Editor: Gió
Ở nhà Cố Ngạo tĩnh dưỡng một tuần, một buổi sáng, Mẫn Thiều Kỳ được Cố Ngạo gọi dậy, nói muốn dẫn cậu đi khám lại.
Mẫn Thiều Kỳ đoán chắc là yêu cầu của Cố Hàm, bằng không với thái độ mà Cố Ngạo dành cho cậu, không thể nào quan tâm cậu nhiều như thế. Thân thể mình thế nào, Mẫn Thiều Kỳ rất rõ, đều chỉ là bị thương ngoài da, dù cho không đi khám lại thì cũng không có vấn đề gì, nhưng ở trong nhà cũng đã lâu rồi, cũng nên ra ngoài phơi nắng, cũng có thể điều chỉnh tâm trạng, chỉ cần cậu còn có thể cùng Cố Ngạo trở về nhà, đi ra ngoài một lát cũng không sao.
“Có thể cho tôi mượn một bộ quần áo được không?” Mẫn Thiều Kỳ hỏi.
Áo khoác của cậu ngày đó chắc là bị rơi ở nơi kia rồi, quần áo mặc ở bệnh viện sau khi về đều bị Cố Ngạo ném đi. Quần áo Cố Ngạo đưa cho cậu thay cũng chỉ là quần áo ở nhà cùng quần áo ngủ, mặc ra ngoài không hay cho lắm.
Cố Ngạo không nói gì đi ra khỏi phòng, không bao lâu liền quay lại, đem quần áo trên tay ném lên giường.
Mẫn Thiều Kỳ rửa mặt rồi thay quần áo, những bộ quần áo này đến tag cũng chưa tháo, cậu đoán là Cố Ngạo mới mua về gần đây. Cậu mặc quần áo Cố Ngạo có hơi rộng, nhưng đeo thắt lưng, xắn ống tay áo, ống quần lên một chút là được rồi.
Thay quần áo xong, Mẫn Thiều Kỳ ra khỏi phòng, chỉ thấy Cố Ngạo ngồi trước bàn ăn đã bắt đầu ăn sáng. Trên bàn ngoại trừ đồ ăn của Cố Ngạo còn có thêm một phần nữa, chắc là chuẩn bị cho cậu.
Mẫn Thiều Kỳ đi tới kéo ghế ra, thấy Cố Ngạo không có ý phản đối liền ngồi xuống, cùng Cố Ngạo ăn sáng. Cảnh tượng yên lặng cùng một người dùng bữa sáng này, đối với Mẫn Thiều Kỳ mà nói thì đã lâu lắm rồi, giường như từ sau khi mẹ qua đời, cậu không còn cảm nhận được sự tĩnh lặng như vậy nữa. Dù cho Cố Ngạo chán ghét cậu, nhưng được cùng Cố Ngạo ở một chỗ, cậu vẫn luôn cảm thấy an tâm như thế.
Sau bữa sáng, Cố Ngạo chở Mẫn Thiều Kỳ tới bệnh viện,
Buổi sáng bệnh viện lại đông bệnh nhân một cách lạ thường, cũng may Cố Ngạo đã sắp xếp người đăng ký trước, hai người tới rồi có thể trực tiếp lấy số xếp hàng, nhưng dù vậy, trước họ cũng đã có mười mấy người xếp hàng trước, phải chờ đợi một khoảng thời gian không ngắn.
Mẫn Thiều Kỳ đang suy có phải Cố Ngạo sẽ cảm thấy đợi chờ quá phiền, nhét bản đăng ký vào tay cậu rồi bỏ đi hay không. Nhưng kết quả lại chứng minh cậu nghĩ quá nhiều rồi, Cố Ngạo ngồi bên cạnh cậu xem điện thoại, cũng không nói chuyện với cậu, thỉnh thoảng lại có vài thông báo tin nhắn, dường như có chuyện gì đó cần xử lý. Mẫn Thiều Kỳ không có chuyện gì làm, cũng có điện thoại để chơi, an tĩnh ngồi trên ghế, nhìn ra phong cảnh không được đẹp cho lắm(*) bên ngoài kia, thừa dịp Cố Ngạo cúi đầu xem điện thoại lại ngắm nhìn Cố Ngạo.
(*) trong bản raw là 算不上风景的风景
Bởi vì chuyện của mẹ, Mẫn Thiều Kỳ cực kỳ không thích bệnh viện, thậm chí có chút bài xích. Nhưng ngày hôm nay đi cùng Cố Ngạo, cậu lại hiếm thấy không nhớ lại lúc mẹ nằm viện, tựa hồ như có một luồng khí mạnh mẽ bao ấy cậu, mang cậu cách xa những ký ức không vui về bệnh viện của cậu. Có thể không cần suy nghĩ quá nhiều mà xếp hàng ở đây, làm một đợt tái khám đơn giản.
Xếp hàng mất một lúc lâu, cuối cùng cũng đến lượt Mẫn Thiều Kỳ. Cố Ngạo cất điện thoại, đứng dậy đi vào cùng cậu.
Sau khi bác sĩ hỏi thăm tình hình, làm vài kiểm tra cho Mẫn Thiều Kỳ, cũng thay thuốc cho vết thương trên đầu. Xem một lượt phim chụp, lại hỏi Mẫn Thiều Kỳ có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không, viết vào quyển sổ một vài thứ gì đó Mẫn Thiều Kỳ xem không hiểu.
“Những vết thương bên ngoài không có vấn đề gì nữa rồi, cánh tay trái còn phải tĩnh dưỡng thêm một tuần nữa, đừng có mà qua loa. Những chỗ khác ngược lại không có gì nữa, chú ý nghỉ ngơi là ổn rồi.” Bác sĩ viết xong liền nói.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Mẫn Thiều Kỳ lễ phép nói cảm ơn.
Cố Ngạo đem đồ cất vào, sau đó gật đầu nói cảm ơn với bác sĩ, rồi dẫn Mẫn Thiều Kỳ rời đi.
Vừa ra khỏi phòng, Cố Ngạo liền thấy Cố Hàm đứng ở cửa.
“Anh hai? Sao anh lại qua đây?” Nếu như anh nhớ không nhầm, ngày hôm qua Cố Hàm làm ca đêm, lúc này nên về nhà ngủ rồi mới phải.
Cố Hàm cười cười, nhìn về phía Mẫn Thiều Kỳ ở sau lưng Cố Ngạo. nói: “Anh với Thiều Kỳ cũng lâu rồi chưa gặp, tới thăm em ấy chút.”
Thấy Cố Hàm, Mẫn Thiều Kỳ còn bất ngờ hơn, còn có hơi xấu hổ. Cậu biết địa vị của Cố Hàm trong lòng Cố Ngạo, cho nên gặp được Cố Hàm, cậu vẫn thấy hơi sợ. Trước đây sau khi cậu cùng Cố Ngạo xác định mối quan hệ, Cố Ngạo cũng chính thức giới thiệu cậu với Cố Hàm, đây cũng là người đầu tiên trong Cố gia mà cậu được gặp. Cố Hàm rất dễ giao tiếp, đối xử với cậu cũng không đến nỗi, cậu cũng thật lòng xem Cố Hàm là anh trai. Nhưng mọi chuyện kết thúc sau khi cậu cầm bản kế hoạch kia đi, Cố Hàm cũng chưa từng tìm gặp lại cậu.
Cố Hàm xuất hiện lúc này, cũng chứng minh cho nhận định của cậu rằng là Cố Hàm yêu cầu Cố Ngạo đưa cậu tới tái khám, nếu không…sao có thể trùng hợp đến thế.
Cho dù có xấu hổ, Mẫn Thiều Kỳ vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng “Nhị thiếu gia”. Thật ra trước đây cậu theo Cố Ngạo ngạo gọi “Anh hai”, nhưng giờ cậu không còn tư cách gọi như thế nữa rồi.
Cố Hàm cũng không sửa lại cách gọi của cậu, chỉ gật gật đầu, sau đó nói với Cố Ngạo: “Tiếp theo có định làm gì không? Nếu không có thì cùng nhau ăn cơm chưa nhé?”
“Vâng.” Cố Hàm muốn ăn cơm cùng anh dù cho có kế hoạch gì thì cũng phải đẩy về sau.
“Anh đặt chỗ ở “Tiệc bốn mùa” rồi, đến đó luôn nhé!” Cố Hàm nói.
“Ngồi xe em đi. Ăn xong em đưa anh về.” Cố Ngạo nói.
Cố Hàm gật đầu, ba người liền cùng nhau đi xuống.
Cố Hàm ở đây, ghế phó lái đương nhiên không thuộc về Mẫn Thiều Kỳ. Cố Ngạo giúp Cố Hàm mở cửa xe, Cố Hàm ngồi vào rồi thắt dây an toàn. Mẫn Thiều Kỳ tự mở cửa ngồi vào phía sau. Cố Ngạo cũng không để ý cậu, vòng qua xe ngồi vào ghế lái, lái xe tới nhà hàng “Tiệc bốn mùa”.
“Tiệc bốn mùa” là nhà hàng chuyên về những món ăn gia đình, ở nơi hơi hoang vắng, nhưng vì mùi vị ổn nên thông thường người đến đều là khách quen.
Trước đây lúc Cố Ngạo chính thức giới thiệu cậu với Cố Hàm cũng là ở một nhà hàng chuyên nấu những món ăn gia đình, cũng không khác chỗ này là bao, lại còn là nơi do Mẫn Thiều Kỳ chọn.
Cố Hàm đặt một phòng riêng, nói chuyện cũng tiện.
Món ăn rất nhanh được mang ra, đầy một bàn có mặn có nhạt, không giống bữa cơm toàn sơn hào hải vị (*) khiến người ta cảm thấy không ngon miệng, mà chỉ có những món ăn gia đình thông thường như vậy, không chỉ khiến Cố Hàm mà cả Mẫn Thiều Kỳ cũng rất thích.
(*) trong bản raw là 大鱼大肉 nhưng tớ dịch lái đi một tí
“Ăn cơm đi.” Cố Hàm nhấc đũa, nói với Mẫn Thiều Kỳ: “Ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”
Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, ăn cơm cùng Cố Hàm cậu ít nhiều vẫn có chút áp lực. Đừng chỉ thấy Cố Hàm là người dễ gần, trước đây cậu từng nghe Cố Ngạo nói, nếu như Cố Hàm mạnh tay, Cố Ngạo cũng không đấu nổi anh ấy.
Cố Ngạo không để ý Mẫn Thiều Kỳ, gắp cho Cố Hàm đồ ăn mà anh ấy thích, cá cũng gỡ bớt xương, canh trong bát cũng thổi nguội, lát nữa ăn vào là vừa miệng.
Cố Hàm cũng gắp cho Cố Ngạo một đĩa đồ ăn.
Mẫn Thiều Kỳ bên tay phải của Cố Ngạo, cảm giác sự tồn tại của mình ở bàn cơm này là hoàn toàn dư thừa, tựa như nơi để cậu có thể hạ đũa cũng không có.
Cố Hàm để ý tới Mẫn Thiều Kỳ bên này, nói với Cố Ngạo: “Thiều Kỳ thích cánh gà, gắp cho em ấy một cái.”
Cố Ngạo liếc mắt nhìn cái đĩa trống không của Mẫn Thiều Kỳ, gắp cho cậu hai cái cánh gà kho (1).
“Cảm ơn.” Mẫn Thiều Kỳ nhẹ giọng nói cảm ơn.
Cố Ngạo cũng không để ý tới cậu.
Nhưng Cố Hàm lại cười nói với cậu: “Tự nhiên nhé, nếu tay không tiện thì để Cố Ngạo giúp em.”
Mẫn Thiều Kỳ gật gật đầu, Cố Hàm nói như vậy, nhưng cậu cũng không dám để Cố Ngạo giúp cậu, tránh để Cố Ngạo thấy cậu phiền.
Đồ ăn trên bàn cơ bản đều ăn một lượt, cơm trong bát cũng ít đi một phần ba. Cố Hàm bưng bát uống vài ngụm canh, rồi hỏi Mẫn Thiều Kỳ, “Em còn ở chỗ trước đây không?”
Nơi Mẫn Thiều Kỳ ở trước đây anh có tới một lần, nhưng cũng chỉ là đưa Mẫn Thiều Kỳ về cũng chưa lên tầng xem.
“Không còn, chỗ đó vào thu năm nay sẽ bị dỡ bỏ.” Mẫn Thiều Kỳ nói. Thực ra tòa nhà đó không tính là quá cũ, nhưng liên quan kế hoạch quy hoạch của thành phố, tiểu khu của cậu bị phá bỏ, số tiền đền bù cũng không ít. Nhưng căn nhà đó sau khi Mẫn Chấn qua đời liền sang tên cho Mẫn Kính Xuyên, vậy nên tiền đền bù đều do Mẫn Kính Xuyên cầm.
“Vậy em ở đâu?” Cố Hàm hỏi.
“Tạm thời em thuê một căn nhà.” Mẫn Thiều Kỳ cúi đầu nói.
Thật ra là cậu đang nói dối, chỗ cậu ở không phải là đi thuê, mà là một căn nhà khác của Mẫn Kính Xuyên. Không phải cậu không muốn rời khỏi Mẫn gia. Nhưng cậu thực sự không có cách nào cả. Cậu tìm được vài công việc, muốn tự lực cánh sinh, nhưng cậu vừa vào làm được vài ngày, đã bị lấy đủ lý do để đuổi việc. Sau này mới biết được là do Mẫn Kính Xuyên gây khó dễ, khiến cho cậu ngoài việc ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của Mẫn gia, căn bản không có con đường thứ hai để lựa chọn. Cậu vì muốn thoát khỏi Mẫn gia, thậm chí còn đến công trường vác gạch, nhưng thế nào vẫn không né được Mẫn gia, chưa tới hai ngày đã bị đuổi, đốc công chính miệng nói rằng không muốn đắc tội với thiếu gia nhà họ Mẫn.
Mẫn Kính Xuyên như trước, mỗi tháng sẽ cho cậu một khoản sinh hoạt phí cố định, khiến cho cậu có cảm giác cậu sống được là dựa vào sự bố thí của Mẫn gia, mặc dù mẹ cậu đã qua đời, nhưng cũng không thể nào thay đổi sự chán ghét và căm hận của Mẫn gia dành cho cậu – dù sao cậu cũng là minh chứng cho sự phản bội của Mẫn Chấn với hôn nhân và gia đình.
Cố Hàm hơi nhíu mày, hỏi: “Mẫn Kính Xuyên làm thế này là có ý gì?’
Mẫn Thiều Kỳ không biết giải thích ra sao, cậu thực sự không rõ được rốt cuộc hiện tại Cố gia biết bao nhiêu thứ về cậu, chỉ cười khổ một cái rồi nói: “Dù sao em cũng là một đứa con riêng, bọn họ ghét em cũng là hợp tình hợp lý.”
Con riêng dù cho là gia đình ai đi nữa thì cũng chẳng khiến người ta vui vẻ được, điều này Cố Hàm có thể hiểu được. Nhưng đây là chuyện do nhiều nguyên nhân mà tạo nên, không ai muốn mình ngay từ nhỏ đã là một đứa con riêng cả, đều là do đời cha ăn mặn đời con khát nước(*). Mà đối với hiểu biết của anh về Mẫn Thiều Kỳ, Mẫn Thiều Kỳ hẳn cũng không tơ tưởng gì với tài sản Mẫn gia cả, nếu không… trong cái giới của bọn họ, sớm đã có chuyện truyền ra rồi. Thực ra Mẫn gia có thể làm như không có người tên Mẫn Thiều Kỳ này, dù sao Mẫn Thiều Kỳ cũng chẳng có uy hiếp gì với gia đình họ cả.
(*)trong bản raw là 上一辈人为下一辈制造 nên tớ nghĩ không khác câu này của bên mình là bao.
“Mẹ em ở cùng với em sao?” Cố Hàm hỏi
Mẫn Thiều Kỳ rũ mắt, mím mím môi, thấp giọng nói: “Mẹ em đã qua đời rồi.”
Cố Hàm sửng sốt hỏi: “Từ khi nào?”
Trước đây khi Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ còn ở bên nhau, Cố Hàm chỉ biết Mẫn Thiều Kỳ là con của một gia đình đơn thân, ở cùng với mẹ. Sau này hai người chia tay, Cố Hàm mới biết mẹ Mẫn Thiều Kỳ là tình nhân của Mẫn Chấn, Mẫn Thiều Kỳ là một đứa con riêng. Về sau Cố gia không còn quan tâm, anh cũng không hỏi thăm thêm nữa.
“Gần ba năm rồi…” Nhắc tới mẹ, tâm tình Mẫn Thiều Kỳ liền trùng xuống.
Cố Hàm khẽ thở dài, nhìn Cố Ngạo một chút rồi lại nhìn Mẫn Thiều Kỳ, cũng không hỏi thêm gì nữa.
(1) cánh gà kho: 红烧鸡翅