Dưới ánh trăng, da thịt của Lâm Nhược Hi có vẻ óng ánh long lanh, bóng loáng giống như là ngọc trắng,. Mỗi khi ngón tay của Sở Lâm Phong đụng tới da thịt thì thân thể của nàng đều hơi run rẩy.
Trong lòng Sở Lâm Phong cực kỳ căng thẳng, mồ hôi trên trán không tự chủ được mà nhỏ xuống. Tuy rằng Lâm Nhược Hi nhắm mắt lại, thế nhưng cũng có thể cảm giác được rõ ràng hô hấp của Lâm Phong trở nên dồn dập.
Khi Sở Lâm Phong giải trừ tầng y phục cuối cùng của Lâm Nhược Hi, hắn cảm giác như cả người có một loại cảm giác hư thoát. Mà lúc này da thịt trắng như ngọc của Lâm Nhược Hi lại nổi lên màu đỏ nhàn nhạt.
- Tiểu tử, còn làm gì nữa vậy? Nhanh làm chuyện ngươi nên làm đi!
Trong đầu, âm thanh của kiếm linh lại xuất hiện.
Nếu như âm thanh của kiếm linh không xuất hiện, rất có thể Sở Lâm Phong sẽ không làm gì được. Bởi vì giờ khắc này một vị trí nào đó của hắn đã trướng đến mức khó nhịn, rất cần được thả ra.
Âm thanh của kiếm linh như một gáo nước lạnh, tức thì dội cho Sở Lâm Phong đã rơi vào trong dục vọng tỉnh lại:
- Ngươi không nhìn lén đó chứ?
- Ồ, động tác của tiểu hài tử đáng để ta nhìn lén hay sao? Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, nắm chắc thời gian!
Sở Lâm Phong không có trả lời, hắn biết ý tứ của kiếm linh. Chuyện này nhất định cần rất nhiều thời gian, cho nên hắn vội vàng thoát y phục trên người, sau đó nhào về phía Lâm Nhược Hi...
Có kiếm linh chỉ dẫn, dòm ngó, cho nên từ đầu đến cuối Sở Lâm Phong vẫn duy trì một phần tỉnh táo. Chỉ là, khi hắn tiến vào thân thể của Lâm Nhược Hi, hắn có thể cảm giác được rõ ràng phía dưới truyền đến cảm giác như một dòng nước mát lạnh.
Giống như cả người lập tức tiến vào trong hầm băng vậy, không nhịn được phải rùng mình một cái.
- Nhanh hấp thu Tinh Thần chi lực, truyền Tinh Thần chi lực vào trong cơ thể của nàng ta.
Âm thanh của kiếm linh lại xuất hiện.
Sở Lâm Phong đỏ cả mặt, bị một người nhìn mình làm chuyện như vậy, thực sự có chút ngại ngùng.
Mà Lâm Nhược Hi dưới thân thì lại càng không biết làm sao, cảm giác duy nhất của Sở Lâm Phong chính là nhịp tim đập của nàng càng lúc càng nhanh......
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi hoàn thành ba chu thiên thì đã là lúc tờ mờ sáng, lúc này rốt cục Sở Lâm Phong không có cách nào ẩn nhẫn, vì thế một trận giông tố lập tức diễn ra ở trên đỉnh Lưu Vân Sơn này......
Ánh nắng xuất hiện từ rất sớm, một ngày mới đã đến, hai người Sở Lâm Phong đã mặc y phục xong,. Nếu như không phải mặt cỏ ở nơi này rối loạn như vậy thì ai cũng không biết được, tối hôm qua, ở nơi này đã xảy ra chuyện gì.
- Nhược Hi, nàng có trách ta hay không?
Sau đó Sở Lâm Phong nhỏ giọng hỏi.
- Sẽ không, bởi vì ta yêu chàng!
Lâm Nhược Hi được ban mưa móc lại càng giống như con chim nhỏ nép vào người hắn.
Lúc này, Sở Lâm Phong nhìn thấy một dung mạo khiến cho hắn không thể rời mắt đi được:
- Nhược Hi, nàng...... ấn Ấn ký của nàng......
Sở Lâm Phong còn chưa nói hết lời thì Lâm Nhược Hi đã ngắt lời hắn, nói:
- Sao vậy? Có phải vẫn là dáng vẻ lúc trước hay không?
- Không, không phải,. Nhược Hi, ấn ký trên mặt nàng đã biến mất. Chỉ là ở mi tâm có thêm một điểm màu đỏ, khá giống chu sa của nữ nhân aá.
Nghe thấy ấn ký trên mặt đã biến mất, Lâm Nhược Hi cao hứng nở nụ cười,. Nụ cười kia rất xán lạn, thuần khiết, khiến cho Sở Lâm Phong nhìn thấy vậy không khỏi sững sờ.
Nhìn thấy Sở Lâm Phong vẫn nhìn mình chằm chằm, trên mặt Lâm Nhược Hi hơi đỏ lên:
- Lâm Phong, chàng nhìn gì vậy?
- Nàng thật đẹp!
Đây là cảm nhận duy nhất của Sở Lâm Phong hiện tại,. Lâm Nhược Hi trước mắt giống như là tiên nữ vậy, đẹp đến mức khiến cho người ta khó có thể hình dung.
Được tình lang khen ngợi, trong lòng Lâm Nhược Hi so với ăn mật còn ngọt hơn nhiều, nàng nói:
- Chúng ta trở về thôi, một đêm không về, ta nghĩ mọi người đang rối loạn rồi.
Chờ tới khi Sở Lâm Phong về đến nhà thì người của Lâm gia đã chuẩn bị rời đi.
Khi mọi người thấy nữ tử kéo tay Sở Lâm Phong thì lại càng kinh ngạc đến mức nói không ra lời.
- Đây là ai vậy, thật là đẹp! Từ khi nào Sở Lâm Phong quen biết nữ tử xinh đẹp như vậy chứ? Không phải hôm qua hắn mới đính hôn cùng tam tiểu thư Lâm gia tam tiểu thư sao?
Một đệ tử trong gia tộc kinh ngạc nói.
- Nhìn y phục của nàng rất giống y phục ngày hôm qua Lâm tam tiểu thư mặc aá, liệu nàng có thể là Lâm tam tiểu thư hay không?
- Đầu ngươi có vấn đề sao? Sao nữ tử xấu xí kia có khả năng so sánh với nàng cơ chứ? Sao phế vật này lại quen biết nữ tử như vậy anhỉ?
Tiếng bàn luận không ngừng vang lên, hai người Sở Lâm Phong chỉ cười cười, trong lòng đều rất phi thườngvui vẻ.
Khi người của Lâm gia nhìn thấy Lâm Nhược Hi thì lại càng không biết làm sao, đặc biệt là Lâm Tử Bình. Dù thế nào thì nàng cũng không tin người đứng ở trước mặt mình sẽ là tam muội của mình.
Lâm Nhược Hi xinh đẹp đã vượt qua chính nàng, đây là sự thực mà dù như thế nào nàng cũng không thể tiếp nhận được:
- Ngươi, làm sao ngươi lại biến thành như vậy?
- Nhị tỷ, có phải tỷ rất bất ngờ đúng không? Trước đây không phải tỷ luôn thích khoe khoang mình đẹp ở trước mặt ta hay sao? Bây giờ, ở trong mắt của ta, tỷ cũng chỉ như vậy mà thôi!
Rốt cục Lâm Nhược Hi đã có cơ hội đả kích Lâm Tử Bình.
- Ngươi...... Ngươi......
Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Tử Bình không biết nên nói gì, nhất thời nghẹn lời lại.
Trong lòng Lâm Long cũng là vô cùng khiếp sợ, chỉ là rất nhanh hắn đã khôi phục như cũ, Lâm Nhược Hi biến thành như vậy nhất định có quan hệ với Sở Lâm Phong.
Hắn tỏ rõ vẻ vẻ giận dữ, lại nói với Lâm Nhược Hi:
- Ngươi cũng thật là, có nam nhân đã quên mất nhà của mình. Vấn đề là ngươi còn chưa được gả ra ngoài mà đã dám cả đêm không về, xem sau khi trở về ta trừng trị ngươi thế nào!
Lời này rõ ràng là nói cho Sở Lâm Phong nghe, đương nhiên Sở Lâm Phong sẽ không để cho hắn thực hiện được:
- Lâm Long, ngươi là ca ca của Nhược Hi. Hiện giờ là ta hôn phu của nàng, nếu như ngươi dám vô lễ với Nhược Hi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Nhớ kỹ lời nói của ta. Bằng không đến lúc đó đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, đại cữu tử tương lai của ta!
- Sỉ nhục ngày hôm qua sớm muộn gì ta cũng sẽ trả lại cho ngươi, Sở Lâm Phong ngươi cứ chờ đó cho ta!
Lâm Long nói xong cũng mặc kệ những người khác mà trực tiếp rời đi.
Lâm Tử Bình tỏ rõ vẻ sự thù hận, nàng nhìn Sở Lâm Phong nói:
- Sỉ nhục ngày hôm qua ta cũng sẽ trả lại cho ngươi, ở trong mắt của ta, ngươi mãi mãi chỉ là một tên rác rưởi. Còn ngươi, Sở Nhược Hi, ngươi cũng không phải thứ tốt lành gì.
Sở Lâm Phong không có phản bác, đối với loại thiếu nữ tự cho là thanh cao như Lâm Tử Bình này, hắn cũng lười đấu võ mồm.
Sở Lâm Phong lấy một cây kiếm gỗ ở trên người ra rồi nói:
- Cây kiếm gỗ này là đồ chơi khi còn bé của ta, ta vẫn không nỡ ném nó đi. Hôm nay ta sẽ đưa cho nàng, mỗi khi nàng thấy kiếm gỗ thì sẽ giống như nhìn thấy ta, nhớ kỹ lời ta nói với nàng!
Lâm Nhược Hi tiếp nhận kiếm gỗ, sau đó cũng lấy ra một kiện món trang sức từ trên người,. Đó là một cái ngọc bội màu xanh lam, ở bề ngoài còn hiện ra một chút linh khí:
- Lâm Phong, ta đưa Lam Linh ngọc bội này cho chàng, nó có công hiệu đề thần, có trợ giúp rất lớn đối với việc tu luyện võ kỹ của chàng!
- Lâm Nhược Hi, bại gia nữ nhà ngươi, Lam Linh ngọc bội này là chí bảo của Lâm gia ta. Sao ngươi lại có thể tùy tiện cho người ngoài chứ?
Lâm Tử Bình còn chưa đi xa, sau khi nghe thấy lời nói của Lâm Nhược Hi lập tức dừng chân, xoay người vô cùng bất mãn nói.
Phải biết rằng lúc trước nàng tận tình khuyên nhủ đòi cái ngọc bội này từ chỗ muội muội mà không được. Thế nhưng nhìn thấy Lâm Nhược Hi đưa ngọc bội kia cho Sở Lâm Phong, sao nàng không tức giận được cơ chứ?
- Lâm Tử Bình, đây là đồ vật của ta, ta thích cho người nào thì cho người đó, ai cần ngươi lo chứ? Lâm Phong là vị hôn phu của ta, ta đưa đồ cho chàng thì sai sao?
Lâm Nhược Hi đột nhiên bùng nổ ra tính cách mạnh mẽ làm cho Sở Lâm Phong cảm thấy khó mà tin nổi.
- Ngươi...... Ngươi...... Cứ chờ xem!
Lâm Tử Bình tức giận chạy ra ngoài, nếu như ở đây ở lâu thêm một giây, sợ rằng sẽ làm cho nàng cảm thấy nghẹt thở.
Lâm Thiên và Lâm Động nói một chút vài câu khách sáo với Sở Nguyên Phách. S, sau đó lại cùng Lâm Nhược Hi rời đi,. Sở Lâm Phong nhìn thấy nước mắt trong mắt của Lâm Nhược Hi trước khi đi, trong lòng không khỏi xuất hiện một chút cảm xúc khác thường.
Nhìn ngọc bội màu xanh lam trong tay một chút, trong lòng Sở Lâm Phong lặng lẽ nói:
- Nhược Hi, nhất định ta sẽ vì nàng mà tìm được Băng diễm chi tinh, chờ ta!
Lúc này Sở Nguyên Phách đã đi tới trước mặt Sở Lâm Phong:
- Tiểu Phong, người đã đi rồi còn ở đây làm gì nữa? Đến thư phòng của ta, ta có chuyện muốn hỏi con!
Sở Lâm Phong theo sau Sở Nguyên Phách tiến vào thư phòng, hắn nhớ tới mình đã gần hai năm không có tiến vào trong thư phòng này. Bên trong trang hoàng vẫng giống như ban đầu, một bức tranh chân dung nữ tử trông rất sống động vẫn được treo trên bức tường như trước.
Tranh này vẽ ai, Sở Lâm Phong đã từng hỏi Sở Nguyên Phách vô số lần, phụ thân hắn vẫn không trả lời, chỉ nói là chờ tới khi nào hắn cần biết thì tự nhiên phụ thân hắn sẽ nói cho hắn biết.
- Tiểu Phong, đã gần như hai năm nay con chưa có tới thư phòng này đúng không, hai năm qua con phải chịu bao nhiêu khổ cực oan ức ta đều nhìn thấy. Mặc dù là gia chủ, thế nhưng rất nhiều chuyện ta cũng không thể làm chủ, phụ thân cũng có chỗ khó xử của mình, cũng giống như lần này đính hôn cùng Lâm gia vậy.
Sở Nguyên Phách có chút bất đắc dĩ nói.
- Tiểu Phong không hiểu, lẽ nào trong gia tộc còn có người mà phụ thân phải sợ sao?
Sở Lâm Phong dùng giọng nghi ngờ hỏi.
- Ngồi đi, tình huống bây giờ của Sở gia cũng không phải tốt như con tưởng tượng. Người thực lực yếu nhất trong năm gia tộc lớn ở Lưu Vân thành kỳ thực chính là Sở gia chúng ta. Bốn đại gia tộc khác đều có cao thủ Vũ cảnh tọa trấn, mà bên chúng ta, người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Huyền vũ cảnh cửu trọng thiên, thông gia cùng Lâm gia cũng là biện pháp bất đắc dĩ của chúng ta mà thôi.