Cửu Dĩ Hữu Tình

Chương 32: Trầm Cả




Edit: Gió

Vài ngày sau đó, Cố Ngạo vẫn tự thân tự lực chăm sóc Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ vẫn nói rất ít, mỗi ngày sơ sơ không vượt quá năm câu, chỉ là Cố Ngạo không để ý, lại vô cùng hào hứng nói chuyện với Mẫn Thiều Kỳ, không được đáp lời cũng không sao hết.

Hôm nay trời rất đẹp. Là một ngày ấm áp hiếm có của mùa đông.

Sau bữa trưa, Cố Ngạo mượt một cái xe lăn, định đẩy Mẫn Thiều Kỳ ra ngoài dạo một chút, cả ngày ở trong phòng bệnh, không có bệnh cũng bị ngột cho có bệnh.

Tuy nói rằng trời đẹp, nhưng Cố Ngạo vẫn bọc Mẫn Thiều Kỳ lại như một quả bóng tròn, sợ cậu bị nhiễm lạnh lại bị cảm.

Qua mấy ngày nghỉ ngơi điều dưỡng, Mẫn Thiều Kỳ đã không còn choáng nữa, nhưng vẫn rất yếu, đi bộ một chút cũng sẽ rất mệt.

Cố Ngạo đẩy cậu bằng xe lăn, cũng khiến cậu dễ chịu hơn một chút. Lại thêm có thể đi ra ngoài dạo, cậu cũng cảm thấy thoải mái.

Đi thang máy xuống tầng một, Cố Ngạo đẩy Mẫn Thiều Kỳ ra ngoài. Ánh nắng chiều chiếu vào trong sảnh lớn, vô cùng rực rỡ. Sợ cậu lạnh, lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ ở sảnh, mua một cốc đồ uống ấm để Mẫn Thiều Kỳ ôm trong tay, sau đó lại bọc lại chăn cho cậu, tựa như là đang bảo vệ một đứa nhóc yếu ớt mảnh mai.

“Thiều Kỳ?”

Vừa rời khỏi siêu thị, liền nghe được có người gọi tên của Mẫn Thiều Kỳ.

Cố Ngạo vừa quay đầu liền nhìn thấy một cô gái trông khá đơn thuần, có điều anh không nhận ra đây là ai.

Mẫn Thiều Kỳ nghe thấy nhìn sang, là Mẫn Ác Đan, mà đi bên cạnh Mẫn Ác Đan còn có Ngô Á Sâm.

“Em sao thế?” Mẫn Ác Đan mau chóng đi tới, tỉ mỉ nhìn Mẫn Thiều Kỳ một lượt. Sau đó lại nhìn Cố Ngạo đang đẩy xe lăn, nhưng cô không biết người này.

“Trong người không được khỏe, ở viện nghỉ ngơi vài này.” Mẫn Thiều Kỳ không nói thật.

“Em phải chú ý sức khỏe của mình, đừng ỷ còn trẻ mà không biết chăm sóc. Lần trước đi ăn với em cũng thế, tự dưng sắc mặt khó coi, lần này về rồi phải chăm sóc mình cho thật tốt.” Mẫn Ác Đan nói một cách thật lòng.

“Vâng.” Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, nhìn cô cùng Ngô Á Sâm, hỏi: “Các chị đây là?”

Mẫn Ác Đan nở nụ cười, nói: “Á Sâm xuất viện từ tuần trước, hôm nay bọn chị đến thanh toán viện phí, lát nữa sẽ đi xem phim.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu, thật ra cậu hơi lười nói chuyện, nhưng không muốn để Mẫn Ác Đan phát hiện chỗ không ổn của cậu, vẫn miễn cưỡng biểu hiện bình thường nói chuyện với Mẫn Ác Đan.

Mẫn Ác Đan đưa mắt nhìn sang Cố Ngạo, hỏi: “Vị này là?”

“Bạn em.” Mẫn Thiều Kỳ không giới thiệu tên của Cố Ngạo. Cố Ngạo và Mẫn Ác Đan chưa từng gặp nhau, nhưng chắc chắn đã nghe đến tên đối phương, hắn tạm thời không muốn nói quá nhiều với Mẫn Ác Đan.

Cố Ngạo nhận ra được tâm tư của Mẫn Thiều Kỳ, tiếp lời, nói: “Chào cô.”

“Chào anh, tôi là chị của Thiều Kỳ, Mẫn Ác Đan.” Mẫn Ác Đan tự giới thiệu.

“Bình thường có nghe Kỳ Kỳ nhắc tới cô, nói cô rất quan tâm chăm sóc em ấy.” Cố Ngạo nói, thái độ không xa không gần. Thật ra Mẫn Thiều Kỳ chỉ đề cập tới Mẫn Ác Đan với anh có một lần, chính là vào cái ngày vốn dĩ là Mẫn Thiều Kỳ đi ăn với anh hai anh, kết quả lại gặp Mẫn Ác Đan ở bệnh viện mà chưa ăn được đã về.

Mà Mẫn gia tuy ở trong giới thương nghiệp, thế nhưng Cố Ngạo và Mẫn Ác Đan lại là người của hai thế giới, vậy nên cũng không có cơ hội khác để gặp lại nhau.

“Thế sao? Thật ra Thiều Kỳ rất độc lập, tôi cũng không giúp được gì cho em ấy.” Mẫn Ác Đan nói.

Lời cô nói là thật, không tranh công, cũng không tự tâng bốc mình.

Mẫn Thiều Kỳ đúng lúc ấy hỏi: “Ngô tiên sinh đã khỏe rồi chứ?”

Ngô Á Sâm gật đầu, nói: “Cũng nhờ Ác Đan chăm sóc tôi.”

Mẫn Ác Đan ngượng ngùng cười nói: “Đây không phải việc em nên làm sao.” Sau đó lại hỏi Mẫn Thiều Kỳ: “Em muốn đi ra ngoài à?”

“Vâng, đi loanh quanh một lúc, ở trong phòng bệnh hơi bí bách.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

“Cũng đúng.” Mẫn Ác Đan chăm sóc Ngô Á Sâm mấy ngày, hiểu được cảm giác này.

Mẫn Thiều Kỳ thực sự không muốn nói thêm nữa, nhanh chóng nói: “Các chị mau đi thanh toán đi, bây giờ ít người, chắc không cần phải xếp hàng đâu.”

“Ừ. Em nhớ giữ gìn sức khỏe của mình, có gì gọi cho chị.” Mẫn Ác Đan nói.

“Vâng, chị cũng phải tự chăm sóc mình thật tốt.” Mẫn Thiều Kỳ nói.

Mẫn Ác Đan cười tạm biệt cậu, rồi kéo cánh tay Ngô Á Sâm đi về hướng cửa sổ thanh toán.

Cố Ngạo đẩy Mẫn Thiều Kỳ ra khỏi cửa bệnh viện, sau đó rẽ sang hướng đi về hướng vườn hoa phía sau.

Ngày hôm nay không chỉ có mặt trời ló rạng mà còn không có gió, khiến cho người ta cảm thấy không quá lạnh, thích hợp để ra ngoài hoạt động

Cố Ngạo chậm rãi đẩy Mẫn Thiều Kỳ đi, lúc này trên đường đi không có người, ánh mặt trời rạng rỡ cũng khiến cảm thấy thoải mái – thật ra phơi nắng cũng là một kiểu hưởng thụ.

Đi tới vườn hoa, có rất nhiều bệnh nhân cùng người nhà đang cùng nhau tản bộ, chỉ có điều ở vườn hoa nhỏ cũng chẳng có gì đáng ngắm, cành cây trơ trụi, cỏ cũng đã đổi thành một mảng màu vàng, càng đừng nói là có hoa, nhưng lại có vài chú chim sẻ đậu ở đầu cành cây, thoạt nhìn vô cùng sống động. Thứ duy nhất trông vừa mắt có lẽ là ghế gỗ trong vườn hoa, sắc màu nguyên bản của gỗ nhìn qua có cảm giác rất an nhàn, cũng coi như bù đắp cảnh vật sơ xác của mùa đông.

Cố Ngạo ngồi xuống ghế dài, xe lăn dừng trước mặt anh, thuận tiện để anh nói chuyện cùng Mẫn Thiều Kỳ.

“Đợi em khỏe rồi anh sẽ đưa em đi chơi.” Cố Ngạo mỉm cười nói: “Em có muốn đi đâu không?”

Mẫn Thiều Kỳ lắc đầu.

Cố Ngạo giúp cậu kéo lại mũ sắp trùm lên mắt cậu, nói: “Từ từ mà nghĩ, nghĩ ra rồi thì nói cho anh.”

Mẫn Thiều Kỳ nhìn cành cây trơ tụi đằng xa xa kia, đầu óc trống rỗng.

Có lẽ lúc này, Cố Ngạo có thể hỏi chuyện về Mẫn Ác Đan, dù sao thì vừa rồi cũng đã gặp mặt, thái độ của Mẫn Ác Đan đối với Mẫn Thiều Kỳ cũng không đến nỗi nào.

Chỉ có diều anh thật sự không muốn lãng phí thời gian đi tìm hiểu người không đáng để mình chú ý tới, nếu như Mẫn Ác Đan chủ động tới chăm sóc Mẫn Thiều Kỳ, hoặc lần tới đến thăm cậu thì có lẽ Cố Ngạo sẽ hỏi nhiều thêm vài câu. Nhưng bây giờ xem ra, mối quan hệ của Mẫn Ác Đan và Mẫn Thiều Kỳ chỉ là không đến nỗi nào mà thôi, cũng chẳng tốt đẹp cho lắm.

Ngồi nửa tiếng đồng hồ, Cố Ngạo đẩy Mẫn Thiều Kỳ quay về. Dù cho ánh mặt trời có tốt thế nào, thì dù gì cũng là mùa đông, với thể chất hiện tại của Mẫn Thiều Kỳ không nên ở bên ngoài lâu vẫn hơn.

Không lâu sau khi hai người quay về phòng bệnh, Cố Hàm lại đến. Nhưng không chỉ có một mình anh, còn dẫn theo một vị nữ sĩ.

Vị nữ sĩ này thoạt nhìn tầm hơn bốn mươi tuổi, nhã nhặn lịch sự lại tao nhã, có một khí chất dịu dàng, tạo cảm giác muốn tới gần, rút ngắn khoảng cách với cô ấy. Người phụ nữ này mặc một áo khoác trắng, vừa nhìn là biết là bác sĩ.

Cố Ngạo có thể đoán ra được vị nữ sĩ này tới đây để làm gì, anh hy vọng sau khi Mẫn Thiều Kỳ nói chuyện cùng với vị bác sĩ tâm lý này, tình trạng có thể tốt hơn một chút.

“Vị này là bác sĩ Ôn, là bác sĩ tâm lý giỏi nhất của viện anh.” Cố Hàm giới thiệu với hai người.

Nếu đổi lại là gia đình khác, có lẽ sẽ thường giới thiệu bác sĩ tâm lý là bạn của mình, như vậy khiến bệnh dễ tiếp nhận hơn, cũng không vì bị nghi ngờ có vấn đề về tâm lý mà sinh ra cảm giác ghét bỏ. Nhưng bản thân Cố Hàm là bác sĩ, anh hiểu rất rõ vẫn đề này phải thẳng thắn tiếp nhận, phải để giữa bệnh nhân và bác sĩ tâm lý có quan hệ tin tưởng lẫn nhau, như vậy có ích cho việc điều trị về sau. Mà Mẫn Thiều Kỳ cũng không còn là trẻ con nữa, không cần thiết phải lừa cậu.

Mẫn Thiều Kỳ cũng không có cảm giác bài xích với vị bác sĩ họ Ôn này, nhưng trước đó không ai nhắc cậu về chuyện này. Có điều cậu thực sự cần nói chuyện với bác sĩ tâm lý, có hiệu quả hay không không quan trọng, quan trọng nhất bây giờ là cậu muốn biết rốt cuộc cậu bị làm sao.

Bác sĩ Ôn hiển nhiên đã được nghe Cố Hàm nhắc tới Cố Ngạo và Mẫn Thiều Kỳ, rất tự nhiên mỉm cười nói: “Chào các cậu.”

Mẫn Thiều Kỳ không hề cảm thấy căng thẳng, trái lại, lại có một cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, có lẽ bác sĩ Ôn đã mang đến cho cậu cảm giác tốt ấy.

“Chào cô, bác sĩ Ôn.” Cố Ngạo gật đầu với cô.

Bác sĩ Ôn mỉm cười, nói với Cố Ngạo: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ là tâm sự với Thiều Kỳ thôi mà.” Thực ra đa phần người nhà và bệnh nhân không phải căng thẳng, mà chỉ là đang lo lắng.

Cố Ngạo gật đầu.

Cố Hàm vỗ vỗ bả vai Cố Ngạo, nói: “Để bác sĩ Ôn và Thiều Kỳ nói chuyện với nhau. Em qua đây giúp anh bê đồ.”

Cố Ngạo nhìn Mẫn Thiều Kỳ ở trên giường, vẻ mặt của Mẫn Thiều Kỳ rất bình thường, không có chút biểu hiểu lo lắng hay căng thẳng nào, anh liền đi tới, nhỏ giọng nói: “Lát nữa anh sẽ về.”

Mẫn Thiều Kỳ gật đầu.

Tuy Cố Ngạo có hơi không yên tâm, nhưng anh biết anh ở lại cũng chẳng giúp được gì, trái lại còn làm ảnh hưởng tới Mẫn Thiều Kỳ. Liền đi theo Cố Hàm ra ngoài..

Đóng cửa phòng bệnh, Cố Ngạo cùng Cố Hàm ngồi xuống băng ghế ngoài hành lang. Thật ra Cố Hàm cũng không có đồ gì nhờ Cố Ngạo bê cả, chỉ là tìm một cái cớ để gọi anh ra ngoài mà thôi.

“Em cũng đừng lo lắng quá.” Cố Hàm nói: “Có rất nhiều chuyện, thật ra Thiều Kỳ còn có khả năng chống đỡ được hơn em đó.”

“Em biết.” Cố Ngạo gật đầu.

“Một lúc nào đó em cũng nên tính đến chuyện tương lai của em và Thiều Kỳ. Dù sao em vẫn luôn không chịu buông tay em ấy, đến khi mọi chuyện rõ rằng rồi, hai đứa cũng đừng để lỡ làng nữa, cùng nhau sống cho thật tốt.”

“Vậy đến khi Kỳ Kỳ khỏe hơn một chút rồi, em sẽ nói chuyện với ba mẹ.” Cố Ngạo nói. Chuyện anh và Mẫn Thiều Kỳ trong nhà cũng chỉ có anh cả và anh hai biết mà thôi. Ba mẹ anh anh đoán chắc ít nhiều cũng nghe được phong phanh, nhưng nếu vẫn chưa hỏi anh, chứng tỏ cũng chưa biết được bao nhiêu.

“Ừ, mang Thiều Kỳ về nhà sớm một chút, Thiều Kỳ cũng an tâm phần nào.” Cố Hàm nói. Anh không lo ba mẹ sẽ phản đối, dù sao cũng đã có anh cả và em tư đi trước, chắc hẳn sẽ không có trở ngại,

Bác sĩ Ôn trò chuyện cùng Mẫn Thiều Kỳ hơn hai tiếng, bác sĩ Ôn mở cửa đi ra. Trên mặt cũng thêm vài phần nghiêm túc.

Cố Ngạo và Cố Hàm đứng lên đi tới, Cố Hàm hỏi: “Thế nào rồi?”

“Chứng trầm cảm tầm trung, có khuynh hướng trở nên nghiêm trọng. Cũng may thái độ của cậu ấy vẫn còn rất tích cực, đồng ý nói chuyện với tôi, đây là một dấu hiệu tốt.” Bác sĩ ôn nói, sau đó nhìn về phía Cố Ngạo, “Cậu ấy nói hai người trước kia là người yêu, sau đó chia tay. Hiện tại cậu đối xử với cậu ấy rất tốt, giống như khi người còn ở bên nhau, nhưng hai người chưa phục hồi quan hệ người yêu, tôi thấy cậu khá mờ mịt. Tôi không biết cậu căn bản không muốn quay lại với cậu ấy hay là cậu đã từng nghĩ tới, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài.”

Cố Ngạo lúc này mới nhận ra rằng quả thực mình quên mất chuyện này. Mấy ngày nay anh đều hôn, đều ôm Mẫn Thiều Kỳ ngủ chung, nhưng không xác định chuyện này với Mẫn Thiều Kỳ.

“Là sơ suất của tôi, tôi muốn quay lại với em ấy.” Cố Ngạo nói.

Bác sĩ Ôn cũng coi như là hài lòng với thái độ của anh, nói: “Vây thì tốt. Mức độ này của cậu ấy chắc chắn phải điều trị kết hợp với thuốc, lúc về tôi sẽ kê đơn thuốc cho cậu ấy, ngày nào cũng phải uống đúng giờ, có thể khiến tâm trạng của cậu ấy ổn định hơn. Nhưng cậu phải hiểu rằng, thuốc cũng chỉ là một phần, sự đồng hành của người nhà, người yêu và bạn bè rất quan trọng. Đây là một quá trình lâu dài, cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Ngoài ra nên để cậu ấy có suy nghĩ về cuộc sống của mình, có một mục tiêu hoặc một hứng thú nào đó, có thể dời đi sự chú ý của cậu ấy, có lợi cho quá trình hồi phục của cậu ấy.”

“Tôi biết rồi.” Cố Ngạo nghiêm túc gật đầu.

“Còn nữa, mỗi ngày dành chút thời gian để giao tiếp với cậu ấy, không nhất định phải có đề tài mới nói, chủ yếu là để cậu ấy nói ra những điều trong lòng của cậu ấy. Lúc cần thiết có thể lặp đi lặp lại một vấn đề, về nhưng điều cậu ấy không muốn nhắc tới hoặc những điều vô cùng quan trọng, nói nhiều ngược lại sẽ khiến thoải mái hơn, từ từ cũng vứt bỏ được chuyện đó.” Bác sĩ Ôn nói.

“Vâng.” Cố Ngạo đáp, sau đó nói: “Để thuận tiện, có thể trao đổi số điện thoại không? Có vấn đề gì tôi có thể kịp thời liên lạc với cô.”

“Đương nhiên.” Bác sĩ Ôn vui vẻ gật đầu, người nhà bằng lòng phối hợp liên lạc, chuyện này với bác sĩ tâm lý bọn họ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Trao đổi số điện thoại xong, Cố Hàm liền cùng bác sĩ Ôn rời đi. Đợi sau khi bác sĩ Ôn kê thuốc xong, Cố Hàm sẽ giúp lấy thuốc.

Quay lại phòng bệnh, Cố Ngạo thấy Mẫn Thiều Kỳ vẫn như khi anh rời đi, ngồi tựa ở đầu giường. Ánh mắt lạc ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cố Ngạo đi tới, đưa tay chạm lên mặt cậu, hỏi: “Mệt rồi sao? Có muốn ngủ một lát không?” Buổi chiều Mẫn Thiều Kỳ không phải truyền, có thể ngủ lâu lâu một chút, dù cho bây giờ đã quá giờ ngủ chưa rồi.

“Không ngủ, muốn nằm một lát.” Mẫn Thiều Kỳ mở miệng nói.

Cố Ngạo gật đầu, đỡ cậu nằm xuống, mình thì ngồi bên giường.

Cầm lấy tay Mẫn Thiều Kỳ, nắn nắn đầu ngón tay của cậu, Cố Ngạo mỉm cười nói: “Nói chuyện nhé?”

“Ừm…” Mẫn Thiều Kỳ khẽ lên tiếng. Vừa rồi bác sĩ Ôn cũng đã nói với cậu, phải giao tiếp thật nhiều, nói ra hết nỗi lòng mình.

“Nói chuyện gì trước nhỉ?” Cố Ngạo cười nhìn cậu.

Mẫn Thiều Kỳ cũng nhìn Cố Ngạo, dường như cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Thế nói chuyện về mẹ em trước đi.” Cố Ngạo nói: “Trước đây  cũng ít thấy em nhắc đến bà ấy.”

Sau khi đọc xong di thư của Mẫn Thiều Kỳ, Cố Ngạo có một cảm giác rằng, ngọn nguồn của tất cả nhưng việc này dường như có liên quan đến mẹ của Mẫn Thiều Kỳ.

Mẫn Thiều Kỳ yên lặng một hồi, mới mở lời: “Mẹ em… tên là Tằng Lệ. Nói thế nào nhỉ? Bà ấy là người thứ ba trong cuộc hôn nhân của ba em, thật ra cũng chẳng vẻ vang gì cho cam. Nhưng bà ấy rất thương em, đối xử với em rất tốt, vậy nên em không thể nào nói không hay về bà ấy cả, bởi vì bà ấy đã trao cho em tất cả tình yêu thương của một người mẹ. Tất nhiên, ba em cũng rất tốt với em, mặc dù không sống chung, nhưng mỗi tuần đều cố gắng dành một hai ngày để ở bên em, như vậy em đã mãn nguyện lắm rồi…”

“Ừm…” Cố Ngạo đáp một tiếng, chờ Mẫn Thiều Kỳ nói tiếp. Tình cảm này Cố Ngạo ít nhiều có thể hiểu được, đây chính là rằng buộc giữa mẹ và con, thứ tình cảm vượt qua qua mọi tình cảm khác. Ít nhất đối với Mẫn Thiều Kỳ mà nói, Tằng Lệ là một người mẹ tiêu chuẩn.

Sau đó Mẫn Thiều Kỳ nói đến chuyện ba đột ngột qua đời, mẹ mắc bệnh, Mẫn Kính Xuyên tìm đến cậu, bảo cậu tiếp cận Cố Ngạo, sau đó để cậu trộm phần giấy tờ cạnh tranh đó.

“Em biết em làm như vậy là không đúng, nhưng em không đợi được nữa rồi. Mẫn Kính Xuyên nói hắn đã tìm được người ghép tủy phù hợp, em phải mau chóng để mẹ được cấy ghép.” Nói đến chuyện năm ấy, tâm trạng Mẫn Thiều Kỳ không tránh khỏi có chút suy sụp, “Chuyện đó em chưa từng đề cập với anh, thứ nhất nếu em nói ra rồi, anh hẳn sẽ biết được quan hệ của em với Mẫn Kính Xuyên, khi ấy anh chắc chắn sẽ không tin tưởng em nữa. Có thể anh sẽ cảm thấy em không đủ tin anh, nhưng trong tình cảnh ấy em thực sự tiến thoái lưỡng nan. Quả thực, anh dẫn em đi gặp Nhị thiếu, nhưng những người khác trong nhà anh em lại chưa từng gặp, cũng không khẳng định rằng giữa chúng ra liệu có thật sự lâu dài hay không, càng không biết thái độ của ba mẹ anh thế nào. Hơn nữa, nếu như anh biết em là do Mẫn Kính Xuyên phái tới tiếp cận anh, có lẽ anh sẽ vứt bỏ em ngay lập tức, đến lúc ấy, em chẳng còn lại gì cả. Thứ hai, anh có thể không quá hiểu Mẫn Kính Xuyên, nhưng ít nhất em hiểu hắn hơn anh. Nếu như em nói với anh tất cả, để hắn biết, hắn chắc chắn sẽ giấu người hiến tặng đi, hoặc viện một lý do nào đó để chúng ta không tìm được. Đến lúc ấy mẹ em phải làm thế nào? Người thích hợp không phải muốn tìm là tìm được, có được một người là phải cảm tạ trời đất. Vậy nên dù cân nhắc thế nào đi nữa, em cũng không thể mạo hiểm được, dù sao đó cũng là mẹ em, em phải cứu bà ấy.”

Mẫn Thiều Kỳ thở dài, “Vốn dĩ em muốn đợi mẹ khỏe lại rồi, em sẽ tới giải thích với anh, dù cho anh không tha thứ cho em, ít nhất cũng sẽ không hận em đến thế. Nhưng không ngờ rằng anh lại đi ra nước ngoài ngay, em không biết rốt cuộc là anh đi đâu, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.”

Cố Ngạo nắm chặt tay của Mẫn Thiều Kỳ, phân tích và lo lắng của Mẫn Thiều Kỳ không phải không có lý, ngay cả anh cũng không dám chắc chắn rằng khi ấy sau khi Mẫn Thiều Kỳ nói ra mọi chuyện, liệu anh có vì cảm giác bị gài bẫy mà làm ra chuyện gì quá đáng hay nói ra những lời khó nghe hay không.

“Nhưng cuối cùng mẹ em cũng không cứu được. Hai ngày trước khi tới đây người hiến tặng đó xảy ra tai nạn xe, thành người thực vật. Vốn dĩ em vẫn còn muốn chờ người đó tỉnh lại, sức khỏe bình phục, còn có thể hiến cho mẹ em. Nhưng kết quả là chưa đầy ba tháng sau, người đó đã qua đời. Sau đó mẹ em cũng không tìm được tủy thích hợp nữa, kiên trì được

hơn một năm thì qua đời.” Nhắc tới mẹ, Mẫn Thiều Kỳ không phải không buồn, nhưng Cố Ngạo đồng ý nghiêm túc nghe cậu nói, cho cậu cơ hội giải thích chuyện năm đó, cậu cố gắng thật bình tĩnh để nói chuyện đó một cách rõ ràng.

Cuối cùng cũng biết được chuyện năm ấy, trong lòng Cố Ngạo vô cùng phức tạp.

Cách làm, nỗi lo lắng của Mẫn Thiều Kỳ, anh đều hiểu rõ, vậy nên càng thêm thương Mẫn Thiều Kỳ. Mẫn Thiều Kỳ mắc chứng trầm cảm, thực sự có liên quan tới anh, mà anh cũng phải chịu trách nhiệm, về sau đối xử với Mẫn Thiều Kỳ thật tốt, để Mẫn Thiều Kỳ có thể hạnh phúc giống như một hoàng tử bé, vậy mới có thể bù đắp được sự áy náy mà anh dành cho Mẫn Thiều Kỳ, cũng xứng với tình yêu ẩn nhẫn mà sâu sắc giữa hai người.