Cửu Đỉnh Ký

Chương 271: Muốn trốn?




- Vù vù....

Móng vuốt còn dính máu vừa vung lên đã sinh ra những kình phong sắc như dao, làm cho không khí chung quanh phải chấn động. Nắm tay Đằng Thanh Sơn đấu với móng vuốt con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú dài gần cả trượng (hai thước rưỡi). Kích cỡ chênh lệch quá lớn.

- Bùng.

Nắm tay bé tí chính diện đánh vào lợi trảo.

Không khí xé toang làm cho phía dưới trũng xuống, cả mảng cỏ hóa thành bột mịn. Còn những mảng cỏ xa xa cũng vỡ tung ra rồi văng tung tóe. Cuồng phong quét qua, Đằng Thanh Sơn và Hồng Đồng Tuyết Sư Thú đều bị phản lực bắn ngược lại, cả hai không khỏi lùi lại vài bước.

- Phun hàn khí à? Hừ, Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào con thú khổng lồ trước mắt càng tin tưởng hơn - Cường giả tiên thiên kim đan sợ, chứ ta đâu có sợ.

Ngắn ngủn trong chớp mắt, mọi ngóc ngách cả người Thanh Sơn đều phát sinh những rung động dữ dội. Từng sợi cương kình xuyên qua gân cốt kinh mạch, hoàn toàn loại trừ hàn khí xâm nhập trong cơ thể. Trạng thái của Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn khôi phục.

- Chát.

Một cây búa đen chợt xuất hiện, sắc bén như muốn xé cả không khí.

Cây búa này chính là Khai Sơn Thần Phủ.

Nguyên lúc trước Khai Sơn Thần Phủ dấu trong rương gỗ, bị hàn khí màu đen đông cứng thành bụi. Khai Sơn Thần Phủ này đương nhiên cũng bị rơi xuống.

- May mà ta dùng tiên thiên chân nguyên bảo vệ y phục. Chậc chậc…. Ta suýt nữa trần truồng rồi (Duyên: nuy thì hay lắm, he he….)

Đằng Thanh Sơn lập tức dùng tay trái cầm Khai Sơn Thần Phủ, tay phải cầm Luân Hồi thương.

- Hống....

Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú gầm gừ nhè nhẹ rồi nhìn thật kỹ vào Đằng Thanh Sơn. Thực lực của nhân loại trước mắt hoàn toàn ngoài dự tính của nó, đến cả tuyệt chiêu phun hàn khí mà cũng không làm gì được đối thủ. Trí tuệ Hồng Đồng Tuyết Sư Thú có thể so với nhân loại, nên nó hiểu...

Muốn giết người trước mắt quả là việc rất khó, cho dù có thể làm được nó cũng phải nỗ lực và trả giá cực kỳ thảm trọng. Thậm chí nó còn có thể chết.

Vù.

Hồng Đồng Tuyết Sư Thú quay phắt đầu, bốn vó đạp mạnh vào mặt cỏ. Không chần chờ chút nào, nó hóa thành một ảo ảnh chạy như bay về phía nhắm hướng đông nam.

Đang đánh mà chạy trốn à.

- Muốn trốn sao?

Một tay cầm Khai Sơn Thần Phủ, một tay cầm Luân Hồi thương, Đằng Thanh Sơn cũng lập tức tăng tốc, hóa thành một tàn ảnh đuổi theo. Nói về tốc độ Đằng Thanh Sơn còn nhanh hơn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú một chút.

****

Sắc trời hôn ám, gió lạnh vù vù.

Đám cư dân bộ lạc luôn luôn run sợ xem trận đấu này, lúc này chợt nhìn nhau tỏ vẻ khiếp sợ, họ cũng không cam lòng. Cũng có người có cảm giác vui mừng vì sống sót sau tai nạn, vui mừng vì không bị ảnh hưởng bởi sóng xung kích từ xa xa nơi có cuộc chiến giữa một người một yêu thú.

Những đống lửa vẫn còn cháy bập bùng, nơi đó là bộ lạc của họ.

Song những luồng gió tràn ngập huyết tinh, làm cho không ít cư dân trong lòng vừa buồn vừa sợ.

- Các tộc nhân.

Tộc trưởng bộ lạc lớn tiếng kêu lên,

- Tai nạn này là do con quái vật yêu thú mang đến. Nhưng thiên thần vĩ đại đã sứ giả tới đối phó với con quái vật yêu thú. Bây giờ chúng ta không bị tai nạn nữa rồi.

Vẫn có không ít người nhìn về phía đông nam xa xa. Đêm tối gió lạnh gầm rú làm cho trời xa càng thêm mơ hồ.

Họ căn bản nhìn không thấy Đằng Thanh Sơn và con yêu thú.

- Thiên thần nhất định có thể khắc chế được quái vật.

Một cô gái mặc áo bông màu đỏ thấp giọng nói vẻ kiên định.

*****

Một người một yêu thú, tốc độ đều kinh người.

Từ bộ lạc lao ra khoảng cách giữa hai người cũng khoảng mười trượng. Còn bây giờ, sau khi chạy hơn mười dặm đã thu hẹp lại còn mấy trượng.

Đằng Thanh Sơn có thể ngửi được mùi máu tanh tưởi trên người con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú. Đó là máu của nhân loại nó đạp chết dính vào lông.

- Hống....-

Một tiếng gầm phẫn nộ.

Veo.

Cái đuôi thật dài đầy uy lực tựa như cái roi của lôi thần quất mạnh về phía Đằng Thanh Sơn. Trên cái đuôi xù xì lông lá đó còn có những lưỡi khí bị áp lực làm cho méo xệch, cơ hồ cái đuôi trong tích tắc đã đến trước mặt Đằng Thanh Sơn.

- Nghiệt súc.

Cánh tay trái Đằng Thanh Sơn tựa như được làm bằng những múi cơ thép phồng lên. Lúc này Đằng Thanh Sơn tựa như người khổng lồ khai thiên lập địa, vung mạnh thanh Khai Sơn Thần Phủ trong tay.

- Vù

Cái đuôi Hồng Đồng Tuyết Sư Thú quất vào lưỡi Khai Sơn Thần Phủ. Cả cái đuôi rung bần bật, đánh luồng lực công kích tan mất hơn phân nửa. Túm lông trên cái đuôi như một cây roi thép to lớn bị hớt văng.

- Ngươi trốn không thoát đâu.

Thanh Sơn hừ nhẹ một tiếng, mặt đỏ lên.

- Ầm.

Sức mạnh hai chân bộc phát, chỉ một bước chạy đã làm đất đổ ầm ầm, xuất hiện một vết nứt to bằng cái thùng nước. Bản thân Đằng Thanh Sơn trong nháy mắt bị đánh văng ra xa khỏi Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.

- Chính là lúc này.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn trở nên lạnh lùng, thân thể đột nhiên bay vút lên.

Trong những chiêu công kích của Đằng Thanh Sơn bây giờ. 'Độc Long Toản 'là hoàn toàn lợi dụng sức mạnh thân thể. Còn 'Xích Hổ Bào' là kết hợp giữa sức mạnh thân thể và tiên thiên chân nguyên. Còn bây giờ nội gia cương kình và tiên thiên chân nguyên của của Đằng Thanh Sơn không thể cùng tồn tại, nên không có khả năng đồng thời sử dụng.

Sử dụng Xích Hổ Bào, là sức mạnh thân thể cộng thêm tiên thiên chân nguyên.

Độc Long Toản thuần sức mạnh thân thể cộng thêm nội gia cương kình làm một chiêu Độc Long Toản càng có uy lực mạnh hơn. Kỳ thật các chiêu thương pháp của Đằng Thanh Sơn không có chiêu nào gọi là cực mạnh. Sau khi lĩnh ngộ Hành Thổ cao Hỗn Nguyên Nhất Khí phòng ngự càng mạnh hơn.

- Chết đi.

Một lưỡi đao sắc như nước lóe sáng. Sức mạnh tay phải của Đằng Thanh Sơn đang cầm Luân Hồi thương chợt nổi lên, tay áo trên tay phải bị căng phồng như muốn vỡ tung. Sắc mặt Đằng Thanh Sơn đột nhiên đỏ bừng lên, hắn quát lớn:

- Đi.

Luân Hồi thương trong tay lập tức lóe ra thành một luồng chớp màu bạc.

Tia chớp.

Hai tia chớp.

Một là Luân Hồi Thương của Đằng Thanh Sơn, còn cái kia là cái đuôi của Hồng Đồng Tuyết Sư Thú. Là một con thú có trí tuệ gần bằng nhân loại, khi Đằng Thanh Sơn đuổi theo phía sau nó làm sao dám coi thường? Đặc biệt là lực bộc phát ghê gớm của Đằng Thanh Sơn càng làm nó phải cẩn thận

Hồng Đồng Tuyết Sư Thú hiểu rõ.

Nếu không giết chết Đằng Thanh Sơn, hoặc không đánh trọng thương Đằng Thanh Sơn, với tốc độ của nó vốn chậm hơn Đằng Thanh Sơn một chút, hôm nay nó sợ sẽ chạy không thoát.

Do đó...

Đánh bạc một cuộc.

Khi Đằng Thanh Sơn vừa phát chiêu thì tự thân phòng ngự khẳng định sẽ yếu đi nhiều.

Một tia chớp màu bạc lóe lên

- Phốc.

Mũi Luân Hồi Thương đâm vào Hồng Đồng Tuyết Sư Thú. Khó khăn lắm mới đâm thủng được lớp da dày. Một thương ẩn chứa kình đạo bên ngoài, mang theo một luồng kình khí quỷ dị khoan mạnh vào, cuối cùng cũng đâm vào trong cơ thể con Tuyết Sư Thú.

Một tia chớp màu trắng...

- Bùng.

- Thật nhanh.

Đằng Thanh Sơn khi vừa thi triển Độc Long Toản, cũng phát hiện cái đuôi đó quất tới. Lúc này chỉ có hai biện pháp. Một là bỏ qua công kích chuyển sang phòng ngự. Hai là toàn lực công kích tận lực phòng ngự.

Bùng.

Cái đuôi dài rộng quất vào như thuốc nổ. Quất vào eo lưng Đằng Thanh Sơn. Đằng Thanh Sơn cảm giác eo lưng mình vô cùng đau nhức. Cả người bị quất mạnh bay vọt lên... Các quất mạnh trên trăm vạn cân tác dụng vào thân thể chỉ nặng mấy trăm cân.

Kết quả là Đằng Thanh Sơn tựa như một viên đạn pháo bị quất mạnh sang một bên, cả người giáng xuống cỏ.

- Ầm ầm....

Tiếng vỡ vụn vang lên, mặt đất hiện ra từng đạo vết nứt, cả tảng cỏ vỡ vụn.

Mặt đất hiện ra một cái lỗ sâu hoắm.

- May mà có Khai Sơn Thần Phủ.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy eo lưng từng cơn đau đớn.

- Toàn thân sức mạnh của ta cộng thêm nội gia cương kình cũng vượt qua trăm vạn cân. Nhưng lực thừa nhận lại không mạnh được như vậy. Dĩ công đối công thì còn được. Nhưng dùng thân thể kháng cự... Nếu không có Khai Sơn Thần Phủ thì cái mạng nhỏ này sợ không còn nữa rồi.

Trước khi dám đánh bạc cũng vì có Khai Sơn Thần Phủ phủ ngoài thân ngăn cản bớt lực.

- Hống hống.... hống hống....

Tiếng gào thét thê lương đau đớn, giống như tiếng sấm vang vọng khắp trời.

- Hừ! Ta không chịu nổi, ngươi cũng chẳng hơn gì.

Eo lưng Đằng Thanh Sơn không ngừng lóe ra hào quang màu đất, nội gia cương kình có hiệu quả trị liệu săn sóc cho thân thể rất tốt. Song lần này Đằng Thanh Sơn bị thương quá nặng.

- Súc sinh, hôm nay chính là ngày ngươi mất mạng.

Đằng Thanh Sơn cảm giác eo lưng hơi dễ chịu một chút, lập tức nghiến răng nhanh chóng lao ra.

Trên thảo nguyên.

Còn Hồng Đồng Tuyết Sư Thú khổng lồ đang gào lên đau đớn. Chừng hơn phân nửa cây Luân Hồi Thương màu bạc hoàn toàn đâm vào trong cơ thể nó. May mà thân thể nó khổng lồ, da dày thịt cứng, đại bộ phận Luân Hồi thương chỉ đâm vào da lông cơ bắp. Phần đâm vào trong chỉ rất ngắn.

Nhưng cho dù là như thế, Hồng Đồng Tuyết Sư Thú cũng đã bị thương nặng.

- Vù.

Đằng Thanh Sơn nhẩy ra khỏi hố.

Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhất thời phát hiện ra Đằng Thanh Sơn, đồng tử đỏ như máu trong nháy mắt co lại... Nhân loại này lại chưa chết.. Mình liều mạng bị trọng thương, quất một cú đuôi thế mà không quất chết được hắn? Cả yêu thú cấp bậc tiên thiên kim đan cũng bị thương nặng ấy chứ.

Kỳ thật cũng không có gì kỳ quái.

Thân thể ẩn chứa hơn trăm vạn cân bộc phát, loại thân thể này tuyệt đối cứng hơn cả thân thể do huyền thiết đúc ra, hơn nữa còn có cương nhu. Làm gì dễ giết vậy?

- Hống......

Hồng Đồng Tuyết Sư Thú gào lên một tiếng.

'Ta cả con mẹ nó không giết được, vậy ta trốn không được sao '

Hồng Đồng Tuyết Sư Thú chịu đựng cơn đau phi nhanh về phía đông nam. Mỗi một lần bốn vó đạp xuống đất chạy trốn, Luân Hồi thương đang cắm vào vị trí gần eo gây cho nó từng cơn đau nhức.

- Muốn trốn?

Đằng Thanh Sơn cũng chịu đau đớn ở eo lưng, thu liễm cương kình nội giáp, vận Thiên Nhai Hành tăng tốc.

Thiên Nhai Hành vận chuyển, đã không làm thân thể phải cử động quá nhiều.

Vèo.

Vèo.

Một trước một sau. Tốc độ hai bên đều chậm hơn trước kia một chút. Nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn như trước không ngừng thu nhỏ lại. Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào Hồng Đồng Tuyết Sư Thú, sao đều có thể bỏ qua chứ. Dù sao... Luân Hồi thương của mình vẫn còn ở trên người Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.

- Xoẹt xoẹt....

Cái đuôi của con sư thú ngươi đỏ này vài lần cố quấn lấy Luân Hồi thương, muốn rút Luân Hồi thương ra khỏi cơ thể.

Nhưng vị trí Luân Hồi thương đâm vào quá khó chịu. Cái đuôi Hồng Đồng Tuyết Sư Thú dù vặn vẹo kiểu nào cũng chỉ có một phạm vi nhất định. Cái đuôi mà muốn quấn lấy Luân Hồi thương cũng tương tự như nhân loại dùng lưỡi liếm tới mũi vậy. Đây là chuyện vô cùng khó.

- Hống.... hống....

Làm như thế nào cũng không cuộn và rút ra cây Luân Hồi thương được. Điều này làm con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú vừa chạy, vừa gào lên phẫn nộ

Nó chỉ có thể dựa vào cơ bắp thân thể từ từ nhúc nhích, ép cây Luân Hồi thương ra ngoài từ từ, nhưng làm như vậy thì quá chậm lại phải đau đớn rất nhiều.

Một người một yêu thú, thời gian mười hơi thở cuối cùng cũng dẫn tới một núi tuyết.

- Vù.

Hồng Đồng Tuyết Sư Thú nhảy vèo lên núi tuyết, dẫm lên tuyết nhẹ nhàng linh hoạt. Tựa như một miêu nhân chạy trốn như bay trên núi tuyết. Tốc độ con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú lại không hề châm hơn tốc độ trên cỏ chút nào.

Đằng Thanh Sơn biến sắc.

- Không ổn. Con Hồng Đồng Tuyết Sư Thú chính là sinh tồn ở vùng băng hàn. Chạy trên tuyết cũng nhanh như trên cỏ. Ở vùng tuyết ta đuổi không kịp.

Đằng Thanh Sơn mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa. Còn Luân Hồi thương của mình vẫn còn cắm vào eo lưng Hồng Đồng Tuyết Sư Thú.

Luân Hồi thương bị mất như vậy sao?

- Núi tuyết. Núi tuyết.

Đằng Thanh Sơn chợt lóe ra ý nghĩ, mở miệng, hít mạnh một hơi. Không khí chung quanh đều tràn vào cơ thể Đằng Thanh Sơn.

Ngực như một ống bễ mở ra.

Nội gia cương kình cũng hiện ra ngoài thân. Đằng Thanh Sơn ngậm miệng, tích lũy lực rồi sau đó há miệng ra...

- Vù

Tiếng gầm đáng sợ như thiên lôi, không ngừng vang vang mãi trong thiên địa.

- Ầm ầm......

Dưới chấn động mãnh liệt, tuyết đọng trên tầng ngoài tòa núi tuyết đều bị chấn động. Rồi sau đó tuyết đọng trên đỉnh núi tuyết ầm ầm lăn xuống dưới.

Trong chốc lát núi tuyết lở xuống tựa như thiên băng địa liệt.