Cửu Đỉnh Ký

Chương 161: Ổn định




Phù phù….

Trên quan đạo nằm phơi hơn mười thi thể, mùi máu tanh tưởi tràn ngập bao phủ khắp nơi. Thỉnh thoảng có người đi đường đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này đều sợ run. Ai nấy đều đi vòng, nhanh chóng bỏ đi, chỉ sợ chọc giận đao khách áo xanh đang đứng đó.

Đằng Thanh Sơn đứng lặng lẽ nhìn thiếu nữ.

- Hu hu...

Thiếu nữ khóc hồi lâu, tiếng khóc dần dần nhỏ đi. Trong vòng một ngày, mất đi tất cả thân nhân, đây quả là sự đả kích quá lớn đối với nàng. Nàng quì bên cạnh thi thể mẫu thân khóc lóc hồi lâu, đầu óc trống rỗng cuối cùng dần dần tỉnh táo lại. Thiếu nữ đứng phắt lên, nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trong mắt hiện lên sắc thái khó hiểu, rồi tiến lên hai bước.

- Phịch!

Thiếu nữ quỳ sụp xuống, dập đầu vừa khóc vừa nói:

- n nhân! Xin người báo thù cho ta, giết đám tặc nhân! Ta nguyện cả đời làm trâu làm ngựa báo đáp ân nhân!

Nàng là một nữ tử yếu đuối, làm gì có năng lực báo thù? Vừa rồi Đằng Thanh Sơn có thực lực giết chết cường đạo, nàng thấy như vậy bèn cho rằng hắn tuyệt đối có thể dễ dàng tiêu diệt cừu nhân nhà nàng. Còn bây giờ nàng chỉ cô độc một người, không nơi nương tựa, không thể nói đến việc báo thù. Nàng chỉ có thể cầu Đằng Thanh Sơn! Cái nàng có duy nhất là bản thân nàng!

- Đứng lên, trước hết hoả táng mẫu thân ngươi đã. - Đằng Thanh Sơn nói.

- Dạ. - Thiếu nữ gật đầu lia lịa.

Nhìn thiếu nữ nước mắt nhạt nhòa, đặc biệt gương mặt giống hệt như thê tử Tiểu Miêu của mình kiếp trước, Đằng Thanh Sơn kìm lòng không đậu phải đối xử thật tốt với thiếu nữ này. Vận mệnh của nàng so với Tiểu Miêu cũng thê thảm như nhau, lại càng làm cho Đằng Thanh Sơn sinh ra chút thương tiếc.

Trên bãi đất hoang bên cạnh quan đạo không xa, đống lửa cháy ngùn ngụt, mùi thi thể cháy bốc lên nồng nặc. Thiếu nữ quỳ gối trước đống lửa, dập đầu ba cái trịnh trọng, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đống lửa, đôi mắt đầy lệ:

- Mẹ ơi, xin yên tâm. Con gái nhất định sẽ báo thù cho cha, ông nội. Nhất định sẽ như vậy!

Nói xong, lại dập đầu ba cái, rồi lúc này mới rưng rưng nước mắt đứng lên.

- n nhân. - Thiếu nữ nhìn Đằng Thanh Sơn.

Tự đáy lòng thiếu nữ, Đằng Thanh Sơn là một siêu cường giả, có thể cứu được nàng. Nàng là một nữ hài tử rất đúng mực, nàng biết... Cứ nghe lệnh của Đằng Thanh Sơn là được, đừng lắm miệng.

- Theo ta đi Vũ An Quận Thành trước.

Đằng Thanh Sơn nói.

- Dạ. - Thiếu nữ gật đầu.

Lập tức Đằng Thanh Sơn cưỡi Thanh tông mã, thiếu nữ cưỡi hoàng tông mã, hai người song hành phi về phía Vũ An Quận Thành.

Trên quan đạo….

- Cô tên là gì?

Đằng Thanh Sơn mở miệng hỏi.

- Lý! - Thiếu nữ nói.

Đằng Thanh Sơn lẩm bẩm một lần, rồi gật gật đầu. Lúc trước khi nhìn thấy thiếu nữ tên là Lý này, ý nghĩ đầu tiên trong đầu Đằng Thanh Sơn còn cho rằng Tiểu Miêu sống lại. Nhưng thiếu nữ này khi đối mặt với cường đạo hiển nhiên... không hề có năng lực phản kháng gì.

Còn thê tử kiếp trước của mình 'Tiểu Miêu' lại là một cao thủ Hình Ý Quyền, coi như bằng cấp với Đằng Thanh Sơn. Năm đó trong tổ chức Redd được xếp hạng là một trong Tứ Đại sát thủ cấp A!

Hai người hợp tác thành tổ hợp sát thủ 'Lang và Miêu' có danh khí rất lớn! Nếu là Tiểu Miêu, cho dù không đạt đến thành tựu trước kia, nhưng trở thành vũ giả nhất lưu cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Trong đầu Đằng Thanh Sơn hiện lên vẻ mặt băng giá quả quyết, nhưng cũng rất ôn nhu của Tiểu Miêu. Thiếu nữ này nhìn nghiêng, trông rất giống Tiểu Miêu, tự đáy lòng lại thở dài một tiếng. Mặc kệ như thế nào... thì Tiểu Miêu đã là việc xảy ra ở kiếp trước rồi. Ở thế giới này không còn có Tiểu Miêu nữa!

Giúp thiếu nữ này cũng chỉ vì tình yêu sâu đậm với thê tử kiếp trước.

- n nhân, có thể gọi ta là Tiểu!

Thiếu nữ nhìn Đằng Thanh Sơn,

- Ta có thể gọi ân nhân là gì?

- Ta là Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn không giấu diếm thân phận trước mặt thiếu nữ này, nhỏ giọng nói.

- Tiểu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Mười ba tuổi.

Thiếu nữ nói,

- Đằng... Đằng đại ca!

Thiếu nữ có vẻ thấp thỏm nhìn thoáng qua, thấy Đằng Thanh Sơn không có ý giận, lúc này mới tiếp tục nói,

- Đằng đại ca, chúng ta đi Vũ An Quận Thành làm gì?... Nhà ta không ở Vũ An Quận Thành đâu, ta, ta muốn báo thù.

Đằng Thanh Sơn liếc nhìn nàng:

- Báo thù? Cừu nhân là ai?

- Ta, ta không biết.

Lý cắn môi, lắc đầu nói. Đằng Thanh Sơn nhướng mày:

- Không biết cừu nhân, làm sao báo thù được?

Sắc mặt Lý nhất thời tái nhợt.

- Đúng, không biết cừu nhân, làm sao báo thù được?

Lý lại lặng lẽ chảy nước mắt, lẩm bẩm nói.

- Đêm tối, ta căn bản không thấy rõ, rồi được mẹ ta đưa ra ngoài chạy trốn. Ta chỉ nhìn thấy rất nhiều thi thể... Ta… ta… ta căn bản không biết họ là ai, họ có hình dạng như thế nào ta cũng chẳng biết!

Thấy Lý như thế, Đằng Thanh Sơn khẽ quát một tiếng:

- Đừng khóc!

Lý rùng mình.

- Nói rõ tình hình thực tế của nhà ngươi cho ta biết.

Đằng Thanh Sơn nói,

- Nhìn bộ dạng ngươi, hẳn là sống trong gia đình giàu có. Chắc là ở trong thành... Người dám giết người trong thành cũng không nhiều đâu. Căn cứ vào tình huống ở nhà ngươi, rất hi vọng có thể tra ra từ bằng hữu của cha ngươi.

Lý kinh hỉ nói:

- Nhà ta cách Uyển Thành một trăm dặm. Cha ta tên là Lý Viên, là một thương nhân ở Uyển Thành. Ông nội của ta là...

Lý kể lại rành mạch tình hình của nhà nàng.

- Ừ.

Đằng Thanh Sơn gật đầu nhìn nàng,

- Ngươi chuẩn bị tự mình báo thù, hay muốn ta giúp ngươi báo thù?

- Ta muốn tự mình báo thù, nhưng bản thân mình không có biện pháp báo thù. - Lý khổ sở nói.

- Ta có thể cho người dạy ngươi luyện tập nội kình. - Đằng Thanh Sơn nói.

Lý lắc đầu nói:

- Hồi nhỏ, cha ta đưa ta đi Thanh Hồ Đảo, muốn để ta trở thành vũ giả. Nhưng... Ta căn bản không luyện ra nội kình. Hơn nữa mọi người ở Thanh Hồ Đảo đều nói là tất cả kinh mạch của ta đều có rất nhiều tạp chất. Căn bản không thể vận chuyển nội kình tâm pháp.

Đằng Thanh Sơn nghe xong thầm than. Trời sinh kinh mạch đã khó tu luyện... Có thể Tu luyện Hình Ý Quyền được. Nhưng tu luyện Hình Ý Quyền rất khó khăn. Cũng yêu cầu tư chất cực cao. Muốn dựa vào Hình Ý Quyền tu luyện tới mức có thể báo thù, có thể cả đời cũng không làm được.

Dương Châu, Vũ An Quận Thành, đường liễu quanh hồ có phong cảnh tuyệt đẹp. Con đường một mặt nhìn vào hồ, trên đường có hàng liễu dài ngút mắt, cành liễu theo gió bên hồ đung đưa, nước hồ theo gió nhộn nhạo thành những gợn sóng, cảnh sắc rất đẹp.

Đường liễu quanh hồ này nơi các phú hào, nhà giàu ở Vũ An Quận Thành ở. Khắp nơi đầy những phủ đệ, cái nào cái nấy rộng lớn, giá cũng rất đắt.

- Bảo Vương lão gia các ngươi tới đây. Nói với lão là có người ở Giang Ninh quận thành tới. - Đằng Thanh Sơn đứng ở cửa một tòa phủ đệ nói. Hai hộ vệ canh cửa phủ đệ khẽ rùng mình.

- Đại nhân, xin chờ một chút, tiểu nhân đi báo tin.

Một hộ vệ lập tức đi vào trong phủ đệ. Lý đứng sau Đằng Thanh Sơn, nhìn tòa phủ đệ này, xem ra còn lớn phủ đệ nhà nàng rất nhiều. Lý mất đi tất cả thân nhân, bây giờ cũng chỉ người trước mắt này là có thể bảo vệ được nàng. Chẳng mấy chốc, một lão mập mạp, mặc áo choàng màu vàng kim đi tới rất nhanh. Vừa thấy Đằng Thanh Sơn, lão mập mạp nhãn tình sáng lên, lập tức khom người:

- Thống lĩnh đại nhân!

- Thống lĩnh?

Lý thất kinh, trộm nhìn qua Đằng Thanh Sơn.

- Tiểu, theo ta vào. - Đằng Thanh Sơn nói.

...

Trên lầu hai, một căn lầu trong tòa phủ đệ, Đằng Thanh Sơn ngồi cạnh chiếc bàn tròn, lão mập cung kính đứng một bên, Lý đứng sau Đằng Thanh Sơn.

- Cũng biết thống lĩnh đại nhân sẽ tới. Vương lão Tam ta đã nghe về việc của thống lĩnh đại nhân, nhưng vẫn vô duyên không được gặp. Hôm nay có thể nhìn thấy thống lĩnh đại nhân thật là may mắn!

Lão mập này cười đến cả mặt đều nở hoa.

- Lão Vương, có chuyện này ta muốn nhờ ngươi. - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

Lão Mập lập tức nói ngay:

- Xin Thống lĩnh đại nhân cứ việc phân phó.

- Cô nương này tên là Lý, cha nàng là Lý Viên ở cách Uyển Thành không xa. Lý Viên là một thương nhân, nhà cũng coi như giàu có. Nhưng, đêm hôm qua, người cả nhà nàng đều bị người ta giết. Ta muốn ngươi điều tra một chút, rốt cuộc ai giết chết cả nhà nàng.

Đằng Thanh Sơn nói. Lão mập hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý. Lý thì thấp thỏm nhìn lão mập.

- Thống lĩnh đại nhân xin yên tâm, Uyển Thành là một chỗ khá nhỏ. Những nhân vật phú hào cũng không nhiều. Muốn điều tra những thứ như thế nào cũng rất đơn giản. Hơn nữa giết người trong thành là đại sự. Điều tra càng dễ dàng hơn. Ở bên kia Uyển Thành cũng có nhân mã Quy Nguyên Tông chúng ta. Mất vài ngày là tuyệt đối có điều tra rõ sự tình này.

Lão mập vỗ ngực nói.

Quy Nguyên Tông có cứ điểm ở khắp trong Dương Châu cảnh nội. Đương nhiên, ở Từ Dương quận, Thiên Nam Quận là hai quận hỗn loạn nhất, cũng có rất nhiều cứ điểm. Còn trong phạm vi thế lực Thanh Hồ Đảo thì cứ điểm rất ít.

- Tốt lắm. - Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Trên mặt Lý lúc này xuất hiện vẻ vui mừng.

- Lão Vương, ngươi nghỉ ngơi đi. Thuận tiện, cho người đưa thức ăn lên đây.

Đằng Thanh Sơn phân phó.

- Vâng, thống lĩnh đại nhân. - Lão mập lập tức lui ra.

Lý cảm kích nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Đằng đại ca, cám ơn ngươi! Ta... Ta là một tiểu cô nương, đại ân này ta cả đời không báo được.

- Được rồi.

Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu,

- Đừng nói đến báo ân. Có lẽ việc này đối với ngươi là rất lớn, nhưng đối với ta thì chỉ cần phân phó một tiếng. Cũng không có gì. Do đó, ngươi bất tất coi việc này quá quan trọng. Ta nghĩ, cha ngươi và mẹ ngươi cũng muốn ngươi sống tốt, chứ không phải làm kiếp nô tỳ.

Lý rùng mình. Mẹ nàng đúng là muốn nàng có cuộc sống an ổn, không muốn báo thù.

- Do đó, ngươi phải sống theo tâm nguyện của cha mẹ ngươi, sống cho tốt. Đợi sau này, cưới được người tốt sống một cuộc sống thảnh thơi. - Đằng Thanh Sơn cười khẽ nói.

- Đằng... - Lý hơi ngẩn người.

Vốn nàng quyết định cả đời hầu hạ Đằng Thanh Sơn. Hắn muốn nàng làm cái gì, nàng cũng nguyện ý. Nhưng không ngờ... Đằng Thanh Sơn cứu nàng, giúp nàng báo thù mà không đòi thù lao gì. Cha mẹ chết, Lý cảm thấy vô cùng cô độc, lúc này cảm thấy trong lòng chợt ấm áp, mắt hơi rơm rớm, nói nhỏ:

- Đằng đại ca, cám ơn anh.

- Ăn cơm xong rồi nghỉ ngơi, tạm thời cô ở đây. Cô muốn ở đây bao lâu thì ở. - Đằng Thanh Sơn nói.

- Dạ.

Lý gật gật đầu,

- Đằng đại ca, anh thì sao?

- Hôm nay nghỉ ngơi ở Vũ An Quận Thành, ngày mai ta còn phải đi tiếp.

- Đằng đại ca, ngươi phải đi, ta cũng muốn đi với ngươi...

Lý hơi suốt ruột.

Đằng Thanh Sơn an ủi:

- Tiểu, ta phải đi Man Hoang! Man Hoang rất nguy hiểm. Ta căn bản không thể chiếu cố ngươi được! Hơn nữa, ngươi còn có cuộc sống của mình.