Cửu Đỉnh Ký

Chương 132: Dung Hợp




Gần mười bảy tuổi, đã có thực lực đáng sợ như vậy.

- Hắn đi theo đường thương pháp, còn ta theo đao pháp! Làm sao mà dạy hắn đây? Về mặt thương pháp, chỉ sợ ta còn không bằng hắn. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là hậu thiên, nhưng đơn thuần về mặt ý cảnh, hắn cũng chẳng kém ta bao nhiêu! Ta căn bản không thể dạy hắn. Hơn nữa, ta đã có đồ nhi bảo bối! Bất tất thu đồ đệ...... Giết hắn? Bây giờ mà giết hắn, tên Gia Cát Nguyên Hồng khẳng định sẽ giận dữ, thậm chí còn tự mình đuổi tới nơi này. Nếu bị hắn tra ra, truy sát ta, vậy có thể sẽ rất phiền toái.

Lão giả này xem ra có vẻ hơi sợ Gia Cát Nguyên Hồng.

- Cho dù tra không ra, một khi hắn tới đây, ta cũng khó lấy được Hắc Hỏa linh quả! Ừm, đại sự quan trọng hơn. Đợi khi ta đoạt được Hắc Hỏa linh quả, sẽ tiêu diệt Đằng Thanh Sơn sau! Hừ, sau đó hủy thi diệt tích, Gia Cát Nguyên Hồng khẳng định sẽ không thể tra ra được! Gia Cát Nguyên Hồng ơi là Gia Cát Nguyên Hồng, ai bảo ngươi giúp cho Ngụy Vu Nhai làm gì? Lần này, ngươi không thể trách được ta!

Lão giả tóc bạc này trong lòng có kế, liền cười tủm tỉm tiếp tục xem cuộc chiến.

Lúc này, chung quanh tiếng hoan hô vang dội!

Tất cả mọi người đều tán thưởng Đằng Thanh Sơn. Vừa rồi Đằng Thanh Sơn đánh một trận đích xác tuyệt đẹp, một thanh trường thương thi triển trông như một con du long, khi thì nhanh một cách quỷ dị, khi thì hết sức cuồng mãnh. Đánh cho môn chủ Trọng Kiếm môn Tư Mã Phong ngã xuống không dậy nổi.

- Vương lão ca! Ngươi cũng thành danh hơn mười năm rồi, sao không đi khiêu chiến một phen? Nếu thắng ngươi có thể danh dương thiên hạ.

Một hán tử đứng một bên lão giả áo xám tóc bạc cười nói.

- Đúng vậy. Vương lão ca! Ngươi tốt xấu gì cũng là cao thủ mà ai cũng biết ở thành Phạm Vu chúng ta. - Có người khác bên cạnh vun vào.

Lão giả tóc bạc lắc đầu cười nói:

- Ta chỉ có chút thực lực mà thôi. Các ngươi còn chưa nhìn rõ à? Làm sao ta có thể đấu được với cao thủ Địa Bảng chứ? Ta vẫn còn muốn sống a?

Chung quanh vài tên vũ giả cũng cười. Mọi người ùa vào trêu chọc lão giả Vương Vẫn này. Vương Vẫn là một vị vũ giả thực lực không tệ ở thành Phạm Vu của Từ Dương quận. Cũng coi như đã đạt tới hậu thiên đỉnh cao.

Lão giả áo xám tóc bạc bị người giễu cợt, nhưng vẫn cười tủm tỉm như trước, nhưng đôi mắt trong nháy mắt lóe lên lãnh quang, bộc lộ sự giận dữ trong lòng hắn.

Hơn một ngàn võ giả, trong đó có không ít người lớn tiếng kêu gào.

- Đằng Thanh Sơn quả nhiên lợi hại. Có thể nhẹ nhàng đánh bại Tư Mã phong như vậy!

- Đằng Thanh Sơn. Không hổ là cao thủ Địa Bảng.

......

Rất nhiều vũ giả thực lực bình thường, bây giờ đều cho là Đằng Thành Sơn lợi hại nhất. Trước đây họ cười nhạo Đằng Thanh Sơn, còn bây giờ lại tán dương hết cỡ. Kỳ thật lần xét Địa Bảng tiếp theo còn chưa xuất hiện. Căn bản không thể xác định Vạn Tượng Môn thật sự có liệt Đằng Thanh Sơn vào nhóm người mới trong Địa Bảng hay không nữa.

Rất nhiều vũ giả, thấy Tư Mã Phong bị như vậy bèn gào lên, họ chỉ sợ cho thiên hạ bất loạn mà thôi.

- Môn chủ!

- Môn chủ!

Không ít người vây lấy Tư Mã Phong. Tư Mã Phong lúc này đang khoanh chân trên đất, vận hành nội kình khống chế thương thế. Một lát sau mới mở to mắt, gian nan được đám môn nhân đỡ lấy. Cố đứng lên, nhìn Đằng Thanh Sơn, mặc dù có vẻ không cam lòng, nhưng hắn vẫn cất cao giọng nói:

- Đằng đô thống, không hổ là cao thủ Địa Bảng có thể đánh bại Mạnh Điền. Thương pháp của ngài đã đạt tới mức hóa kình, ta Tư Mã Phong tự thẹn không bằng! Khụ......

Cao giọng nói chuyện lại khiến cho chấn động nội phủ, Tư Mã Phong không khỏi ho sù sụ, khạc ra một đống máu.

Cảnh này làm không ít vũ giả thất kinh.

Một thương vừa rồi của Đằng Thanh Sơn lại làm cho Tư Mã Phong bị thương đến nước này.

- Cảm ơn Đằng đô thống hạ thủ lưu tình.

Tư Mã Phong chắp tay, lập tức được đám môn nhân đỡ lấy rời đi.

Hạ thủ lưu tình?

Đích xác, Đằng Thanh Sơn hạ thủ lưu tình. Khi trọng kiếm trong tay Tư Mã Phong bị đánh bay, cũng không thể ngăn cản được nữa. Nếu bị chiêu "Hỏa Thượng Kiêu Du" nện vào người, cho dù là chỉ mấy vạn cân khí lực, thì cũng có thể đập chết tươi Tư Mã Phong. Nhưng ngay vào lúc tối hậu, Đằng Thanh Sơn đã thu thương lại, chỉ chấn gãy đối phương một hai cây xương sườn, chấn thương nội phủ.

Mặc dù phải diều dưỡng hơn một năm, nhưng có thể bảo trụ được tính mạng.

- Đánh bại Đằng Thanh Sơn, là có thể có tên trong Địa Bảng.

- Yến Thiết! Ngươi có thể đánh bại Phùng Vô Huyết, có lẽ cũng có thể đánh bại Đằng Thanh Sơn đó.

Cũng có người cao giọng hô. Yến Thiết trong đám người khẽ nhướng mày, ánh mắt đảo qua, nhưng chung quanh có rất nhiều người, đặc biệt có nhiều tên thân hình rất cao lớn, cản toàn bộ tầm mắt. Hắn căn bản không tìm thấy ai đang kêu.

- Hừ.

Yến Thiết hừ lạnh một tiếng, nhưng không lên.

Yến Thiết nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn ở xa:

- Thương pháp thật là lợi hại. Mặc dù hai chiêu đó, ta cố toàn lực cũng có thể ngăn trở được. Nhưng trước khi chiến đấu Đằng Thanh Sơn đã nói, rõ ràng là biểu diễn chiêu số cho biểu ca hắn xem. Người kia...... chẳng lẽ còn cất dấu thực lực thật sao?

Yến Thiết không dám ra tay.

Chỉ cần Đằng Thanh Sơn bộc lộ thực lực, cũng đủ làm cho Yến Thiết cảm thấy đau đầu.

- Xem ra ta khinh thường cao thủ thiên hạ rồi! Ừm, nơi này có rất nhiều cao thủ, cứ từ từ xem đã...... Đợi đến khi xong việc, ta cũng nên trở về U Châu, tìm sư phó! Lang bạt tám năm, cũng cần phải trở về rồi!

Yến Thiết thầm nghĩ.

......

Đằng Thanh Sơn đứng một mình giữa sân trống, hồi lâu mà thấy không có ai khiêu chiến, lúc này mới lui vào.

Vốn chung quanh có hơn một ngàn vũ giả quan khán, thấy không có ai tiếp tục khiêu chiến, cả đám cũng tự tản ra. Lôi Thần Đao - Ngô Việt nhìn theo bóng Đằng Thanh Sơn rời đi, trong mắt hiện lên chút hàn quang:

- Thương pháp thật là lợi hại. Mới hé một chút là đã biết sức mạnh thật sự, Đằng Thanh Sơn tuyệt đối chưa xuất ra thương pháp cực mạnh...... Hắn đích xác có khả năng giết chết Mạnh Điền. Lần này đoạt "Hắc Hỏa linh quả", hắn đúng là một đối thủ rất mạnh. Nhưng ta ma luyện nhiều năm như vậy, cũng không tin một tiểu tử mới mười bảy tuổi có thể chống đỡ được!

Ngô Việt rất tự tin.

Đám người quan khán cũng tản đi, trở về các nơi.

Nhưng mọi người vẫn bàn tán xôn xao về hai cuộc tỷ thí vừa rồi, ai cũng tấm tắc sợ hãi.

Tại nơi đóng quân của Quy Nguyên Tông.

- Thanh Hổ huynh đệ! Đằng đô thống thi triển hai chiêu đó, cũng là hai chiêu mà ngươi thi triển trong cuộc tỷ thí bách phu trưởng hả?

Một vài quân sĩ Hắc Giáp Quân đi tới hỏi.

- Ừm.

Đằng Thanh Hổ mắt tỏa sáng,

- Hỏa Trung Thủ Lật và Hỏa Thượng Kiêu Du, là hai chiêu đơn giản nhất mà Thanh Sơn dạy cho ta. Không ngờ...... hai chiêu này, trong tay Thanh Sơn lại lợi hại như vậy. Nếu hai chiêu này của ta mà có thể bằng được một nửa Thanh Sơn, cuộc tỷ thí bách phu trưởng, ta có thể đoạt giải đầu đó!

- Ngươi đúng là khoác loác.

Chung quanh mọi người cười ồ lên.

- Nhưng cùng một chiêu, tại sao uy lực của ta lại yếu đến như vậy?

Đằng Thanh Hổ thì thầm. Đêm đó, Đằng Thanh Hổ luyện tập thương pháp đến hơn nửa đêm, thương pháp mà Đằng Thanh Sơn vừa thi triển làm cho hắn xúc động rất lớn.

......

Đêm khuya. Cả một khoảng không yên tĩnh.

Đằng Thanh Sơn ngồi trên thảm cỏ dại, dựa vào một gốc cây đại thụ. Đây là một vùng đất phẳng ở trên cao, nhìn xuống có thể thấy được doanh trướng của Quy Nguyên Tông.

- Hai chiêu Hỏa Thượng Kiêu Du, Hỏa Trung Thủ Lật...... Ý cảnh hoàn toàn tương phản, cũng có thể dung hợp. Vậy Liệt Hỏa Ngũ Thức......

Đằng Thanh Sơn nhắm mắt lại, trong đầu thử mô phỏng dung hợp. Đằng Thanh Sơn chợt đứng lên, bắt đầu diễn luyện, không ngừng thay đổi.

Đằng Thanh Sơn, muốn dựa vào ý cảnh của Pháo Quyền đem Liệt Hỏa Ngũ Thức dung hợp thành một chiêu.

Một chiêu này cũng coi như là chiêu thứ tư của Ngũ Hành Thương Pháp.

Pháo Quyền, chuyển thành thương pháp, Đằng Thanh Sơn đã suy nghĩ vài năm rồi, nhưng vẫn không thể thành công.

Liệt Hỏa Ngũ Thức là một cơ hội.

Trong Liệt Hỏa Ngũ Thức, cái khó nhất là dung hợp ý cảnh hoàn toàn tương phản như "Hỏa Thượng Kiêu Du""Hỏa Trung Thủ Lật". Hai chiêu này có thể dung hợp, tiến độ Đằng Thanh Sơn dung hợp năm chiêu nhất thời tăng lên. Một đêm, Đằng Thanh Sơn đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thương pháp, không còn biết là thời gian trôi qua như thế nào.

Đến tận sáng sớm ngày hôm sau.

Đằng Thanh Sơn không cảm thấy buồn ngủ chút nào, trong lòng hắn hơi nghi hoặc:

- Chiêu thứ tư Ngũ Hành Thương Pháp của ta rốt cuộc lựa chọn theo phương hướng nào đây?

Trong quá trình dung hợp thương pháp, khẳng định phải vứt bỏ một vài thứ vô dụng chỉ dung hợp những tinh hoa, đem thương pháp ý cảnh theo thuộc tính Hỏa hoàn toàn biểu đạt ra hết.

Nhưng ——

Tinh hoa nào bây giờ?

- Nếu lấy "Phong Hỏa Liệu Nguyên, Hỏa Thụ Ngân Hoa" làm chủ thể dung hợp, kết hợp với Pháo Quyền, hẳn là một chiêu quần công. Còn nếu lấy "Hỏa Tẫn Tân Truyền" làm chủ thể, vậy có thể kết hợp với ý cảnh của Hổ Pháo Quyền, sáng chế ra một chiêu thương pháp công kích đơn thể cực mạnh!

Đằng Thanh Sơn hiểu rất rõ hai con đường, một là quần công, một là công kích đơn thể.

Hổ Pháo Quyền, là quyền pháp cực mạnh của mình ở kiếp trước, rất có thể dung hợp với ý cảnh của "Hỏa Tẫn Tân Truyền".

Đằng Thanh Sơn có dự cảm ——

Một khi lựa chọn công kích đơn thể, việc sáng tạo một chiêu đó, khó khăn gấp mười, gấp trăm lần sáng tạo ra chiêu thức quần công. Nhưng...... một chiêu này, trong tưởng tượng, có thể vượt qua cả "Độc Long Toản", trở thành chiêu lợi hại nhất trong bốn chiêu thương pháp!

- Quần công? Chiêu "Như Ảnh Tùy Hình" có thể công kích đơn thể lẫn quần công. Độc Long Toản uy lực cũng rất mạnh! Bây giờ cũng không cần chiêu thức gì có uy lực quá lớn trong việc quần công. Có lẽ nên kiên nhẫn một chút, hao phí tâm lực nhiều hơn. Dù sao suy nghĩ nhiều năm như vậy rồi, cũng không tiếc đợi thêm vài năm nữa!

Đằng Thanh Sơn quyết định, toàn tâm suy nghĩ nghiên cứu, sáng chế ra chiêu thứ tư của Ngũ Hành Thương Pháp, thuộc loại thương pháp thuộc tính Hỏa!

Đây là chiêu đáng sợ nhất trong số bốn chiêu, cũng hao phí thời gian dài nhất.

Đằng Thanh Sơn xuống núi, trở lại nơi đóng quân.

- Thanh Sơn! Sớm như vậy đã vào núi tập rồi à?

Ký Hồng vừa mới ra khỏi trướng bồng. Đằng Thanh Sơn cười gật đầu.

Lúc này, thống lĩnh Quan Lục cũng từ đại trướng đi ra, nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, ánh mắt thoáng có chút biến hóa. Nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục vẻ lạnh lùng, đi ngang qua người Đằng Thanh Sơn, đồng thời nói:

- Đằng đô thống! Ngươi đừng quên ước định giữa chúng ta. Đợi đến khi việc bên này xong, đến lúc đó ngươi và ta phải tỷ thí một hồi.

Quan Lục nói xong là bỏ đi.

Đằng Thanh Sơn không khỏi kinh ngạc.

......

Những ngày sau đó, Quy Nguyên Tông vẫn chia làm ba đội như trước, tìm kiếm trong cả Hỏa Diệm Sơn. Nhưng phạm vi quả núi thật sự quá rộng, cho dù những vũ giả đến càng ngày càng nhiều nhưng so với cả quả núi lớn, thì cũng chỉ như là hột dẻ trong biển mà thôi.

Chẳng mấy chốc, nhân mã của đệ nhất tông phái Dương Châu là Thanh Hồ Đảo đã đến.

Đệ nhất tông phái Thanh Châu là Tiêu Dao Cung cũng có hơn trăm người tới.

Đám vũ giả hoặc là nổi danh, hoặc là vô danh cũng theo nhau tới. Trong vòng một tháng, chung quanh Hỏa Diệm Sơn tụ tập quá một vạn vũ giả. Mỗi ngày vào buổi tối các vũ giả đều trở lại chân núi.

Trên vạn vũ giả đường nhiên không khỏi phát sinh mâu thuẫn.

Tỷ võ đấu đá, tầm cừu giết chóc... thấy nhiều cũng thành quen.