Editor: Gió
Bị Cố Ngạo dằn vặt cả đêm từ ngoài phòng khách vào phòng ngủ vào tận cả trong phòng tắm, Mẫn Thiều Kỳ mãi đến lúc ngủ vẫn chưa biết Cố Ngạo gián tiếp sắp xếp thế nào.
Sáng hôm sau, đúng như dự đoán cậu đã dậy muộn.
Mẫn Thiều Kỳ là ông chủ, vốn nên là một tấm gương tốt, đi làm đúng giờ. Nhưng cũng bởi vì cậu là ông chủ, vậy nên không có ai quy định cậu phải đi làm mấy giờ, vậy nên thi thoảng đến muộn cũng chẳng có gì to tát cả. ngôn tình tổng tài
Thấy đã muộn, Mẫn Thiều Kỳ quyết định gọi điện thoại đến cửa hàng, nói mình sau bữa trưa sẽ tới. Sau đó dành ra chút thời gian để làm bữa sáng cũng là bữa trưa cho hai người.
Vừa ăn trưa, Cố Ngạo vừa nói chuyện của Mẫn Kính Trình cho Mẫn Thiều Kỳ/
Hóa ra ngày thứ ba sau khi Mẫn Thiều Kỳ về nhà bình an, Cố Ngạo liền phái người liên lạc với Quan Hoằng. Bảo Quan Hoằng trước hết đừng truy đuổi quá quyết liệt, để Mẫn Thiều Kỳ có một khoảng thời gian tạm nghỉ. Nhân lúc, Mẫn Kính Trình thả lỏng, bảo Quan Hoằng cá cược với Mẫn Kính Trình, nói sẽ cho Mẫn Kính Trình 5 triệu, nếu như trong vòng một tuần, Mẫn Kính Trình có thể biến 5 triệu thành 10 triệu, tiền nợ trước kia coi như đã được trả hết, tiền kiếm về được chia một nửa. Nếu như không kiếm về được, vậy thì nợ của Mẫn Kính Trình sẽ thêm cả 5 triệu đó và cả số lãi khổng lồ.
Nhưng điều này phải có một điều kiện tiên quyết, đó chính là Quan Ngọc Phân mẹ của Mẫn Kính Trình phải làm người đảm bảo cho số tiền nợ 2 triệu của hắn. Người đảm bảo trước kia là một người bạn của Mẫn Kính Trình, bị Mẫn Kính Trình lừa rất thảm, Quan Hoằng không tin tưởng người đảm bảo này nữa.
Một người bình thường sẽ không đồng ý, trước tiên chưa nói đến chuyện đây có thể nào là một cái bẫy hay không, thì trong một thời gian ngắn như vậy biến 5 triệu thành 10 triệu, phải mắn mắn đến thế nào mới thành công được cơ chứ?
Nhưng Mẫn Kính Trình đã bài bạc thành tính, hoàn toàn không thèm nghĩ xem đây có phải bẫy hay không, một lòng cho rằng mình có thể làm được. Hơn nữa còn có thể xóa được khoản nợ khổng lồ trước kia, là một lần cả cược thu lại rất nhiều, căn bản không có lý do để không đồng ý. Vì vậy Mẫn Kính Trình hớn hở đồng ý đề nghị này, hơn nữa còn không biết làm thế nào mà lừa được giấy đảm bảo có ký tên và vân tay của mẹ là Quan Ngọc Phân.
Sau đó Mẫn Kính Trình mang theo 5 triệu bước lên con thuyền bài bạc. Thế nhưng lần này may mắn vẫn không mỉm cười với hắn, chưa đến năm ngày, tiền đã bị thua sạch.
Nợ mới, lại thêm lãi của nợ cũ, món nợ này cũng đã đủ đè bẹp Mẫn Kính Trình.
Vừa xuống thuyền, Mẫn Kính Trình đã bị đưa thẳng đến chô Quan Hoằng, Quan Hoằng bắt đầu tạo áp lực bắt Mẫn Kính Trình trả tiền, nói trong vòng một tuần không trả được một nửa, sẽ chặt tay Mẫn Kính Trình.
Mẫn Kính Trình rất coi trọng cái mạng nhỏ của mình, bắt hắn cụt tay cụt chân hắn chắn chắn không thể tiếp thu nổi. Ban đầu hắn còn khổ vì thật sự không có cách nào để trả lại số tiền này, sau đó A Xa đi xúi giục vài câu, nói rằng Mẫn Kính Trình không có tiền, nhưng Mẫn Kính Xuyên có, hơn nữa Mẫn thị theo lý mà nói có một phần ba là của Mẫn Kính Trình, chỉ có điều Mẫn Kính Xuyên chưa đưa cho Mẫn Kính Trình mà thôi.
Mẫn Kính Trình vừa nghe xong, cảm thấy đúng là như vậy, lúc ba hắn còn sống, cũng chưa nói giao toàn bộ công ty cho Mẫn Kính Trình, nếu hắn đã không có lòng dạ nào để làm việc ở Mẫn thị thì Mẫn Kính Xuyên phải quy thành của cải đưa cho hắn mới công bằng. Hơn nữa, chút nợ của hắn với khối tài sản của Mẫn thị căn bản chẳng là đinh gỉ gì. Hắn cũng là người thừa kế hợp pháp của Mẫn thị, nếu như hiện tại hắn không thể trả nợ thì Mẫn thị phải có nghĩa vụ giúp hắn trả.
Nhưng Mẫn Kính Trình ít nhiều cũng khá hiểu Mẫn Kính Xuyên, biết Mẫn Kính Xuyên sẽ không đưa tiền cho hắn dễ dàng như vậy, vậy nên ít nhiều phải gây khó dễ. Nhưng A Xa nói với hắn rằng có thể để mẹ bọn hắn đứng ra hỗ trợ nói giúp, dù sao Quan phu nhân cũng là người đảm bảo, dù cho Mẫn Kính Xuyên không muốn giúp Mẫn Kính Trình, cũng không thể không để ý tới mẹ mình.
Mẫn Kính Trình nghe xong cảm thấy rất có lý, trong phút chốc cảm thấy mạng của mình được cứu rồi.
A Xa còn nghĩ kế cho hắn, nói rằng sẽ giúp hắn làm mọi chuyện đến được tai Quan phu nhân, nhất định phải khiến Quan phu phân thấy rằng hắn thật sự rất đáng thương, có như vậy Quan phu nhân mới giúp Mẫn Kính Trình.
Lúc này Mẫn Kính Trình có lẽ sẽ cảm thấy A Xa chính là một thiên thần, cho nên không hề có chút dị nghị nào với lời đề nghị này.
Vì vậy, A Xa trước hết dẫn người đến Mẫn gia làm loạn giúp Mẫn Kính Trình.
Trò làm loạn này, Mẫn gia trên dưới đều biết, Mẫn Kính Trình tự nhiên cũng sẽ biết.
Rốt cuộc đúng như dự đoán, Mẫn Kính Xuyên không chịu trả nợ cho Mẫn Kính Trình, hai anh em cãi nhau trong nhà tí nữa động tay động chân.
Không lấy được tiền, Quan Ngọc Phân cũng rất sốt ruột, bà ta không muốn đứa con thứ hai của mình gặp phải điều không may, bản thân bà quả thật hiện tại không lấy đâu ra được nhiều tiền như vậy. Nhưng bà biết Mẫn Kính Xuyên có thể giúp trả hết, vậy nên cũng bắt đầu tạo áp lực cho Mẫn Kính Xuyên.
Mẫn Kính Xuyên có chết cũng không chịu giúp Mẫn Kính Trình, thuộc hạ của Quan Hoằng lại tìm tới uy hiếp Mẫn Kính Trình thiếu chút nữa là chặt tay hắn, dọa Mẫn Kính Trình sợ khiếp vía. Vì vậy bất chấp mà đến làm loạn luôn ở Mẫn thị.
Dù sao hắn cũng là cậu hai của Mẫn thị, trong công ty không có ai dám cản hắn, vì vậy hắn xông thẳng vào phòng họp, khiến toàn bộ trên dưới công ty cũng biết gần hết chuyện.
Mẫn Kính Xuyên nổi giận sai người đuổi Mẫn Kính Trình ra ngoài, vậy nên mới có tin Mẫn Kính Trình làm loạn ở cổng Mẫn thị. Còn về tại sao Mẫn Kính Trình đến cuối lại co người ngã xuống đất, đó là vì lên cơn nghiện thuốc. trên người Mẫn Kính Trình không có tiền không mua được thuốc, dùng số thuốc còn sót lại suốt hai ngày nay, hiện tại đã không còn đủ nữa, vậy nên sau khi tâm trạng quá kích thì liền tái phát.
Nghe đói sau đó trợ lý của Mẫn Kính Xuyên chạy xuống, nhét Mẫn Kính Trình vào trong xe nói rằng bị trung gió phải đưa đi bệnh viện, lúc này mới kết thúc được trò hề ngoài cửa. Nhưng tin tức vẫn chưa yên, hơn nữa còn trong tình trạng tiếp tục phát triển. Dù sao người nhìn thấy, nghe thấy quá nhiều, Mẫn thị muốn loại ỏ tất cả bài báo, cũng không phải chuyện trong phút chốc.
Nghe xong, Mẫn Thiều Kỳ không có chút thương cảm nào với Mẫn Kính Trình, cái gọi là không tìm đường chết sẽ không chết, Mẫn Kính Trình dùng chính mình để diễn giải một cách vô cùng dễ hiểu.
Đương nhiên, cậu biết Cố Ngạo làm những chuyện này là đều vì cậu, cậu cũng có chút lo lắng cho an toàn của Cố Ngạo.
“Lỡ như Mẫn Kính Trình hay Mẫn Kính Xuyên tức nước vỡ bờ thì phải làm thế nào?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.
Cố Ngạo không quá để tâm cười cười, nói: “Anh không tự mình ra mặt mà, đừng lo.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, cẩn trọng cậu tin chắc Cố Ngạo vẫn sẽ có, nhưng vẫn muốn đề phòng Mẫn gia một khi bị ép đến bước đường cùng, sẽ cắn loạn.
Một giờ chiều, Mẫn Thiều Kỳ như thường lệ đến “Một nửa ngọt nào.”
Công tác chuẩn bị đều đã được sắp xếp ổn thỏa. Sau khi thay quần áo Mẫn Thiều Kỳ bắt đầu công việc. Gần đây “Đuôi diều hâu” và “Một nửa ngọt ngào” mỗi ngày chưa đến chập tối đều đã được bán sạch, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ chọn hai loại được bán nhiều nhất trong số đó, làm nhiều hơn một chút, để khách đến sau bữa tối có thể ăn được món của hai series này.
Làm bánh kem xong, bánh mỳ cũng được đưa vào trong lò, công việc ngày hôm nay cũng đã được hoàn thành hai phần ba. Vì lúc làm bánh kem thừa bột và bơ, lãng phí cũng không hay, vậy nên Mẫn Thiều Kỳ dùng chúng để làm bánh cuộn dâu tây, sau khi cắt thành phần nhỏ thì bỏ vào trong hộp giấy nhỏ được thiết kế đặc biết, lấy ra định chia cho khách ăn thử.
Thật ra trong cửa hàng đôi lúc sẽ có kiểu ăn thử uống thử như vậy, lúc đang chưa có sản phẩm nào mới, bánh kem đơn giản như vậy là một lựa chọn tốt, thứ nhất là không lãng phí nguyên liệu, thứ hai là cho khách hàng một bất ngờ nho nhỏ.
Thời gian này trong cửa hàng có rất nhiều người. Tầng một đã ngồi kín người, trước quầy gọi món cũng đang xếp một hàng dài. Cửa hàng trưởng cũng đang giúp pha cà phê, vào lúc ấy trong cửa hàng không có ai rảnh rỗi cả.
Mẫn Thiều Kỳ cũng không gọi người đến giúp, tự mình bê một khay đồ đến đưa ở từng bàn một. Khách hàng không biết Mẫn Thiều Kỳ là ông chủ, chỉ cho rằng là một người phục vụ thông thường, vậy nên ngoài nói cảm ơn ra, cũng không nói gì thêm cả.
Đưa xong ở tầng một, Mẫn Thiều Kỳ lại đi lên tầng hai, vẫn đưa đến từng bàn một.
Lúc đưa đến chỗ mấy vị phu nhân ngồi trong góc, Mẫn Thiều Kỳ nghe được một giọng nói the thé, nói rằng: “Sao mày lại ở đây?”
Mẫn Thiều Kỳ nghe tiếng thì nhìn kỹ lại một chút, mới phát hiện ra là Quan Ngọc Phân
Đã rất lâu rồi cậu chưa gặp Quan Ngọc Phân, Quan Ngọc Phân chẳng thay đổi chút nào, một gương mặt không quá xinh đẹp lại thêm sự tức giận không thể kiềm chế, khiến bà ta trông càng cay nghiệt hơn.
Ngồi cùng Quan Ngọc Phân là ba vị phụ nhân tuổi tác cũng ngang ngửa Quan Ngọc Phân, ăn mặc cũng rất sang trọng, có lẽ là phu nhân nhà nào đó. Bởi vì cảm xúc đột ngột của Quan Ngọc Phân, mấy người đều thi nhau nhíu mày, nhưng không nói gì.
Từ sau lần ghé thăm của Cố Chính Khanh và Uông Nguyệt Hoa, giá trị của Quan Ngọc Phân đối với Mẫn Thiều Kỳ càng chẳng ra sao. Nhưng nghĩ đến chuyện sẽ bị ảnh hưởng, Mẫn Thiều Kỳ cũng khộng có ý định ầm ĩ với bà ta, nói một cần “Từ từ dùng” liền định đến đưa cho bàn khác.
“Đứng lại!” Quan Ngọc Phân tức giận đến đứng cả lên, hỏi: “Ông chủ của chúng mày ở đâu? Tao muốn tìm ông chủ?”
Mẫn Thiều Kỳ nhìn Quan Ngọc Phân, nói: “Bà đây có chuyện gì có thể nói với tôi.”
“Mày là cái đếch gì? Ông chủ của chúng mày tam quan không đứng đắn đúng không? Tại sao lại tuyển con trai kẻ thứ ba vào đây làm việc?” Quan Ngọc Phân lớn lối nói. Giọng nói cao vút của bà nhà khiến ánh mắt của toàn bộ khách trên tầng hai đều chuyển về đây, mà ba vị phu nhân đi cùng bà đều rất xấu hổ.
“Quan phu nhân, tôi không trộm không cướp làm việc ở đây, vì sao ông chủ không thể tuyển tôi?” Mẫn Thiều Kỳ cố gắng để giọng mình không cao lên, dù sao cậu vẫn kiêng dè ảnh hưởng cửa hàng phải chịu. Cậu sẽ không nói với Quan Ngọc Phân cậu là ông chủ, để Mẫn Kính Xuyên đỡ phải tìm đến mà phiền phức.
“Nhân phẩm mẹ mày có vấn đề, thằng con đẻ ra tử tế được à?!” Quan Ngọc Phân giận dữ nói.
“Quan phu nhân, vấn đề của bà đây, mẹ tôi và ba tôi đề là chuyện của thế hệ trước. Giờ mẹ tôi và ba đều đã mất, tôi cũng không lấy một đồng một cắc nào của nhà các người, cũng chưa từng chủ động tìm đến các người. Trước đây chúng ta đã thanh toán xong cả rồi. Hiện tại tôi tự mình làm việc nuôi sống bản thân, tôi không biết sống như vậy thì nhân phẩm có vấn đề ở chỗ nào.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Lần nào người Mẫn gia cũng bắt cậu phải nhắc lại mấy lời này, dường như bất kể cậu nói bao nhiêu lần, bọn họ vẫn cố chấp như trước.
Vị phu nhân ngồi bên cạnh Quan Ngọc Phân đứng dậy kéo bà ta, nói: “Chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi, người cũng đã không còn nữa, chuyện này coi như bỏ qua đi.”
Quan Ngọc Phân gạt tay đối phương ra, nghiến răng nghiên lợi nói: “Bỏ qua là bỏ qua thế nào? Nó là con của kẻ thứ ba đó! Kẻ thứ ba đáng chết, thì thằng con sinh ra cũng đáng chết.”
Lúc này đã có không ít người bàn tán, Mẫn Thiều Kỳ láng máng nghe được có người nói Quan Ngọc Phân có lẽ là có vấn đề về thần kinh; có người nói nếu chồng đã không ra gì thì đáng lẽ nên bỏ đi, làm một người phụ nữ độc lập chứ không phải làm một oán phụ; cũng có người nói kẻ thứ ba đáng giận, nhưng liên lụy đến cả đứa con…
Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy Quan Ngọc Phân đã nói được mấy câu này ở đây, vậy thì cậu cũng chẳng cần khách khí với Quan Ngọc Phân nữa, liền mở miệng nói: “Quan phu nhân, không ai muốn mình là con của kẻ thứ ba cả, đây không phải điều tôi chủ động chọn lựa. Bà có thể trách mẹ tôi chen chân vào cuộc hôn nhân của bà, cũng có thể trách bố tôi không trung thành với hôn nhân, nhưng tôi chưa từng làm chuyện có lỗi với bà. Tôi không muốn bất cứ phần tài sản nào, tôi dựa vào bản thân để nuôi sống bản thân, không cần thiết phải tiếp nhận sự sỉ nhục của bà đây. Vậy nên bà đây không tôn trọng mẹ tôi, tôi không nói, nhưng mong bà đây hãy tôn trọng tôi.”
“Tao dựa vào cái gì mà phải tôn trọng mày? Mày và con tiện nhân kia đáng lẽ phải bị người đời thóa mạ!” Quan Ngọc Phân lớn tiếng nói.
Lúc này không chỉ khách trong cửa hàng, ngay cả bạn bè của Quan Ngọc Phân cũng đều lộ ra vẻ chán ghét và khinh thường Quan Ngọc Phân – kẻ thứ ba thật sự đáng ghét, nhưng đứa con đâu chọc tới ai? Hơn nữa cái dáng vẻ chanh chua chửi đổng này của Quan Ngọc Phân cũng thật mất mặt.
“Xem ra tôi không cách nào để nói chuyện với bà, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là ngoài ý muốn. Cứ vậy đi.” Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy mình nói gì với Quan Ngọc Phân đều thừa, chỉ lãng phí thời gian.
“Tao không cho mày đi!” Quan Ngọc Phân kéo lấy Mẫn Thiều Kỳ, nói: “Ông chủ của chúng mày ở đâu? Tao muốn gặp ông chủ! Tao phải cho hắn biết người hắn tuyển là con trai của kẻ thứ ba! Xem mày còn mặt mũi nào làm việc tiếp ở đây nữa không!”
“Tôi dù thế nào đi chăng nữa cũng là tự mình nuôi mình. Mẹ tôi dù có không tốt cũng không dạy dỗ tôi hư hỏng đến mức dính vào bài bạc nghiện hút.” Mẫn Thiều Kỳ chịu đựng quá đủ sự quấy rối của Quan Ngọc Phân rồi, “Bà còn thời gian ở đây nói mấy lời vô dụng này với tôi, không bằng về quản con trai bà cẩn thận vào, còn nên nghĩ xem nên trả nợ cho con trai mình thế nào. Còn nữa, bà nếu là một người mẹ tiêu chuẩn thì nên đưa hắn vào trại cái nghiện chứ không phải dung túng cho hắn như vậy.”
Lời của Mẫn Thiều Kỳ khiến sắc mặt mấy người bạn của Quan Ngọc Phân thay đổi đôi chút, các bà hiển nhiên là biết chuyện của Mẫn Kính Trình.
“Ai nói với mày! Làm gì có chuyện đấy.” Quan Ngọc Phân phủ nhận.
“Trước kia tôi nhìn thấy anh ta bị người đòi nợ đuổi tới tận quán cơm, cũng từng nhìn thấy anh ta lên cơn nghiện.” Vế trước là thật, còn vế sau là Mẫn Thiều Kỳ bịa ra, cậu không thể để lộ tính toán của Cố Ngạo ra, cũng không muốn để Quan Ngọc Phân biết về chuyện của cậu và Cố Ngạo.
“Con tao nhất định sẽ không sao cả, chỉ cần tao nói chuyện rõ ràng với nó. Nhưng mày mang trong mình dòng máu của kẻ thứ ba, tự lập đến thế nào cũng là tiện nhân mà thôi.” Bị chọc đúng chỗ đau, Quan Ngọc Phân thẹn quá hóa giận.
Mẫn Thiều Kỳ cuối cùng cũng hiểu được tố chất thần kinh cố chấp này của Mẫn Kính Trình là ở đâu ra rồi, hơn nữa đã đến nước này, Quan Ngọc Phân vẫn còn bao che cho Mẫn Kính Trình, cậu chỉ có thể nói là đầu óc người đàn bà này có vấn đề.
Lúc này, điện thoại của vị phu nhân ngồi đối diện Quan Ngọc Phân vang lên. Đối phương nhận điện thoại, nói vài câu thì ngẩn cả ra, liếc nhìn Quan Ngọc Phân.
Quan Ngọc Phân không hề phát hiện ra, còn đang chờ nhân viên gọi ông chủ tới.
Vị phu nhân kia sau khi vội cúp điện thoại, nói với Quan Ngọc Phân: “Đừng ầm ĩ ở đây nữa. Khải Hưng cháy rồi, bà mau đi xem xem.”
Quan Ngọc Phân sửng sốt, sau đó cầm túi của mình lên lao ra ngoài, ngay cả chào một tiếng với bạn mình cùng không chào.
Khải Hưng là một trung tâm thương mại hạng trung của Mẫn gia, không lớn lắm, nhưng vị trí tốt, lượng khách rất ổn, là một dự án kiếm được tiền, không ngờ lại có thể bị cháy.
Quan Ngọc Phân vừa đi, bạn bè của bà không muốn bị nhìn như khỉ vì những hành động của bà ta, lần lượt cầm đồ của mình rời đi.
Cửa hàng khôi phục lại bầu không khí nhãn nhã tự tại như trước, không người nào vì chuyện vừa rồi mà để ý quá nhiều đến Mẫn Thiều Kỳ, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Mẫn Thiều Kỳ thở dài một hơi, bê đồ ăn thử tiếp tục đưa đến từng bàn.
Lần này Mẫn gia sóng trước chưa qua, sóng sau đã lại tới, bất kể cháy lớn hay nhỏ, có lẽ cũng đủ khiến Mẫn Kính Xuyên bận rộn. Lại thêm nợ nần của Mẫn Kính Trình, Quan Ngọc Phân trong một khoảng thời gian cũng khó mà có thời gian đi uống cà phê.