sơn học tập phủ pháp phải quan sát bản đá ngốc thạch Thần Phủ Sơn này!

- Bất luận là bản điêu khắc hay là chữ 'Đạo', ba mươi sáu bức điêu khắc trên bản đá ngốc thạch đều giống như đúc.

- Cái khác duy nhất chỉ sợ là ba mươi sáu bức điêu khắc có năng lực kỳ dị thôi.

- Vì được in lại từ bản khắc đá, nên chín phiến đá này cũng bị cướp đoạt khi Thần Phủ Sơn bị chiếm lĩnh năm đó. Hai trăm năm trước từng nghe nói qua về tin tức về bộ ngốc thạch.

Nhị trưởng lão lắc đầu nói tiếp:

- Với chất liệu của ngốc thạch, cho dù mấy ngàn năm thì hẳn là vẫn còn tồn tại.

Đằng Thanh Sơn cũng chỉ có thể lắc đầu.

Bất luận là ba mươi sáu bức điêu khắc, hay chín bản đá ngốc thạch in lại, hắn đều không có biện pháp nào có thể tìm được.

*******

Người của Húc Nhật Thương Hành thành công mời được Đằng Thanh Sơn trở thành cung phụng, tự nhiên họ rất cao hứng trở về Nam Sơn Thành. Còn mấy người Đằng Thanh Sơn thì ở chung quanh Thần Phủ Sơn tìm nơi định cư tạm thời.

Sâu trong rừng cây u tĩnh tại Phương bắc Thần Phủ Sơn có một hồ nước hình bán nguyệt.

- Từ hôm nay trở đi chúng ta sẽ ngụ ở nơi này!

Đằng Thanh Sơn đứng bên cạnh bờ hồ, cười tuyên bố.

- Đến cả nơi ở cũng không có mà. - Tiểu Bình lẩm bẩm.

- Bắt đầu động thủ!

Đằng Thanh Sơn vác cây Luân Hồi thương bắt đầu kiến tạo nhà mới. Ở ngay Thần Phủ Sơn lựa chọn một tảng cự thạch, sau đó trực tiếp đục rỗng cự thạch này trở thành phòng ốc.

Veo! Veo! Veo!

Thương ảnh phô thiên cái địa, Luân Hồi thương lần lượt đâm vào cự thạch, vô số bụi đá vụn tung bay. Vốn một tảng đá lớn khổng lồ được Đằng Thanh Sơn điêu khắc thành một căn nhà đá xinh đẹp, đến cả trên nóc nhà cũng khắc thành những lớp ngói. Có lẽ năng lực điêu khắc của Đằng Thanh Sơn cũng bình thường, nhưng hắn lại có khả năng khống chế thương pháp cực cao.

Căn nhà đá này dưới công nghệ điêu khắc sơ sài vẫn rất đẹp.

- Hắc!

Đằng Thanh Sơn đút Luân Hồi thương vào bao lưng, sau đó dùng sức của hai tay nâng cả một căn nhà đá lên, như một con đại hầu bay nhanh xuống dưới chân núi, vọt tới bên cạnh Nguyệt Nha hồ.

- Phịch!

Căn nhà đá đã dựng sừng sững ở bờ hồ.

Lý và Tiểu Bình kinh ngạc nhìn căn nhà đá tuyệt đẹp.

- Tiểu, Tiểu Bình, đây là chỗ ở hai người.

Đằng Thanh Sơn nói xong lại đi lên trên núi.

Đi đi lại lại mấy lần.

Đằng Thanh Sơn kiến tạo ra ba căn nhà đá. Lý và Tiểu Bình ở một căn, Đằng Thú và mã phu lão Uông một căn, Đằng Thanh Sơn một căn. Ba căn nhà đá như quần tinh củng nguyệt (sao mọc quanh trăng) vờn quanh bên bờ Nguyệt Nha hồ. Rồi sau đó đám người Đằng Thanh Sơn lại vào thành một chuyến, mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày, lúc này mới hoàn toàn bố trí xong ba căn nhà đá.

...

Sáng sớm hôm sau, bên cạnh bờ hồ, Đằng Thanh Sơn đang từng chiêu từng thức diễn luyện Hành Thổ Chi Quyền, khi thì chuyển đổi thành Hành Thủy Chi Quyền, làm cho lực thiên địa chung quanh đều bị quyền pháp làm chấn động. Trong không khí liên tục truyền đến những sóng khí chấn động, tựa như mộng ảo. Thần điểu Thanh Loan đang đứng một bên, quan sát quyền pháp của Đằng Thanh Sơn.

Thiếu niên mãnh thú Đằng Thú cũng như một con dã thú ngồi đó, quan sát quyền pháp của Đằng Thanh Sơn. Một người một yêu thú sóng vai nhìn.

Hồi lâu sau...

Thu thế!

- Sư phụ! - Đằng Thú phát âm khó khăn.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua, quát lạnh:

- Đứng lên!

Đằng Thanh Sơn đã không phải chỉ một lần răn dạy quở mắng Đằng Thú hai chữ 'đứng lên' này. Đằng Thú lập tức phản xạ trở mình đứng thẳng tắp! Dù sao vài chục năm đã sinh tồn với dã thú, chỉ sơ ý một chút là gã lại nằm dài trên mặt đất.

- Tiểu!

Đằng Thanh Sơn hô.

- Tới ngay, tới ngay! Muội đang làm điểm tâm mà.

Lý chạy tới cười hì hì:

- Đằng đại ca, chuẩn bị dạy A Thú quyền pháp à?

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

- Từ hôm nay trở đi, vi sư sẽ dạy con quyền pháp!

Đằng Thanh Sơn mở miệng nói:

- Ta bảo con làm như thế nào thì làm như thế.

Đằng Thanh Sơn nói chuyện, còn Lý thì đứng một bên phát ra những tiếng gầm. Đằng Thú nghe và hiểu rõ ràng, rồi lập tức nói chậm rãi vẻ kiên định:

- Dạ sư phụ!

Đằng Thú bây giờ cũng biết nói rất ít.

Nhưng vài chữ như 'sư phụ' thì Đằng Thú cũng biết.

- Coi được rồi đó.

Đằng Thanh Sơn bắt đầu dạy. Mình đã qua hai kiếp rồi, mãi tới bây giờ mới có một đồ đệ duy nhất. Lúc này bắt đầu diễn luyện Tam Thể Thức!

Tam Thể Thức nói đơn giản thì vô cùng đơn giản.

Nhưng trong đơn giản lại ẩn chứa ý cảnh kỳ lạ.

- Vì A Thú đã đạt tới cảnh giới gân cốt tề minh, gã hẳn là có thể cảm giác được ý cảnh Tam Thể Thức. Trước hết cho gã luyện một tháng Tam Thể Thức, sau đó sẽ dạy gã Hành Thổ Chi Quyền.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn sớm đã có kế hoạch bồi dưỡng Đằng Thú. Đằng Thú có căn bản tốt, cái phiền toái duy nhất chính là rất nhiều từ nghe không hiểu, phải nhờ Lý đứng một bên giải thích.

Đằng Thanh Sơn dạy, Lý giải thích, Đằng Thú học!

Đây là quan hệ giữa ba người.

...

Ngày thứ ba, dưới Thần Phủ Sơn cạnh bờ Nguyệt Nha hồ.

- Đằng tiên sinh, Đằng tiên sinh! - Xa xa truyền đến tiếng kêu.

Lúc này, Đằng Thanh Sơn chỉ mặc quần dài áo ngắn đơn giản, tóc tai như tổ quạ, chân trần, cầm trong tay Luân Hồi thương luyện tập thương pháp bên bờ hồ. Một chiêu một thức, nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa thiên địa chi đạo. Thanh Loan ở một cành cây gần đó, nhìn xuống dưới quan sát.

Luân Hồi thương vừa đâm ra một cái, rồi lập tức thu thương đứng yên.

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía tiếng kêu phía xa, chỉ thấy hơn mười người dẫn đà thú đi tới, người dẫn đầu chính là Lục trưởng lão tóc bạc gầy gò.

- Không ngờ có thể thấy được tiên sinh tu luyện.

Lục trưởng lão cười ha ha chào hỏi.

- Lục trưởng lão, ông tới đây làm gì vậy?

Đằng Thanh Sơn cũng chờ mong:

- Chẳng lẽ bí tịch Khai Sơn Tam Thập Lục Thức đã tới, không phải nói phải vài ngày nữa mà, lúc này mới được hai ngày.

- Ha ha… Bí tịch thì chưa tới. Nhưng lão phu có một tin tức tốt hơn muốn nói cho tiên sinh.

Giọng Lục trưởng lão có vẻ thần bí.