Cửu Đỉnh Ký

Chương 146: Đại phát tài




Mũi Luân Hồi thương như một mũi khoan xoay tròn, vô cùng dễ dàng liên tiếp đâm vào bàn tay màu xám. Rồi sau đó tốc độ giảm xuống một chút, đâm xuyên vào ngực Tư Mã Khánh, ngay vị trí trái tim! Vầng sáng màu xám bề ngoài thân thể của Tư Mã Khánh dần dần tản đi.

- Vù!

Đằng Thanh Sơn ánh mắt sắc như dao, trong nháy mắt nắm chắc cán thương Luân Hồi bạt một cú cuối cùng!

- Vèo!

Một dòng máu tươi bắn ra, Tư Mã Khánh trừng mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, trong đôi mắt có pha vẻ hoảng sợ oán độc không cam lòng... Rất phức tạp.

- Ta… ta chết trong tay một thanh niên mười bảy tuổi à?

Tư Mã Khánh cảm giác thấy sinh cơ tiêu tán nhanh chóng. Nhưng đầu óc vẫn còn hoạt động tự hỏi. Ánh mắt hắn dần dần ảm đạm, nhưng vẫn dán vào thân ảnh sát thần lạnh lùng phía trên,

- Tư Mã Khánh ta lang bạt cả đời, đến cả Ngụy Vu Nhai cũng không giết được. Việc tranh đoạt Hắc Hỏa linh quả, ta chỉ là tới đùa một chút cho vui. Ai có thể nghĩ, ta lại thua vào tay một thanh niên mười bảy tuổi! Đúng, lần này, ta thua vì tự đại. Đối mặt với bất kỳ một tiên thiên cường giả nào, ta đều lặng lẽ tập kích, đánh trộm không thành là bỏ chạy. Đối mặt với một thanh niên mười bảy tuổi, ta trở nên tự đại. Chỉ tự đại một lần, ta... Quỷ Hồ Tư Mã Khánh mãi mãi không còn được cơ hội sửa sai nữa!

Ánh mắt Tư Mã Khánh hoàn toàn ảm đạm, ý thức cũng mơ hồ dần.

Đằng Thanh Sơn rút trường thương ra xong, lại vung cước dẫm nát thi thể Tư Mã Khánh, rồi từ từ hạ tốc độ. Thi thể Tư Mã Khánh nhanh chóng rơi xuống!

Bồng!

Thi thể lão đập mạnh vào nền đất, máu bắn ra bốn phía.

- Bùng!

Đằng Thanh Sơn rơi xuống đất, cũng phát ra tiếng ầm ầm.

- Đại khái độ cao một trăm mét. Nếu rơi tự do xuống, thuần túy dựa vào thân thể, có thể chịu đựng được. - Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.

- Nếu ta sử dụng nội kình, giảm bớt sức rơi của thân thể, tốc độ có thể giảm bớt không ít. Nếu phối hợp thêm với kỹ xảo tá lực, đại khái có thể nhảy xuống từ độ cao ba trăm thước, chứ không cần dựa vào mượn lực bên ngoài!

Từ sau khi thực lực không ngừng đề cao, Đằng Thanh Sơn lâu rồi chưa xem xét khả năng cực hạn của mình khi phải rơi xuống. Để đảm bảo, bình thường nếu từ trên núi nhảy xuống, Đằng Thanh Sơn đều đánh vào vách đá, hoặc là hai chân đạp vào vách đá mà làm chậm tốc độ rơi.

Nhưng vừa rồi từ độ cao một trăm mét rơi xuống, Đằng Thanh Sơn cũng phát hiện thân thể mình có thể chịu đựng được, có nghĩa là đã mạnh hơn mấy năm trước rất nhiều.

...

Trong vùng đất trống bên cạnh vách đá dựng đứng, máu tươi pha với đất đá, thi thể Tư Mã Khánh đã rách mướp, còn Đằng Thanh Sơn lúc này từ từ đi tới. Một đôi bao tay này, đeo nó vào là có thể tiếp xúc với binh khí, đáng tiếc... Bây giờ bị phá mất rồi! Đằng Thanh Sơn vươn tay, xé tung quần áo ngoài thân Tư Mã Khánh.

Rầm!

Bên trong quần áo là một tầng nội giáp màu đen! Trên ngực nội giáp màu đen đó cũng xuất hiện một lỗ thủng to.

Vô luận là tay, hay nội giáp, dưới tuyệt chiêu Độc Long Toản của Đằng Thanh Sơn, đều bị đâm thành một lỗ thủng lớn. Dù sao năm đó Đằng Thanh Sơn dùng thiết thương, với thực lực còn yếu hơn bây giờ, đã có thể dựa vào chiêu này đâm phá lân giáp con giao long. Vì vậy bây giờ Đằng Thanh Sơn đã rất tự tin …

Sức mạnh thân thể, sức mạnh nội kình hoàn toàn bộc phát, dưới Độc Long Toản cực mạnh, gặp phải giao long, cũng có thể đánh nó bị thương!

- Nội giáp, bao tay rách nát này xem như lãng phí. Ta không rảnh hơi mà thu mấy thứ rách nát này. - Đằng Thanh Sơn vung tay thọc vào túi trong bộ quần áo của Tư Mã Khánh, lấy ra toàn bộ những đồ vật bên trong.

Vài lượng bạc vụn! Một mảnh ngân phiếu thấm nước!

Hắc Hỏa linh căn trong suốt lóe lên những tia sáng kỳ dị! Những cái rễ trên Linh căn còn có màu ngà ngà.

Một cái bao da dê hoàn toàn được bọc kín!

- Phải dựa vào hồ sâu tiến vào, toàn thân đều ướt nhẹp. Nhưng Tư Mã Khánh, thật là giàu có. Một ngân phiếu một trăm lượng bạc mà không thèm đặt vào bao da dê. Không hổ là tiên thiên cường giả, không quan tâm tới mấy thứ tiền vặt, bên trong này có cái gì đây?

Đằng Thanh Sơn không nói hai lời, trước hết đem Hắc Hỏa linh căn nhét vào trong ngực, đó là thứ quan trọng nhất. Rồi sau đó, Đằng Thanh Sơn mới mở bao da dê ra.

- Chậc chậc!

Đằng Thanh Sơn thoáng cái trừng mắt, " Lão gia hỏa này, thật là là lắm tiền!"

Trong đó dày cộp hàng đống kim phiếu! Chữ viết trên đó đều có màu vàng. Kinh người nhất là, chỉ có hai tờ mệnh giá một trăm lượng hoàng kim, đại bộ phận đều là ngàn lượng hoàng kim. Ở cuối cùng, lại có vài tờ kim phiếu mệnh giá vạn lượng hoàng kim! Cộng lại, tổng kim phiếu chừng bảy tám mươi tờ, quả là lắm tiền!

- Sáu mươi tám tờ một ngàn lượng kim phiếu! Hai tờ trăm lượng kim phiếu, còn có tám tờ vạn lượng kim phiếu! Cộng lại cũng gần mười lăm vạn lượng hoàng kim chứ ít gì.

Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi!

Chỗ này có thể gần tới một ngàn một trăm vạn lượng bạc! Bất luận để ở đâu, cũng là một đống của cải khổng lồ!

- Xấp tiền này!

Đằng Thanh Sơn cầm lấy một xấp kim phiếu, giống như kiếp trước cầm một xấp một trăm nhân dân tệ, nhưng giá trị cao hơn gấp trăm gấp ngàn lần. " Lão gia hỏa này… sao một đống của cải khổng lồ như thế này, lại bỏ hết ở trên người làm gì?" Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ, rồi cũng hiểu ngay!

Đằng Thanh Sơn cười cười thầm nhủ:

- Tên Tư Mã Khánh này, là lấy thân phận Vương Vẫn! Nói không chừng có lúc cần phải bỏ chạy, nên tiền tài đương nhiên sẽ không để ở chỗ của Vương Vẫn rồi!

Quỷ Hồ Tư Mã Khánh, một khi bị phát hiện hành tung, phải chạy trốn ngay, tiền tài đương nhiên phải mang theo người!

Làm một tiên thiên cường giả, Quỷ Hồ Tư Mã Khánh giảo hoạt nổi danh. Tiền của một tiên thiên cường giả đương nhiên rất dễ kiếm. Tư Mã Khánh đã hơn trăm tuổi, của cải tích lũy đương nhiên đạt tới một con số kinh người. Mà với tính cách hắn, không thể tin bất kỳ người nào.

Giết người chiếm của cải, nếu bị giết, tiền tài cũng sẽ bị đoạt. Nhưng nếu đã chết rồi thì vàng bạc chẳng còn ý nghĩa gì với hắn nữa.

Chỉ cần hắn không chết, với năng lực tiên thiên cường giả của hắn, người khác làm sao có thể lấy tiền trong người hắn được? Do đó, để trong người hắn là an toàn nhất.

- Nhiều kim phiếu như vậy, sợ là tích lũy cả đời ngươi rồi. Ta sẽ nhận lấy vậy!

Của cải khổng lồ như vậy, trong lòng Đằng Thanh Sơn mặc dù cũng hâm mộ, nhưng tâm tình lại rất sung sướng. Làm một siêu cường giả, việc kiếm tiền là rất đơn giản. Quỷ Hồ Tư Mã Khánh phỏng chừng cũng bỏ nhiều công để kiếm tiền, bây giờ mới dừng tay.

Dù sao, với thực lực tiên thiên cường giả, cho dù giữa ban ngày, tùy tiện cướp một tên buôn muối, của cải cướp đoạt được cũng phải trên trăm vạn lượng bạc, đó là còn ít đấy. Chỉ là, đối với tiên thiên cường giả, vàng bạc cũng không phải là quá quan trọng.

- Rất nhiều tiền. Không có tiền quả là rất phiền toái,

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ: có số tiền này, có thể làm cho cuộc sống của cha mẹ, tộc nhân của mình thay đổi rất nhiều.

- Ừm, xem xem nào, còn có cái gì khác không? Sao mà một quyển bí tịch cũng không có? Tư Mã Khánh này có thể biến hóa bộ dáng. Trong lĩnh vực giả mạo hẳn là có thủ đoạn kỳ lạ. Hơn nữa hắn xê dịch né tránh mình trong phạm vi nhỏ còn linh hoạt hơn cả ta, hẳn là có một bản bí tịch thượng đẳng về thân pháp cận thân chứ?

Vốn Đằng Thanh Sơn nghĩ rằng cái bao dày như vậy, hẳn là có bí tịch. Đáng tiếc lại toàn là kim phiếu. Căn bản không có bí tịch!

Vốn Đằng Thanh Sơn còn mơ mộng tới bí tịch thân pháp cận thân. Dù sao Thiên Nhai Hành chỉ là bí tịch để thi triển khinh công khi chạy khoảng cách xa, cứ không phải là xê dịch né tránh trong phạm vi nhỏ!

- Những vật kỳ lạ này là gì... Thật kỳ quái.

Thanh Sơn phát hiện bên trong bao, ngoại trừ kim phiếu ra, còn có một vài thứ gì đó rất loạn. Tỷ như ngân châm lan vân châu cần thiết để tung hoành thiên hạ. Lại còn có một bình sứ nhỏ, ngoài ra còn có hai mảnh...

- Mặt nạ?

Đằng Thanh Sơn kinh ngạc cầm lấy mặt nạ màu da người: "Chẳng lẽ đây là mặt nạ da người?"

Đằng Thanh Sơn nhìn kỹ hai cái mặt nạ da người. Một cái nhìn như thanh niên bình thường, một cái khác là một trung niên nam tử có vết sẹo trên mặt. Công nghệ xem ra cực kỳ tinh diệu. Đằng Thanh Sơn lấy tay sờ sờ vào mặt nạ da người chỉ thấy mát rượi, nhẹ như không.

- Ủa? Trên mặt Tư Mã Khánh...

Thanh Sơn cẩn thận xoa xoa ở cằm và tóc mai của Tư Mã Khánh, cuối cùng phát hiện ra dấu vết, dùng sức kéo mạnh, liền lấy ra một cái mặt nạ da người.

Phía dưới mặt nạ da người, mới là mặt của Tư Mã Khánh.

Tư Mã Khánh này môi rất mỏng, đôi mắt hẹp dài. Xem về tướng mạo, có thể thấy là một người cay nghiệt.

- Tư Mã Khánh này về phương diện dịch dung, thật là lợi hại. Công nghệ làm mặt nạ da người này, có thể so được với người hóa trang giỏi nhất ở thời của ta.

Đằng Thanh Sơn vừa sờ hắn hiểu rõ, mặt nạ da người này sử dụng vật liệu đặc thù để chế tạo: " Có mặt nạ da người này, ta làm việc cũng tiện lợi hơn!"

Đằng Thanh Sơn thông qua việc khống chế thân thể gân cốt cơ bắp, nhưng thân thể biến cao biến thấp, biến to ra, biến gầy đi một chút thì được, chỉ có khuôn mặt là khó có thể biến hóa.

Kiếp trước Đằng Thanh Sơn là sát thủ, việc giả mạo dịch dung cũng từng được học. Nhưng vẫn phải cần một vài vật liệu. Còn mặt nạ da người thì sử dụng đơn giản hơn nhiều!

- Mặc dù không có bí tịch, nhưng cũng không tệ. Ta cho ngươi được an nghỉ nhé.

Đằng Thanh Sơn nắm chặt Luân Hồi thương trong tay, khua thương đâm mạnh vào nền đá phía trước. Khi mũi thương xoay tròn, mắt thường cũng có thể thấy được kình khí.

- Bùng!

Một tiếng nổ vang, cứ như ở dưới đáy có chôn thuốc nổ. Đất đá phía trên bị bắn tung ra, lộ ra một cái hố dài, rộng hơn trượng, sâu gần một trượng.

Liệt Hỏa Ngũ Thức —— Hỏa Tẫn Tân Truyền!

Đằng Thanh Sơn chỉ hao phí chút nội kình, đã dễ dàng phá ra một cái hố to. Sau đó ném thi thể Tư Mã Khánh vào đó. Đằng Thanh Sơn cũng đem đất đá chung quanh đẩy mạnh vào trong hố, mai táng kỹ lưỡng thi thể lão. Tiên thiên cường giả Tư Mã Khánh được mai táng không kèn không trống ở Hỏa Diệm Sơn như vậy đó.

Ngoại trừ Đằng Thanh Sơn, không ai biết.

- Vù!

Đằng Thanh Sơn từ bìa rừng vọt lên một khe núi bên cạnh. Qua trận chiến, trên mặt Đằng Thanh Sơn cũng đầy bụi. Rửa qua một chút, Đằng Thanh Sơn cũng rửa nốt cả cái mặt nạ Vương Vẫn cho sạch sẽ: " Mặt nạ này do lão ta sử dụng. Nếu đeo nó, sợ dễ bị phát hiện, mang tới phiền toái không nhỏ, hai cái kia thì thích hợp cho ta dùng hơn!"

Đằng Thanh Sơn đem mặt nạ da người nam tử có sẹo lên đeo vào mặt. Hắn chỉ cảm thấy lớp da mình như áp vào một mảng mát lạnh, lớp bên ngoài tự động hút dính vào lớp da trong, rất thoải mái. Thanh Sơn không cảm thấy không thoải mái chút nào: " Thủ đoạn công kích của Tư Mã Khánh này rất bình thường, nhưng năng lực chế tạo mặt nạ da người thật khá. "

Ngắm mình trong dòng suối nhỏ, hiện ra một khuôn mặt trung niên hán tử dữ dằn.

- Nếu ta thay đổi thân hình chút nữa, cả cha mẹ ta cũng không thể nhận ra ta được,

Đằng Thanh Sơn lập tức tháo mặt nạ ra, rồi đút vào bao da dê, sau đó nhét vào giữa hàn thiết nội giáp và áo trong. Không phải Đằng Thanh Sơn không muốn nhét vào túi áo ngoài, mà là áo khoác của hắn đã hoàn toàn rách nát rồi.

- Bây giờ, nên ăn món đồ nho nhỏ này thôi!

Đằng Thanh Sơn cầm lấy Hắc Hỏa linh căn!