Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 57: Xem Mắt




Editor: Gió

Bởi vì sợ hãi, lại hít phải thuốc mê, đêm nay Mẫn Thiều Kỳ ngủ rất sâu, Cố Ngạo ôm cậu mãi, cậu cũng không gặp ác mộng mà chỉ có chút nóng mà thôi. Vậy nên ngày hôm sau lúc Mẫn Thiều Kỳ dậy đã gần trưa.

Cố Ngạo đã gọi điện tới “Một nửa ngọt ngào” nói rằng Mẫn Thiều Kỳ không khỏe, hôm nay sẽ không tới, phần series “Đuôi diều hâu” và “Một nửa ngọt ngào” của ngày mai cứ tự xem rồi điều chỉnh.

Nhưng Mẫn Thiều Kỳ sau khi ngủ dậy đã hoàn toàn khôi phục lại sức sống, phải làm nũng, nịnh nọt Cố Ngạo mãi mới được đồng ý cho đi ra ngoài, nhưng đúng 4 giờ phải tan làm.

Mẫn Thiều Kỳ không có gì kiến gì, gọi đến đến cửa hàng, bảo trợ lý nhào bột và lên men bột cần dùng trước, đến lúc cậu đến là làm được ngay. Những thứ này đều đã có sẵn tỷ lệ, hơn nữa trợ lý đã làm rất nhiều lần rồi, dù cho Mẫn Thiều Kỳ không ở đó, cũng sẽ không có vấn đề gì cả.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Mẫn Thiều Kỳ đến cửa hàng.

Thật ra nói rằng chuyện ngày hôm qua không khiến cậu để tâm là chuyện không không thể, dù sao Mẫn Kính Trình đã mất trí đến vậy rồi, trời mới biết hắn còn có thể làm ra chuyện gì. Nhưng ngày hôm nay trước mặt cậu Cố Ngạo không nhắc tới Mẫn Kính Trình nửa chữ, cậu cũng không hỏi, cậu tin rằng không phải là Cố Ngạo tha cho Mẫn Kính Trình, chỉ là không muốn nhắc tới với cậu mà thôi.

Hơn nữa hôm qua cậu nhớ rõ là Cố Ngạo nói sẽ liên lạc lại với anh Quan kia, cậu đoán Cố Ngạo có tính toán của mình. Nếu Cố Ngạo đã không muốn để cho cậu biết, cậu cũng không hỏi nhiều, dù sao chắc chắn Cố Ngạo đều là vì tốt cho cậu.

Đi vào cửa hàng, nhân viên đều chào hỏi với Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ vừa cười vừa đáp lại từng người, lúc quay người tới chỗ lấy đồ, hơi bất ngờ vì thấy Mạnh Chương đang ngồi trên ghế đơn.

Qua quãng thời gian ở San Francisco, Mẫn Thiều Kỳ cũng thân hơn với Mạnh Chương. Hơn nữa cậu biết Mạnh Chương và Cố Ngạo thật sự không có gì, vậy nên sẽ không xoắn xuýt về chuyện đó nữa.

“Sao tới mà không nói trước? Tôi mà không tới thì có phải mất công anh rồi không?” Mẫn Thiều Kỳ cười nói.

“Tôi cũng là xong việc tiện đường qua đây uống nước thôi.” Mạnh Chương biết chuyện ngày hôm qua, tuy cậu không đi cùng Cố Ngạo nhưng cũng ngồi ở nhà liên lạc khắp nơi. Nhìn trạng thái hiện tại của Mẫn Thiều Kỳ cũng không tệ lắm, dường như không bị ảnh hưởng bởi chuyện ngày hôm qua, cậu cũng yên tâm.

Việc của Cố Ngạo không phải theo hình thức công ty, ở đây đương nhiên cũng không cần văn phòng, vậy nên Mạnh Chương dù là trợ lý nhưng cũng không cần đi làm tan làm đúng giờ, khá tự do về thời gian, có việc thì làm, không có việc thì nghỉ ngơi.

Mẫn Thiều Kỳ tựa trên bàn dài nói: “Một người thì chán lắm, nên gọi điện cho Cố Ngạo, bảo anh ấy mời anh ăn cơm.” Mạnh Chương lớn nên ở nước ngoài, bạn bè cũng ở nước ngoài hết, ở trong nước chẳng có mấy người để hẹn nhau ăn cơm trò chuyện được.

“Cũng được.” Mạnh Chương cười, chỉ chỉ đằng sau, nói: “Có bất ngờ kìa.”

Mẫn Thiều Kỳ không hiểu mà nhìn về phía sau Mạnh Chương. Hôm nay rất đông khách, nguyên tầng đã ngồi kín người, Mẫn Thiều Kỳ nhìn qua thì chẳng thấy gì, đến lúc nhìn kĩ lại mới nhìn thấy Hoắc Tinh và một cô gái ngồi ở trong góc.

Cô gái kia nhìn qua vô cùng thanh thuần, dễ thương, tuổi trông cũng không lớn, nhiều lắm cũng chỉ vừa tốt nghiệp đại học.

Sợ Hoắc Tinh phát hiện lại càng thêm xấu hổ, Mẫn Thiều Kỳ mới nhanh chóng thu tầm mắt lại, sau đó ngồi xuống cạnh Mạnh Chương, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì thế này?  Bạn gái hả?”

Nhìn dáng vẻ hóng hớt của cậu, Mạnh Chương mỉm cười, cũng thấy Mẫn Thiều Kỳ đáng yêu hơn một chút, dù sao tuổi Mẫn Thiều Kỳ cũng không lớn, sức sống và sự tò mò như thế này càng phù hợp với độ tuổi của cậu hơn, trước kia quá đè nén, quá nội liễm.

“Tôi đoán là xem mắt.” Mạnh Chương cười nói.

“Đến đây để xem mắt? Chắc không đâu chứ?” Với sự cảm nhận của cậu thân phận như Hoắc Tinh, xem mắt cũng nên tới một nhà hàng cao cấp mới phù với thân phận.

“Ở đây thì sao? Cũng được mà?” Mạnh Chương nói: “Nhìn tuổi tác của cô gái kia chắc cũng đang vào lúc thích ăn những món này.”

Mẫn Thiều Kỳ lại lặng lẽ nhìn cô bé kia một lát, sau đó hỏi: “Có lẽ nào là em họ hay gì không?” Nếu là khách hàng thì không thể nào, thứ nhất với tuổi tác của cô gái kia thì không thể khiến Hoắc Tinh tự ra mặt tiếp khách được, thứ hai nếu thật sự là tiếp khách vậy thì chắc chắn là vô cùng quan trọng, không thể nào hẹn ở một nơi đơn giản thế này được.

“Chưa từng nghe nói Hoắc thiếu có chị em họ.” Điều này thì Mạnh Chương vô cùng chắc chắn. Cậu không thân với Hoắc Tinh và Ngu Dịch lắm, nhưng hai người này đều là bạn thân của Cố Ngạo, vậy nên cậu ít nhiều cũng có chút tiếp xúc, cũng có hiểu biết với tình hình của hai nhà này.

Mạnh Chương nói như vậy, Mẫn Thiều Kỳ cũng cảm thấy có lẽ là xem mắt thật. Cô gái kia mặc dù ăn mặc rất mộc mạc, nhưng có thể xem mất cùng Hoắc Tinh, e là gia thế cũng không tầm thường.

Hai người đang thảo luận ở bên này thì thấy cô gái kia nhận điện thoại. Sau đó dường như đang ngại ngùng nói xin lỗi với Hoắc Tinh.

Trên mặt Hoắc Tinh không có quá nhiều biểu cảm. Dường như không quá hứng thú với cô gái này hoặc có lẽ có chút không vui vẻ.

Sau đó cô gái đó rời đi trước.

Mạnh Chương cười nói nhỏ: “Một trong những chiêu để bỏ trốn lúc xem mắt.”

Mẫn Thiều Kỳ nhìn Mạnh Chương, cảm thấy anh ấy hiểu rất rõ chuyện này.

“Anh Chương, anh đã từng xem mắt bao giờ chưa?” Mẫn Thiều Kỳ cười hỏi. Bình thường nói chuyện cậu vẫn thường gọi Mạnh Chương là “trợ lý Mạnh”, nhưng đáng lý ra nên gọi là “anh Chương” từ lâu rồi.

“Vẫn chưa.” Trong cảm nhận của Mạnh Chương, xẻm mắt có lẽ chỉ xuất hiện trong việc kết hôn ở châu Á.

Mẫn Thiều Kỳ nhớ là ông ngoại hình như rất sốt ruột muốn tìm đối tượng cho Mạnh Chương, nghĩ đến có lẽ sau này Mạnh Chương cũng không thoát khỏi số mệnh phải xem mắt. Dù sao với các bậc tiền bối có thành hay không thì kệ, cho con đi xem mắt là tính toán cho tương lai của con, hy vọng con có thể tìm được một nửa vừa ý.

Hai người đang nói chuyện thì cảm giác đằng sau đột nhiên có thêm một người, vừa quay đầu thì thấy Hoắc Tinh đang đứng đằng sau họ.

“Hoắc thiếu.” Mẫn Thiều Kỳ chào hỏi trước.

Mạnh Chương chỉ gật đầu với Hoắc Tinh, không nói gì cả.

Hoắc Tinh chống một tay ở một bên của Mạnh Chương, từ một góc độ nào đó trông như là đang vây Mạnh Chương trong ngực, cúi đầu nói: “Không ngờ cậu cũng khá hóng hớt.” Giọng nói của Hoắc Tinh không nghe ra được vui giận, khiến không ai đoán được hắn đang nghĩ gì.

Mạnh Chương cũng không nhanh không chậm mà nói: “Hoắc thiếu nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu?”

“Ở đây thì thầm to nhỏ với Thiều Kỳ, thi thoảng lại liếc sang chỗ của tôi, không phải đang nói về chuyện của tôi thì là gì?”  Thật ra Mạnh Chương vừa đi vào hắn đã để ý tới, nhưng Mạnh Chương không để ý thấy hắn. Mà hắn còn đang đợi người, vậy nên không đi chào hỏi ngay.

Mạnh Chương bị vạch trần ngược lại cũng không cảm thấy xấu hổ, nói: “Tùy tiện nói chuyện vài câu thôi, dù sao là người quen cả mà.”

Mẫn Thiều Kỳ không nói tiếp, cậu thật sự bội phục tố chất tâm lý của Mạnh Chương, dù cho bọn họ thật sự đang nói về chuyện xem mắt của Hoắc Tinh, nhưng từ nói từ miệng của Mạnh Chương lại như là bọn họ chỉ đang quan tâm hôm này Hoắc Tinh mặc gì, tiện miệng thì thảo luận mà thôi.

“Thế à?” Thân trên của Hoắc Tinh sáp gần hơn một chút, “Nếu là người quen cả thì tối nay tôi mời trợ lý Mạnh ăn cơm có được không? Đúng lúc tôi đặt bàn rồi, nhưng cậu cũng thấy rồi đấy, nhà gái đột nhiên bỏ đi mất, một mình tôi ăn suất của hai người trong phòng tình nhân chẳng phải quá lãng phí sao?”

Mạnh Chương nhìn hắn, hơi bất ngờ mà nói: “Mới vừa xem mắt mà đã muốn dẫn con gái nhà người tới phòng tình nhân? Hoắc thiếu, anh thế này có hơi tồi đấy.”

“Vốn có muốn đâu, nhưng nhìn thấy cậu tôi lại muốn làm thế.” Hoắc Tinh nói.

Mạnh Chương lúc này mới ý thức được là mình bị dẫn vào tròng, vội vàng đẩy hắn ra, nói: “Hoắc thiếu trông đứng đắn như vậy, không ngờ cũng thích nói đùa.”

“Có phải đùa hay không thì cậu ăn cơm với tôi xong là biết.” Hoắc Tinh đứng thẳng dậy nói: “Không biết trợ lý Mạnh có nể mặt tôi không?”

“Tôi còn có việc.” Mạnh Chương nói.

“Tôi có thể xin nghỉ giúp cậu.”

“Không phiền Hoắc thiếu.”

“Không sao, dù sao đối tượng xem mắt của tôi đã đi mắt rồi. Bây giờ tôi về báo cáo cũng không tiện lắm, vậy nên vẫn nên là mời trợ lý Mạnh vậy.”

Mạnh Chương trong phút chốc không biết nên trả lời thế nào, thế là yên lặng.

Mẫn Thiều Kỳ nhìn hai người họ anh một câu tôi một câu, cảm giác mình nên rời khỏi bầu không khí kỳ quái này thì hơn. Hoắc Tinh bình thường trông vô cùng đứng đắn, không nghĩ tới cũng có lúc cũng biết trêu gẹo thế này, sự tương phản khiến cậu không tiếp thu được ngay.

Nhưng xem ra Mạnh Chương nói đúng thật, Hoắc Tinh là tới xem mắt, chỉ có điều không thành công.

Tuy nói rằng không nên sát muối lên vết thương xem mắt không thành công của Hoắc Tinh, nhưng cậu về kể cho Cố Ngạo một tí chắc cũng không sao đâu ha.

“Ờ thì…” Mẫn Thiều Kỳ đúng lúc ấy chen lời vào, “Sau bếp còn đang đợi tôi, tôi đến đó trước đã. Các anh cứ từ từ nói chuyện, hôm nay cứ để tôi thanh toán cho.”

Nói xong, Mẫn Thiều Kỳ cầm túi của mình chạy vào phòng thay quần áo.

Mạnh Chương nhìn theo bóng lưng chạy đi của Mẫn Thiều Kỳ, đột nhiên có cảm giác mình bị bán đi…

Bởi vì đã chuẩn bị xong mọi thứ, việc làm bánh của Mẫn Thiều Kỳ cũng rất thuận lợi, đúng bốn giờ chiều xong việc, cậu còn đặc biệt làm bánh kem matcha ít ngọt mang về cho Cố Ngạo.

Đến lúc cậu đi ra khỏi phòng bếp, Mạnh Chương và Hoắc Tinh đã đi rồi, hỏi cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng nói hai người họ đi cùng nhau.

Về đến nhà, Mẫn Thiều Kỳ kể lại chuyện ngày hôm nay gặp Mạnh Chương và Hoắc Tinh đi xem mắt cho Cố Ngạo.

Cố Ngạo nghe cậu kể xong, yên lặng vài giây, sau đó cầm điện thoại gọi cho Mạnh Chương.

Mẫn Thiều Kỳ ngồi trên đùi anh nghe anh gọi điện thoại.

Mà người nhận điện thoại bên kia không phải Mạnh Chương mà là Hoắc Tinh.

Cố Ngạo nói thẳng: “Đưa Mạnh Chương về nhà cẩn thận.”

Hoắc Tinh khẽ cười một tiếng, nói: “Yên tâm.” Nhưng cái giọng này khiến Mẫn Thiều Kỳ cảm thấy không yên tâm cho lắm.

Cố Ngạo cúp máy, ôm Mẫn Thiều Kỳ khẽ thở dài một cái. Mạnh Chương và Hoắc Tinh đều là ngưởi trưởng thành, anh không thể nào can thiệp quá nhiều, chỉ có thể nhắc nhở kịp thời vài câu, phòng sau này xảy ra một số chuyện phiền phức.