Cửu Đỉnh Ký

Chương 264: Dã tâm của Đằng Thanh Sơn




Trên bầu trời một vầng trăng sáng cô độc tỏa ra ánh sáng mông lung như như dát lên mặt đất một tấm lụa mỏng màu vàng. Trên mặt đất mênh mông, mơ hồ có thể thấy một con tuấn mã chạy như bay trên quan đạo. Đó chính là Đằng Thanh Sơn cưỡi Ô Văn Mã!

"Mấy bộ sách này là phiên bản tháng mười". - Đằng Thanh Sơn biết, bốn bảng cấp bậc trên Cửu Châu cứ nửa năm mới cập nhật một lần.

Bốn bảng này đều được làm vào đầu tháng tư, phải đến đầu tháng mười lại ra phiên bản mới.

"Nhưng Vạn Tượng Lâu bán một trăm lượng bạc một bản Tiềm Long bảng và Sồ Phượng bảng, giá gấp mười lần Địa Bảng... Từ trước đến nay ta còn chưa xem kỹ Tiềm Long Bảng và Sồ Phượng Bảng bao giờ".

Vừa cưỡi ngựa, vừa đọc thì cũng chỉ có nhân mã hợp nhất, cộng thêm thị lực có thể nhìn trong đêm tối mới có thể vừa đọc sách vừa cưỡi ngựa trong đêm.

Lật qua lật lại Địa Bảng một chút, rồi sau đó mở Tiềm Long Bảng dày cộp ra: "Chỉ một người mà đã dày bằng cả quyển Địa Bảng rồi. Không biết rốt cuộc có nội dung gì thế?".

Vừa lật ra đã thấy đứng đầu Tiềm Long Bảng, chính là Đằng Thanh Sơn! Bên trong miêu tả Đằng Thanh Sơn rất cẩn thận.

"Thiên tài?". - Đằng Thanh Sơn thấy người ta gọi mình như vậy bèn lắc đầu cười, hắn tiếp tục lật xem phía sau. Chẳng mấy chốc đã xem xong phần miêu tả một người.

"Tiềm Long Bảng miêu tả một người bằng Địa Bảng miêu tả bảy mươi hai người. Giá cả lại đắt hơn mười lần. Chẳng trách... ở phía sau quyển này còn có nhiều nội dung hơn".

Đằng Thanh Sơn phát hiện việc miêu tả những người đứng trong Tiềm Long bảng chỉ mới chiếm một nửa bộ sách. Còn nửa bản dưới miêu tả rất nhiều anh hào khác ở Cửu Châu.

"Ừm. Phiên bản đầu tháng giêng?". - Đằng Thanh Sơn vừa thấy ngày xuất bản.

"Xét thấy trong bốn bảng này ghi lại quá ít anh hùng hào kiệt. Trong khi đó trên Cửu Châu Đại Địa chúng ta lại có vô số hào kiệt. Nên Vạn Tượng Môn liền ghi lại rất nhiều hào kiệt vào Cửu Châu hào kiệt kỷ sự này. Cửu Châu hào kiệt kỷ sự được in trong Tiềm Long Bảng và Sồ Phượng Bảng, mỗi tháng cập nhật một lần." - Đằng Thanh Sơn nhìn mấy dòng này không khỏi phì cười:

- Ha ha. Vạn Tượng Môn này quả nhiên biết cách kiếm tiền! Một tháng cập nhật một lần, một quyển một trăm lượng bạc! Rất nhiều người phỏng chừng mỗi tháng đều mua nó... Không biết cái này kiếm lời bao nhiêu tiền đây?

Cho dù chỉ mua Tiềm Long Bảng thôi, một năm cũng đã là một ngàn hai trăm lượng bạc rồi. Đây chỉ là một người! Rất nhiều tông phái, phú thương đều mua nó. Cho dù chỉ có một vạn người mua thì cũng có hơn một ngàn vạn lượng bạc! Còn cả những người vãng lai cũng thường xuyên mua, cũng có rất nhiều vũ giả cũng sẽ mua. Nhẩm nhẩm thì một quyển Tiềm Long Bảng, một năm lời một ức lượng bạc cũng không có gì lạ.

Chỉ một quyển Tiềm Long Bảng đã lời một ức lượng bạc, tương đương trăm vạn lượng hoàng kim! Con số này chỉ là một bộ phận làm ăn nhỏ của Vạn Tượng Môn thôi.

"Vạn Tượng Môn này thật là lắm tiền. Nhưng bọn họ cũng biết cách kiếm tiền". Đằng Thanh Sơn thán phục,

"Một quyển sách bản thân nó không đáng bao nhiêu tiền, nhưng tin tức trong đó lại rất đáng giá. Còn Vạn Tượng Môn thì phân bố khắp các nơi trên Cửu Châu, việc thu thập tin tình báo quả là rất rẻ".

Cửu Châu hào kiệt kỷ sự rất hấp dẫn. Trong đó ghi chép nhân vật hào kiệt các nơi trên Cửu Châu Đại Địa. Rất nhiều thủ lĩnh mã tặc cũng có trong danh sách bản ghi chép này.

Chuyện đứng đầu là nói về Đằng Thanh Sơn!

"Ủa! Ở đây có ghi lại cả chuyện ở Ổ Thành? Cũng đúng, vì đây là bản đầu tháng giêng! Còn trận chiến đó diễn ra vào ngày hai mươi tám tháng chạp. Với tin tình báo của Vạn Tượng Môn trong một ngày là biết rồi. Đến cả câu nói của ta mà cũng ghi lại".

Về nội dung bản ghi chép có hai nửa. Một nửa tường thuật lại, đồng thời một nửa cũng có bình luận. Khi Đằng Thanh Sơn đọc tới chỗ nói mình là đệ nhất thiên tài trên Cửu Châu Đại Địa trong lịch sử ngàn năm …

"Đệ nhất thiên tài trong vòng ngàn năm?". - Đằng Thanh Sơn lắc đầu cười.

"Kỳ thật, ta bây giờ mới chỉ đạt tới tiên thiên hư đan thôi! Cũng chưa đạt tới tiên thiên thực đan. Sở dĩ mạnh, là dựa vào nội gia quyền tu luyện về sức mạnh thân thể mà thôi". Nói về thiên phú, Đằng Thanh Sơn biết rõ, mình nhiều nhất xem như thượng đẳng, nhưng không được tính là đệ nhất ngàn năm.

Xem xong bộ sách, sau đó Đằng Thanh Sơn lại đắm chìm vào cảnh giới nhân mã hợp nhất, chìm đắm trong thiên địa.

Cộp! Cộp! Cộp!

Một đêm chạy như bay!

...

Đại thảo nguyên mênh mông khôn cùng!

Cả lục địa Cửu Châu Đại địa, phía nam Cửu Châu là Man Hoang vô tận! Còn phương bắc Cửu Châu chính là đại thảo nguyên mênh mông! Man Hoang và thảo nguyên, một nam một bắc, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn.

Rốt cuộc rộng bao nhiêu? Man Hoang tất nhiên bất tất phải nói.

Trên thảo nguyên dân cư rất thưa, có đôi khi vài dặm cũng không nhìn thấy một người! Nhưng đừng có nghĩ dân cư đại thảo nguyên thưa như thế, không nói về rất nhiều bộ lạc trên thảo nguyên, chỉ cần tam đại vương quốc trong thảo nguyên cộng dân cư lại đã quá một triệu rồi!

Trước giờ chưa ai tính số dân cư trên thảo nguyên cả. Nhìn cả một vùng hoang vắng rộng lớn như vậy thế mà tổng dân cư lại nhiều như thế thì có thể tưởng tượng được phạm vi rộng như thế nào. Băng ngang qua đại thảo nguyên là việc vô cùng khó, bởi vì có quá nhiều bộ lạc, mã tặc …. Nhưng đối với tiên thiên cường giả, việc này không có gì khó khăn. Buổi sáng mặt trời đỏ ối vắt từ từ bay lên ở phương đông, ánh sáng ấm áp chiếu rọi khắp thảo nguyên khôn cùng.

- Cộc cộc......

Một con tuấn mã lao nhanh tới.

- Rốt cục tới thảo nguyên rồi!

Đằng Thanh Sơn nhảy xuống ngựa, nhìn cảnh sắc thảo nguyên, không khỏi hơi chấn động. Bầu trời xanh thẳm! Điểm vài sợi mây trắng! Thảo nguyên đầu mùa xuân, khắp nơi một màu vàng, trải dài ra vô tận!

Đằng Thanh Sơn sinh ra một loại ảo giác... thế giới tựa hồ chính là một bãi cỏ rộng lớn vô hạn, còn bầu trời tựa như cái nắp đậy lại cả thế giới này. Ở chân trời, thảo nguyên như giao hòa với bầu trời!

- Mênh mông!

- Khôn cùng!

Trước mặt thảo nguyên mênh mông khôn cùng, bầu trời rộng vô hạn, Đằng Thanh Sơn nhất thời cảm thấy mình nhỏ bé biết bao nhiêu, tựa như một viên cát trong thiên địa!

Đứng trên mặt đất Đằng Thanh Sơn cảm thấy... Mặt đất, chính là gốc của mình!

- Bầu trời và mặt đất!

Nếu chung quanh có người, sẽ phát hiện Đằng Thanh Sơn lúc này lại thi triển Hoành Quyền trong Hình Ý Ngũ Hành Quyền, trên mặt còn hiện lên nụ cười như trẻ con. Một chiêu một thức, chậm rãi như đẩy cối xay. Dần dần, hắn nhắm mắt lại.

Trình độ Ngũ Hành Quyền của Đằng Thanh Sơn sớm đã đạt tới cảnh giới tông sư rồi. Mấy năm nay, hắn đều suy nghĩ mài giũa Tam Thể Thức. Ngược lại rất ít luyện Ngũ Hành Quyền. Nhưng lúc này, ngay từ đầu Hoành Quyền của Đằng Thanh Sơn còn có chút dấu vết của Ngũ Hành Quyền. Nhưng theo thời gian trôi qua... quyền pháp Đằng Thanh Sơn cũng dần dần biến đổi.

Một canh giờ, hai canh giờ... Mặt trời từ phương đông, tới giữa trời, rồi lệch về phương tây!

Trên thảo nguyên, cũng có người đi qua, cũng thấy Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền. Nhưng những người này chỉ cảm thấy quyền pháp của Đằng Thanh Sơn rất chậm, cũng không thèm để ý tới.

Trước thảo nguyên mênh mông, Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại, diễn luyện Hoành Quyền. Hoành Quyền lúc này so với Hoành Quyền của Ngũ Hành Quyền đã hoàn toàn khác hẳn. Mỗi chiêu mỗi thức, nhanh như thiểm điện, nhưng nhìn qua lại thong thả như đẩy cối xay.

Bầu trời phía tây đã đỏ rực. Lúc này có một nhóm người đi ngang qua.

- Xem kìa, người nọ đang làm gì đó? Quyền pháp chậm thật, còn nhắm mắt lại nữa.

Một thiếu nữ thảo nguyên mặc áo choàng lục sắc, bên hông đeo một cái thắt lưng tơ, kinh ngạc chỉ vào Đằng Thanh Sơn nói.

- Na Nhân Thác Nhã, người đó có thể là một vũ giả đó.

Tráng hán thảo nguyên mặc áo choàng cao cổ, mở miệng nói. Đột nhiên trong đội ngũ họ có một thanh niên gầy gò đi về phía Đằng Thanh Sơn, rồi cầm lấy dây cương con Ô Văn Mã cách Đằng Thanh Sơn mấy trượng. Con Ô Văn Mã hí một tiếng, thanh niên trộm ngựa bị dọa nhảy lên, rồi lập tức nhìn lại Đằng Thanh Sơn.

Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nhắm mắt đánh quyền như trước.

- Ô Địch! Ngươi làm gì thế!

Thiếu nữ thảo nguyên giận dữ.

- Đây là Ô Văn Mã! - thanh niên gầy gò cười nói:

- Gần ngàn lượng bạc một con. Cái giá đó đủ mua trăm đầu cừu của hai bộ lạc chúng ta đó!

- Ô Địch! Buông ngựa ra, đó là ngựa của nam nhân đang luyện quyền đó.

Lão già tóc bạc trắng, đội mũ tròn cũng màu trắng quát lên.

- Buông ra.

Thiếu nữ thảo nguyên quát.

- Na Nhân Thác Nhã! Ngươi đừng có nằm mộng, giá của nó tới hai trăm đầu cừu lận! Còn nhiều hơn tất cả tài sản của ta nhiều!

Tên thanh niên thảo nguyên gọi là Ô Địch nhảy lên con Ô Văn Mã. Con Ô Văn Mã sớm đã được thuần dưỡng cũng không phản kháng. Ô Địch thúc vào bụng ngựa, Ô Văn Mã lập tức lao về phía xa xa,

- Na Nhân Thác Nhã! Có bổn sự thì đuổi theo đi, ha ha...

Thiếu nữ thảo nguyên giận dữ, nàng lập tức chạy đến bên người Đằng Thanh Sơn.

- Ngựa của ngươi bị trộm rồi!

Thiếu nữ thảo nguyên lôi tay Đằng Thanh Sơn.

- Bùng!

Khi tay thiếu nữ thảo nguyên vừa chạm vào thân thể Đằng Thanh Sơn, lập tức bị chấn văng lên, rồi sau đó ngã sấp xuống bãi cỏ. May mà bãi cỏ khá dày, nên không xảy ra đại sự.

- Na Nhân Thác Nhã!

Nhất thời trong đội ngũ đó không ít người kinh hô chạy tới. Đằng Thanh Sơn lúc này cũng mở mắt ra, ánh mắt cũng khôi phục vẻ thanh tỉnh:

- Vừa rồi ta...

Đằng Thanh Sơn liếc mắt thấy mặt trời đỏ rực phía tây,

- Cái gì? Đã hoàng hôn rồi à?

Đằng Thanh Sơn loáng thoáng nhớ lại một chút gì đó.

- Na Nhân Thác Nhã! Không có việc gì chứ?

Không ít người vây quanh thiếu nữ đó.

- Ngươi bị sao thế?

Một hán tử thảo nguyên căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn,

- Ngựa của ngươi bị trộm,Na Nhân Thác Nhã hảo tâm nói cho ngươi. Ngươi còn làm nàng bị thương!

Đằng Thanh Sơn cũng thấy xa xa, có bóng người cưỡi Ô Văn Mã, không khỏi kêu khổ.

Ô Văn Mã...

Bị trộm thì thôi. Một con Ô Văn Mã căn bản không phải thứ Đằng Thanh Sơn quan tâm. Không ngờ, một lần khó khăn lắm mới đốn ngộ, lại bị phá hỏng mất!

- Xin lỗi, vừa rồi ta đang luyện quyền, không biết thật.

Đằng Thanh Sơn vẫn chân thành xin lỗi. Hắn hiểu, thiếu nữ thảo nguyên đó không phải cố ý. Na Nhân Thác Nhã đã đứng lên, chạy tới, một đôi mắt linh động tinh khiết nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn, hưng phấn nói:

- Ngươi thật là lợi hại. Ta mới đụng ngươi một chút, đã bị đánh bay. Ta cũng cảm giác được trong đó có nội kình nữa. Ngươi khẳng định là một cao thủ rất lợi hại. Ngươi dạy ta nhé, dạy ta chiêu đánh bay người lúc nãy ấy!

- Ta còn có việc!

Đằng Thanh Sơn nhìn mọi người cười nói:

- Xin đi trước!

Lập tức Đằng Thanh Sơn một mình một người, đi về phương bắc.

- Cùng chúng ta đi nhé!

Cô nương thảo nguyên vẫn còn hô, nhưng thân hình Đằng Thanh Sơn chợt lơ lửng, rồi chẳng mấy chốc đã đi rất xa.

- Đây là một cao thủ.

- Cao thủ rất lợi hại.

Mọi người khiếp sợ nhìn hình bóng Đằng Thanh Sơn rời đi, chỉ thấy thấp thoáng một chút, trong chốc lát đã ra rất xa. Họ chưa bao giờ gặp qua thực lực này.

- Ta nói là một cao thủ mà!

Na Nhân Thác Nhã bất lực dán mắt vào bóng người giờ còn rất nhỏ, đã đi rất xa rồi

- Nếu có thể dạy ta được thì tốt quá.

...

Trên thảo nguyên rộng lớn, Đằng Thanh Sơn một mình một người lưng đeo ba lô hành tẩu.

- Cô nương đó không nên lay ta tỉnh dậy

Đằng Thanh Sơn đi trên thảo nguyên, dở khóc dở cười, rất không cam lòng. Đằng Thanh Sơn nắm chặt nắm tay, chỉ thấy trên nắm tay Đằng Thanh Sơn ẩn ẩn có luồng điện màu vàng đất, chợt lóe lên rồi biến mất.

- A!!!

Đằng Thanh Sơn không kìm được gầm lên một tiếng.

- Ta nên cao hứng, hay ta nên phẫn nộ đây?

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ một ngày vừa qua đã phát sinh việc gì! Khi Đằng Thanh Sơn còn ở Đằng gia trang, hắn đã nghĩ đến... phải sáng chế ra một bộ phương pháp tu luyện nội gia quyền lợi hại hơn cả Hổ Hình Thông Thần Thuật! Mục tiêu đó, Đằng Thanh Sơn chưa bao giờ bỏ qua!

Đằng Thanh Sơn luôn luôn luyện tập Tam Thể Thức.

Còn Hình Ý Ngũ Hành thương, Đằng Thanh Sơn đã sáng tạo ra bốn chiêu, thương pháp cũng ẩn chứa ý cảnh của nội gia quyền.

Đối với Đằng Thanh Sơn... tu luyện nội kình, tiên thiên chân nguyên, chỉ là tiện thể thôi! Vô luận là kiếp trước hay kiếp này, phần tinh lực hao phí nhiều nhất vẫn là nội gia quyền! Nhưng vì linh khí địa cầu rất loãng, nên lên được cảnh giới tông sư đã là cực hạn rồi!

Đằng Thanh Sơn sớm đã đạt tới cảnh giới tông sư! Nhưng hắn cho rằng... trên cảnh giới tông sư, còn có cảnh giới cao thâm hơn! Muốn đạt tới cấp độ cao hơn, phải sáng chế ra một bộ quyền pháp nội gia quyền lợi hại hơn cả Hổ Hình Thông Thần Thuật!

- Vừa rồi... vừa rồi nếu nàng không quấy rầy ta, để ta tiếp tục ở dưới cảnh giới này, tu luyện thêm mười bữa nửa tháng, phỏng chừng có thể sáng chế ra một bộ quyền pháp nội gia quyền còn cao thâm hơn cả Hổ Hình Thông Thần Thuật.

Đằng Thanh Sơn hậm hực! Loại đốn ngộ này là rất khó có được!

Thứ nhất Đằng Thanh Sơn trải qua nhiều gặp khó khăn, ngăn trở, Gia Cát Thanh lại chết đi, bị bức bách ly khai thân nhân, tất cả những việc này cũng có tác dụng rèn luyện tâm linh Đằng Thanh Sơn.

Thứ hai, Đằng Thanh Sơn cũng đã tích lũy từ từ! Kiếp trước hắn đã là tông sư. Kiếp này tu luyện hơn mười lăm năm, hàng năm khổ tu Tam Thể Thức, về cảnh giới cũng đạt tới một mức rất cao. Tích lũy từ từ, sẽ sẵn sàng cho lúc đốn ngộ.

Thứ ba, cũng luôn luôn rơi vào hiểm cảnh bị đuổi giết, vừa đi ra đại thảo nguyên, thấy bầu trời, thảo nguyên rộng lớn, mặt đất mênh mông... Làm tâm thần hắn bị chấn động.

Ba cái kết hợp, nên vừa rồi Đằng Thanh Sơn trong cơn chấn động, rơi vào ý cảnh huyền bí!

- Chỉ luyện một ngày, cũng đã bắt đầu có sự sáng tạo cho bộ quyền pháp mới!

Đằng Thanh Sơn bây giờ chỉ nhớ được hai thức. Trên thảo nguyên, Đằng Thanh Sơn đang diễn luyện hai thức đó. Nhưng diễn luyện đã nửa canh giờ rồi mà Đằng Thanh Sơn vẫn không thể làm gì hơn được.

- Vẫn có một loại cảm giác muốn bùng nổ, lại đột nhiên bị cắt đứt. Cảm giác muốn thổ huyết!

Đằng Thanh Sơn cảm thấy khí huyết di động trong cơ thể,

- Xem ra, cảnh giới của ta chưa tới! Chỉ có ở những trạng thái đặc thù mới có thể diễn luyện như ý được!

Chỉ một ngày... Nhưng thành quả lại làm cho Đằng Thanh Sơn vô cùng kích động.

- Nguyên lai, trên cảnh giới nội gia quyền tông sư lại chính là khai thông thiên địa!

Đằng Thanh Sơn nhìn nắm tay, mơ hồ, có hào quang màu vàng đất lóe ra.

- Cái thứ mà ta đốn ngộ vừa rồi, hẳn là hành thổ trong thiên địa ngũ hành. Đáng tiếc, ta vừa mới sờ vào lớp vỏ ngoài thôi!

Đằng Thanh Sơn mặc dù hơi không cam lòng, nhưng cũng có chút kích động.

Bởi vì... Hắn rốt cục không phải mờ mịt vô tri nữa, mà đã có một phương hướng chính xác!

- Lần này ta có thể đốn ngộ, chứng tỏ rằng cảnh giới nội gia quyền của ta đã tới gần cực hạn! Chỉ cần tiếp tục tu luyện như vậy, khẳng định có thể đột phá cảnh giới tông sư, đạt tới một tầm cao mới!

Đằng Thanh Sơn cảm thấy trong mình luôn luôn có một dã tâm!

Trên Cửu Châu Đại Địa, có hai loại hệ thống tu luyện.

Một là đạo gia! Vô luận là các đại tông phái như Vũ Hoàng môn, Doanh Thị gia tộc cho đến Quy Nguyên Tông, đều chủ yếu theo bốn giai đoạn: hậu thiên, tiên thiên, hư cảnh, chí cường. Tu luyện nội kình chính là tu luyện chân nguyên, là luyện xuất ra tiên thiên kim đan ở đan điền!

Một đường khác là Phật Tông! Phật Tông tu luyện chủ yếu là Ma Ni Tự. Bình thường chia làm bốn giai đoạn: Vũ tăng, La Hán, Bồ Tát, Phật (chí cường). Tu luyện xá lị tử! Vị trí của nó ở trong nê hoàn cung.

Nhưng Đằng Thanh Sơn có một dã tâm khác đó là ngoài hai hệ Phật Tông, đạo gia, sáng chế ra loại hệ thống thứ ba!

Hệ thống Nội gia quyền!

Trong kế hoạch này, hệ thống chủ yếu không phải là tu luyện nê hoàn cung, cũng không phải là đan điền, mà chủ tu là thân thể con người! Hệ thống cảnh giới nội gia quyền này chia làm võ giả bình thường, tông sư, về phần trên cảnh giới tông sư thì Đằng Thanh Sơn chưa biết... Nhưng, bây giờ đã sờ được tới bờ của nó!

- Sắp tới cần phải đi xem xét phủ pháp do Vũ Hoàng lưu lại. Nhưng quan trọng nhất phải sáng chế ra nội gia quyền tầng thứ ba!

Đằng Thanh Sơn lúc này hùng tâm vạn trượng.

Dưới bầu trời vô tận, trên thảo nguyên mênh mông, Đằng Thanh Sơn một mình một người hành tẩu.