Cửu Công Chúa Vi Tôn

Chương 12: 12: Vui Sướng





Cảm xúc lúc này của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly hiểu hơn hết.
Liễu Ly nhớ về lúc học tiểu học, những bức thư tỏ tình mà mình đã nhận được.
Khi đó, hoa khôi và giáo thảo* luôn dẫn đầu xu hướng thời trang, tên tài khoản và chữ ký* trên các ứng dụng trò chuyện là "ngôn ngữ sao Hỏa" ngầu nhất và thịnh hành nhất, rất được các bạn trong lớp yêu thích.
(*Giáo thảo: trai đẹp học đường, hot boy.

Chữ ký: nó gần giống với mô tả bản thân ở phần tiểu sử trên facebook ý, không có nghĩa là chữ ký)
Trong một lượng lớn thanh thiếu thiếu niên không theo trào lưu, có mấy bạn rất có mắt nhìn người, đến tỏ tình với Liễu Ly, làm Liễu Ly rất cảm động, kể từ đó Liễu Ly tự tin hơn rất nhiều.
Tâm lý của Ninh Tử Thanh lúc này chắc có lẽ cũng giống như thế.
——Trong cung có nhiều hoàng tử và công chúa xuất thân hiển hách như vậy, ấy mà vị quận chúa đơn thuần không giả tạo trước mắt lại chỉ thích một mình ta.

Chủ động trao đổi khăn tay với ta, và luôn mang theo tín vật của ta bên mình...
Nghĩ đến những hành động và việc mà mình đã làm, cảm thấy khó tẩy sạch nổi, nụ cười cứng đờ ở trên mặt, nhìn ánh mắt mong đợi của Ninh Tử Thanh, Liễu Ly không biết phải trả lời thế nào.
Đau đầu thật, nếu nói dối thừa nhận thì cũng không biết sau đó sẽ có phiền phức ra sao; còn phủ nhận thì lại sợ làm Ninh Tử Thanh không vui, xét cho cùng thì xác thực là Liễu Ly đã làm những việc khiến cho Ninh Tử Thanh hiểu lầm.
Nàng nhìn thấy độ hảo cảm của Ninh Tử Thanh lại nhấp nhô, hệt như trái tim đang loạn nhịp của Liễu Ly.
——Chỉ có điều, Ninh Tử Thanh là nghĩ mình đã nhận ra tình cảm của Liễu Ly nên thấp thỏm trong lòng; còn Liễu Ly chỉ đơn thuần là hoảng sợ.
Thấy Liễu Ly mãi không nói gì, Ninh Tử Thanh lại tiếp tục hiểu lầm, vỗ về nói: "...Nếu ngươi ngại thì ta không hỏi nữa."
...?
Liễu Ly đang hoảng sợ, đành phải lờ mờ gật đầu, sau đó giật mình nhận ra có điều không ổn, rồi điên cuồng lắc đầu.


Không, không phải vậy! Ninh Tử Thanh ngươi đừng có "tự biên tự diễn" nữa!
Phản ứng này quá thú vị, làm Ninh Tử Thanh hơi nhoẻn miệng cười, cũng chẳng mau chóng vụt tắt như mọi khi mà đã ở lại trên khuôn mặt của Ninh Tử Thanh rất lâu.
Đến khi Liễu Ly ngượng hết một lúc mới bắt đầu ngẩng đầu lên, Ninh Tử Thanh vẫn còn cười.
Dù không tô phấn son nhưng đã có thể thấy được mấy phần minh diễm động nhân ở ngày sau, thêm vào lúm đồng tiền nhỏ trên má và đôi mắt đan phượng cong cong, cả gương mặt là một niềm vui sướng.
Thiếu nữ non nớt mà lại có khí chất trầm ổn, cùng với nét mặt này, tự động làm người ta thất thần.
Liễu Ly tiếp xúc với Ninh Tử Thanh lâu như vậy, chưa bao giờ thấy nàng cười tươi đến thế, dù thi thoảng có cười thì cũng chỉ thoáng qua.
Lúc này, đối mặt với Cửu công chúa điện hạ hiện ra vẻ mặt như vậy, làm sao Liễu Ly nỡ lòng nói ra sự thật cho nàng được.
Đành phải im lặng, tạm xem như ngầm thừa nhận.
Rất nhanh, Liễu Ly nhìn thấy độ hảo cảm lại tăng lên một chút.
"Độ hảo cảm hiện tại của [Ninh Tử Thanh]: 65 (quân tử chi giao)."
Điều này làm cho Liễu Ly rối rắm, tại sao Ninh Tử Thanh biết mình "thích" nàng mà vẫn tăng độ hảo cảm? Không phải trong nguyên tác không có bách hợp sao? Hả?
Tâm trạng của Ninh Tử Thanh đang rất tốt, để không cho Liễu Ly ngại ngùng thêm, vậy nên đã nhanh chóng đổi đề tài: "Thứ muội của ngươi có ý định hãm hại ngươi, có phải là bất hòa với ngươi không?"
Liễu Ly không phải nguyên chủ nên không biết giữa nguyên chủ và Liễu Như Vận rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán có lẽ cũng do trạch đấu mà ra, thành thật đáp: "Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng giữa đích và thứ thì làm sao mà hòa hợp được? Điện hạ khẳng định hiểu rõ."
Ninh Tử Thanh "ừ" một tiếng.
Ninh Tử Thanh là thứ nữ có địa vị không cao, Liễu Ly không muốn chọc và vết thương của nàng.

Liễu Ly mỉm cười, nhẹ giọng khuyên giải: "Nhưng việc này không áp dụng với điện hạ.


Điện hạ thân phận tôn quý, bất kể là đích hay thứ thì cũng là chân long thiên nữ.

Đừng nói chi..."
"Sao?"
"Đừng nói chi đích thứ chỉ là do người đời áp đặt vào bản thân mình, họ quá chấp nhất với nó, nên mới tranh cãi mãi.

Chỉ cần ta không quan tâm và làm tốt việc bản thân cần làm, thì sẽ không bị ràng buộc."
Ninh Tử Thanh nghe xong, có vẻ trầm tư, hồi lâu mới nói một câu:
"Vậy à."
*
Xuân đi hạ đến, hạ qua thu về, chớp mắt đã là tiết tháng chín trời thu xanh mát.
Trong mấy tháng nay, Liễu Ly đã trải qua một số chuyện, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
Đầu tiên là bệnh của Bảo An quận chúa.

Bảo An đã dừng thuốc, bệnh tình hiển nhiên không chuyển biến xấu giống như trước.


Nhưng rốt cuộc thì Bảo An vẫn mang bệnh trong người, không uống thuốc thì sức khỏe vẫn sẽ tụt dốc, chẳng qua so với nó thì số sinh mệnh giảm chậm hơn mà thôi.

May sao thánh thượng rất thương xót bà, ngày nào cũng ban xuống các loại đồ bổ quý hiếm vào Cung Bồng Lai.

Có những chất bồi bổ này, số sinh mệnh của Bảo An quận chúa giảm một chút, rồi lại về một chút, miễn cưỡng duy trì ở một số cố định, cho nên gần đây không phải quá lo Bảo An sẽ trở bệnh đột ngột.
Tuy vậy người hạ thủ và cách hạ thủ vẫn là một bí ẩn.

Mặc dù Bảo An quận chúa bí mật dừng thuốc, nhưng các cung nữ mỗi ngày hầu hạ kề cạnh, bao giờ cũng có thể nhận thấy một số điều nào đó.

Liễu Ly nghi ngờ rằng người đứng sau đã biết việc dừng thuốc này.

Nhưng người đó lại án binh bất động, không có bất kì hành động nào khác, hiển nhiên kiên nhẫn vô cùng, đủ thấy người này tâm tính trầm ổn, là một người không dễ đối phó.
Liễu Ly gần đây đã phát hiện một tính năng mới của hệ thống: chỉ cần hai người bất kì xuất hiện cùng một lúc trước mặt Liễu Ly, thì Liễu Ly có thể kiểm tra độ yêu thích (độ hảo cảm) lẫn nhau giữa hai người họ.

Liễu Ly tính toán dựa vào cái này để tìm ra người đứng sau.

Nhưng Điện Bồng Lai to thế này, mà độ hảo cảm của tất cả mọi người đối với Bảo An đều là số bình thường, căn bản không có sơ hở nào để nàng bắt được.

Giác quan thứ sáu của Liễu Ly nói cho bản thân biết, nếu việc này không xong thì đối phương khẳng định sẽ còn tiếp tục ra tay với Bảo An.

Mình phải đề phòng nhiều hơn.

Thứ hai, đó là Quốc Tử Học mỗi ba tháng là kiểm tra một lần.

Tất cả các học sinh được yêu cầu làm bài văn căn cứ vào những sách đã học gần đây, đem những điều mình học và cảm nhận thể hiện ra hết.
Liễu Ly nằm ở lớp sơ đẳng nhất, nên khá dễ dàng.

Nhưng ở đầu khác, độ khó tham chiếu theo khoa thi hương, có thể nói là quá khó cho hoàng tử và hoàng nữ.
Đề bài không khó, Liễu Ly nghiêm túc nghiên cứu một thời gian và có thêm Ninh Tử Thanh chỉ giúp, nên bài văn cuối cùng viết rất tốt.

Thế là thái phó phẩy tay một cái là chuyển nàng vào lớp khác phù hợp với độ tuổi của nàng.
Bạn học đều là người quen, như Ngũ công chúa, Lục hoàng tử, Thất công chúa, Bát công chúa...!đương nhiên quan trọng nhất là Cửu công chúa Ninh Tử Thanh.
Khi Liễu Ly bước vào lớp học thì nhìn thấy những người này và bạn độc của họ ngồi cạnh nhau, chỉ có Ninh Tử Thanh lẻ loi một mình.
Liễu Ly tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Ninh Tử Thanh, còn chưa đặt đồ trên tay xuống đã nghe thấy một tiếng giễu cợt: "Quận chúa và Cửu muội muội thân thiết thế sao, ai không biết còn tưởng quận chúa là bạn độc của Cửu muội muội."
Là lời của Bát công chúa Ninh Tử Thuần.
Từ sau sự việc lần đó, Ninh Tử Thuần càng nhìn càng thấy Liễu Như Vận chướng mắt.

Nhưng thân cửu cửu của Ninh Tử Thuần bây giờ đang làm việc dưới tay Sở quốc công, mẫu thân Lý Tiệp Dư ngày nào cũng dặn đi dặn lại, bảo nàng không được đắc tội với Sở quốc công phủ.
Cho nên Liễu Như Vận này vẫn cứ làm bạn độc của nàng.
Ninh Tử Thuần càng nghĩ càng phiền, tức giận với hai người của Liễu gia này ngày một tăng, rồi nghĩ đến mẫu phi luôn bảo nàng làm bạn với Liễu Ly, kết quả Liễu Ly lại chỉ chơi với một Ninh Tử Thanh không được sủng ái!
Bây giờ Liễu Ly xuất hiện trước mặt mình, Ninh Tử Thuần tự động không kìm được mà khích bác..