Cửu Đỉnh Ký

Chương 220: Lộ tuyến




Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng vừa đi khỏi, Lưu Đồng cũng lập tức ra ngoài:

- Nhiều việc quá. Thống lĩnh đại nhân bảo ta mua hai phủ đệ lớn, còn đưa cả tiền để xây lại phủ đệ, mà việc này phải ba ngày là xong.

Vừa nghĩ, hắn vừa nhanh chóng đi về phía cổng bắc Quy Nguyên tông.

...

Giang Ninh quận thành, Đằng phủ, trong một tiểu đình, Ba người Đằng Thanh Hổ, Gia Cát Thanh, Gia Cát Vân đang tụ tập cùng nhau.

- Yên tâm đi, Thanh Hổ đại ca. Đằng gia trang sẽ không có việc gì đâu. - Gia Cát Thanh an ủi.

Đằng Thanh Hổ cau mày, lắc đầu nói:

- Ngươi không hiểu! Nếu không phải việc đặc biệt, Thanh Sơn không có khả năng không kịp báo cho ta biết, lập tức chạy về nhà. Sự tình này nhất định rất nghiêm trọng! Hơn nữa đám gác cửa cũng nói, ngày hôm qua người của tộc ta vừa tới, Thanh Sơn và Thanh Vũ lập tức chỉ huy thân vệ đội chạy về. Chuyện này phải trách ta, trách ta tối hôm qua không có nhà!

Khi mấy người Đằng gia trang tối hôm qua tới báo tin, Đằng Thanh Sơn và Thanh Vũ ở nhà, do đó dẫn nhân mã suốt đêm chạy về Đằng gia trang. Sáng sớm ngày hôm sau đã di chuyển toàn bộ tộc nhân.

Nhưng buổi tối hôm đó Đằng Thanh Hổ không có nhà. Hắn là bách phu trưởng, có nhiều việc trong quân, không như Đằng Thanh Sơn ngồi trên ghế thống lĩnh cao quí, không có nhiều việc. Do tình huống khẩn cấp, Đằng Thanh Sơn không kịp tìm Thanh Hổ đã lập tức chạy về. Khiến cho Đằng Thanh Hổ tới giờ vẫn không biết Đằng gia trang phát sinh chuyện gì.

- Thanh Hổ đại ca, tin rằng việc này chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.

Gia Cát Vân cũng cười

- Với thủ đoạn của Thanh Sơn, hơn nữa đem cả đội thân vệ, không có việc gì có thể làm khó được hắn cả.

-...

Vừa nghĩ tới thực lực Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ cũng hơi yên tâm.

Ngay lúc này...

- Hả?

Ba người đều nghe thấy tiếng bước chân rậm rịch, không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa Lưu Đồng đang lao tới. Đằng Thanh Hổ mắt lập tức sáng lên.

- Lưu Đồng! - Đằng Thanh Hổ vội đứng lên.

- Thanh Hổ.

Lưu Đồng cũng lập tức chạy tới. Hắn và Đằng Thanh Hổ đều là bách phu trưởng. Đương nhiên, Lưu Đồng là bách phu trưởng đội thân vệ, địa vị cao hơn một chút.

- Lưu Đồng! Ngươi không phải đi cùng Thanh Sơn về quê nhà ta hay sao? Nói xem, Đằng gia trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?

Trên mặt Đằng Thanh Hổ tràn đầy vẻ lo lắng. Hai huynh muội Gia Cát Thanh Gia Cát Vân bên cạnh cũng nhìn Lưu Đồng.

Lưu Đồng liền nói:

- Thanh Hổ! Tối hôm qua người quê ngươi tới, nói là đại bá, đường huynh Đằng Thanh Hạo, và cha của Thanh Sơn, bị người của Thanh Hồ Đảo bắt đi rồi! Do đó Thanh Sơn và Thanh Vũ lập tức cuống cuồng chạy về...

- Thanh Hồ Đảo? - Đằng Thanh Hổ trừng mắt, vẻ không dám tin.

- Họ sao dám làm như vậy?

Gia Cát Vân cũng giận dữ nói.

- Ta nghe nói người của Thanh Hồ Đảo đến Đại Duyên Sơn, rồi... rồi chúng bắt thợ săn? - Thanh cô nương cũng nóng nảy.

Lưu Đồng nói tiếp:

- Không chỉ riêng bắt người của Đằng gia trang, cũng bắt rất nhiều thợ săn ở những thôn trang chung quanh Đại Duyên Sơn. Khi chúng ta suốt đêm chạy về tới Đằng gia trang, tin tức lúc đó là... Đằng Thanh Hạo may mắn chạy về được Đằng gia trang, đồng thời nói cho chúng ta biết, Thanh Hồ hạ lệnh giết chết tất cả thợ săn mà chúng bắt. Người tên là Đằng Vĩnh Tương, và cha Thanh Sơn, phỏng chừng đều đã chết.

- Đại bá? Còn có Phàm thúc? Đều đã chết sao?

Đằng Thanh Hổ sắc mặt trắng nhợt.

- Ừm, sáng sớm hôm nay cả Đằng gia trang, mọi người toàn trang di chuyển vào Giang Ninh quận thành. Ta đã chạy về đem tin tức báo cho tông chủ! Thống lĩnh cũng bảo ta mua hai tòa đại phủ đệ, xây lại phòng ốc, mua rất nhiều dụng cụ, chuẩn bị để người toàn trang ở lại.

Lưu Đồng nói.

- Thanh Hổ, rất nhiều việc cần làm, ta phải đi làm trước cái đã.

Bố trí ổn thoả cho hai ngàn người, quả là một việc vô cùng phức tạp.

- Chờ một chút.

Đằng Thanh Hổ kéo Lưu Đồng lại.

- Thanh Sơn! Thanh Sơn như thế nào?

Đằng Thanh Hổ hiểu rõ tính tình huynh đệ mình. Cha chết? Đằng Thanh Sơn sẽ như thế nào?

- Thống lĩnh… Ngài vào Đại Duyên Sơn rồi. - Lưu Đồng nói.

- Vào Đại Duyên Sơn?

Khuôn mặt Gia Cát Thanh vốn đỏ hây hây, thoáng cái trở nên không còn chút huyết sắc nào.

- Thanh Sơn quả nhiên... - Đằng Thanh Hổ cũng nóng nảy.

Lưu Đồng liền nói:

- Vừa rồi, tông chủ đã hạ lệnh, nhân mã lĩnh một, lĩnh hai Hắc Giáp quân, tập trung chiến mã binh khí, tới giáo trường tập hợp.

Nói xong, Lưu Đồng nhanh chóng rời đi.

- Sự tình sao lại biến thành như vậy? - Đằng Thanh Hổ không dám tin.

Mặc dù đoán trước có đại sự, nhưng hắn không thể ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.

- Đằng đại ca! Chàng vào Đại Duyên Sơn, còn Thanh Hồ Đảo, lại có rất nhiều cao thủ ở Đại Duyên Sơn...Việc này... Việc này...

Gia Cát Thanh mặt tái nhợt, tràn đầy vẻ lo lắng. Ngay lúc này...

Một bóng người nhanh chóng từ ngoài đi vào.

- Đằng đại nhân, tông chủ có lệnh, tất cả nhân sự lĩnh một, lĩnh hai, lập tức đưa chiến mã binh khí trọng giáp, tới giáo trường tập hợp, không được trì hoãn.

Tên lính Hắc Giáp Quân truyền lệnh vẻ gấp rút.

- Đằng đại nhân, nhanh một chút đi, thuộc hạ xin đi trước.

Tên lính này cũng tỏ ra rất gấp gáp vội vàng, nói vừa xong đã lập tức rời đi. Thanh Hổ vừa nghe xong, liền lập tức đi về phía phòng mình.

- Ca! Đi giáo trường. - Thanh cô nương vội vàng nói.

- Đi.

Gia Cát Vân và muội muội, nhanh chóng rời Đằng phủ, chạy tới giáo trường Quy Nguyên Tông.

...

Trên giáo trường, một đội quân sĩ Hắc Giáp Quân cưỡi ngựa mặc trọng giáp, đang nhanh chóng tập hợp. Vì cơ hồ tất cả quân sĩ đều là sống tại quân doanh, do đó tốc độ tập hợp cực nhanh. Khi hai người huynh muội Gia Cát Vân hấp tấp chạy tới giáo trường, đã có chín phần quân sĩ đã tập kết xong tốt lắm.

Một vài quân sĩ nghỉ phép bên ngoài, hoặc là những đô thống lãnh đạo Hắc Giáp quân vốn có nhà ở ngoài, thì tốc độ tập hợp chậm hơn một chút.

- Cha! - Thanh cô nương vừa thấy cha.

Tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng tóc dài xõa tung, mặc áo bào trắng, lưng đeo một thanh trường kiếm, đứng ở trên đài cao nhất phía nam giáo trường, bên cạnh hắn còn có chấp pháp trưởng lão Yến Mạc Thiên.

Quy Nguyên Tông tổng cộng có hai tiên thiên kim đan, một là Gia Cát Nguyên Hồng, hai là Yến Mạc Thiên!

- Cha, cha! - Gia Cát Thanh lo lắng chạy tới.

Gia Cát Nguyên Hồng vừa thấy con gái và nhi tử mình luồn lách giữa đám người chạy tới, không khỏi nhướng mày.

- Cha! Mọi ngươi muốn đi Đại Duyên Sơn phải không? - Gia Cát Thanh nói vẻ lo lắng.

- Cha! Thanh Sơn sư huynh không sao chứ? - Gia Cát Vân hỏi.

Gia Cát Nguyên Hồng nhìn một con mình, khẽ quát một tiếng:

- Cha không có thời gian nói chuyện với hai con. Vân nhi! Đưa Thanh Thanh ly khai giáo trường mau.

Gia Cát Vân rùng mình, quay đầu nhìn muội muội mình.

- Cha!

Gia Cát Thanh mắt ửng đỏ, cố kìm nước mắt không trào ra khóe mắt.

- Con biết, mọi người khẩn cấp như vậy, chắc chắn Đại Duyên Sơn sẽ rất nguy hiểm. Đằng đại ca cũng nhất định rất nguy hiểm! Bất luận làm sao, con nhất định phải đi với cha. ha cho con cùng đi nhé.

- Hồ đồ! - Gia Cát Nguyên Hồng giận.

- Vân nhi, đưa Thanh Thanh đi!

Gia Cát Vân hơi chần chờ, rồi cuối cùng cũng lấy tay lôi muội muội đi.

- Buông ta ra.

Thanh cô nương giật mạnh một cái, dòng lệ trào ra, nhìn chằm chằm vào cha nàng.

- Cha! Đằng đại ca khẳng định là rơi vào nguy cơ sinh tử... Nếu không cha và mọi người cũng sẽ không sốt ruột như vậy. Cha mà không đưa con đi, con sẽ tự đi một mình, không ai ngăn con được!

Gia Cát Nguyên Hồng nghe thế không khỏi đau đầu. Con gái mình vốn rất ngoan, nhưng một khi nàng khăng khăng muốn làm cái gì, thì có tám ngựa cũng không kéo nàng quay đầu lại được.

- Được, con mau mặc khinh giáp, theo cha cùng đi.

Gia Cát Nguyên Hồng chỉ có thể thỏa hiệp.

- Nhưng con phải nhớ kỹ, đừng chạy loạn, phải ở bên cạnh cha.

Nếu con gái một mình một người đi, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì? Mình mang theo, còn an toàn hơn nhiều.

Gia Cát Thanh mừng rỡ gật đầu:

- Dạ

...

Đại quân Quy Nguyên Tông, được hai tiên thiên kim đan là Gia Cát Nguyên Hồng và Yến Mạc Thiên chỉ huy rầm rộ đi tới Đại Duyên Sơn

Ở đáy Đại Duyên Sơn, trong Thiên Hồng Thủy Cung. Mê cung hoàn toàn tối đen. Đằng Thanh Sơn đang ở trong đường hầm, say mê xem bản đồ mê cung, cẩn thận tính toán.

- Sàng lọc lại, đến chín phần lộ tuyến cũng đã bị loại trừ rồi... Xác suất cao là ba mươi hai con đường! Xác suất lớn nhất, tổng cộng có mười ba con đường!

Đằng Thanh Sơn suy tư hơn nửa canh giờ, rốt cục loại trừ được nhiều con đường, sàng lọc ra một vài lộ tuyến phải đi.

Đằng Thanh Sơn cho rằng xác suất cao nhất là mười ba con đường này. Những đường này đều chạy qua hơn phân nửa Thiên Hồng Thủy Cung, hơn nữa, muốn tới mục tiêu cũng không có một con đường nào khác.

- Không có biện pháp, chỉ có thể thử từng đường một.

Ít đường đi, thời gian thử của Đằng Thanh Sơn cũng ít hơn. Nếu làm như các tông phái, thử qua loa, cũng phải mười ngày nửa tháng cũng không thành công.

- Ừm, theo cái này đi. Có thể sẽ đến một chỗ khá tốt! Đây là khu trung tâm, con đường có xác suất cao nhất trong mười ba đường, nó nối liền bốn đường.

Đằng Thanh Sơn cầm sơ đồ mê cung, tốc độ lập tức tăng lên rất nhanh, hóa thành một bóng đen, tựa như một bóng ma lướt trong đêm đen, chạy trong những đường hầm mê cung.

Căn cứ theo bản đồ, rẽ phải, quẹo trái...

Đại khái chạy mười dặm, Đằng Thanh Sơn đột nhiên dừng lại.

- Hả?

Tai Đằng Thanh Sơn hơi nhúc nhích.

- Hồ trưởng lão!Vvết thương của ngài ra sao rồi?

- Không có gì đáng ngại, chúng ta nhanh chóng hội họp với sư thúc đi... Đi! Ngã rẽ kế tiếp, trái phải.

...

Thính lực Đằng Thanh Sơn linh mẫn cực độ. Mặc dù thanh âm đối phương không lớn, nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn nghe được.

- Chúng ở bên trái ta đại khái sáu bảy trượng.

Đằng Thanh Sơn lập tức mở ra bản đồ mê cung, rồi xác định

- Chúng tại đây!

Trên mặt Đằng Thanh Sơn hiện lên vẻ tươi cười.

- Chúng lại đi theo lộ tuyến này à? Vậy... Lối lộ tuyến thông tới bảo tàng... Trong số ba mươi hai con đường chủ yếu, bây giờ chỉ có có hai đường thôi!

Hai người Hồ trưởng lão của Thanh Hồ Đảo, mặc dù đang ở một con đường cách sáu bảy trượng, nhưng...

Còn cách vách tường, Đằng Thanh Sơn căn bản không thể vọt qua bên đó được. Chỉ có một biện pháp...

- Quay đầu lại.

Đằng Thanh Sơn nhanh chóng quay đầu, tốc độ tăng lên đến cực hạn.

...

Nếu là người khác, cho dù hai người Hồ trưởng lão, cũng chỉ coi như đi mò. Bởi vì nơi con đường của hai người Hồ trưởng lão, có thể đi thông rất nhiều hướng. Nhưng Đằng Thanh Sơn vốn đã sàng lọc loại trừ rất nhiều, sau khi làm bài toán loại trừ, chỉ còn lại có hai con đường thôi.

Màn đêm chẳng ảnh hưởng tới Đằng Thanh Sơn chút nào. Thân ảnh như ma trơi lóe lên trên con đường, không ngừng đi tới. Hắn vòng một đường vòng lớn, rồi quay trở về. May mà tốc độ của Đằng Thanh Sơn xem ra nhanh hơn hai người Hồ trưởng lão rất nhiều. Dù sao hai người Hồ trưởng lão bây giờ không phải chạy trốn, nên tốc độ chạy chậm một chút.

Thời gian uống cạn một chén trà. Đằng Thanh Sơn đột nhiên nghe những tiếng gầm gừ.

- Phía trước có tiếng gầm? Lộ tuyến chính xác, mới có thể tồn tại yêu thú! Lộ tuyến này, quả nhiên là đúng rồi.

Nhãn tình Đằng Thanh Sơn sáng lên.

- Ừm, theo cự ly với tiếng gầm thì không xa lắm... Rất có thể, hai người bọn Hồ trưởng lão đã đụng phải yêu thú rồi.

Đằng Thanh Sơn mơ hồ cảm giác được vị trí tiếng gầm, lập tức tiếp tục đi tới.