Lâu nay Lý thiên hạ gục đối thủ của mình tương đối dễ dàng, những địch nhân bị hắn giết trước giờ cảnh giới đều thấp hơn hắn khá nhiều, hiếm khi hôm nay Lý Thiên gặp phải đối thủ có cảnh giới cao hơn bản thân, cảm giác chiến đấu như vậy làm mỗi tế bào như đang hưng phấn, kích thích khiến Lý Thiên vô cùng sảng khoái.
Một trảo đánh bay kiếm của đối phương, Lý Thiên đạp chân nhảy ngược ra sau, hai người mắt đối mắt với nhau, hắc y nhân vẻ mặt có phần thận trọng, không còn bộ dạng ngạo mạn, mở miệng là muốn lấy mạng Lý Thiên như trước. Sau vài chiêu làm nóng, hắn nhận ra thanh niên trước mắt này không hề đơn giản.
Nhíu mày nhìn kiếm bị một tầng khói đen bao phủ, hắc y nhân dùng linh khí trục xuất ma khí nhưng thân kiếm đã xuất hiện nhiều vết rạn. Hiện tượng kỳ lạ như vậy vẫn là lần đầu tiên hắn trông thấy, lòng càng đánh giá cao Lý Thiên.
Bên kia Lý Thiên nhìn đối phương, lòng âm thầm đánh giá, hắn cần phải tốc chiến tốc thắng, đây là địa bàn Trần gia, nếu viện quân kéo tới, Lý Thiên có mấy cái mạng cũng không đủ.
"Xem ra cần dùng cả U Linh hỏa rồi"
Lý Thiên lòng thầm nghĩ, người đã phóng về phía đối phương, ma trảo trên không vẽ ra vô số chiêu thức bao phủ lấy hắc y nhân. Hắc y nhân kia cũng nhận ra sự nguy hiểm của khói đen kia, quanh thân kiếm bao phủ một tầng linh khí mờ nhạt, kiếm cùng trảo đối chiến cùng một chỗ.
Linh khí màu trắng cùng ma khí mau đen đối chạm gay gắt với nhau không phân được thắng bại. Vốn lý ma khí sẽ chiếm ưu thế nhưng Lý Thiên vẫn chưa chân chính bước vào luyện tâm cảnh, đối chiến với luyện tâm tầng một cũng chỉ ngang hàng. Tuy nhiên Ưng Trảo Thủ của Lý Thiên chiêu thức tinh vi, trùng trùng điệp điệp, đánh cho hắc y nhân đỡ trái đỡ phải vô cùng chật vật.
Hắc y nhân thấy chiêu thức Lý Thiên tinh diêu, lòng hô không ổn, biết võ kỹ đối phương cao hơn mình, hắn cắn răng chém mạnh về phía Lý Thiên, bức người tránh ra xa. Thân hình vừa ổn định, mắt thấy Lý Thiên lại xông tới, hắc y nhân cắn răng, điều động linh khí vào thân kiếm. Cả thân kiếm bao phủ trong linh khí trắng ngà, hắn chỉ kiếm về hướng Lý Thiên
"Xem chiêu của ta đi, Phá Nhật Kiếm, Thập Kiếm Quy Nhất"
Hắc y nhân duy trì tư thế chỉ kiếm về phía Lý Thiên, cả người tăng tốc chạy về phía trước, Lý Thiên nhìn hắc y nhân xông tới, lòng hơi động, mắt nhìn phía trước mũi kiếm kia lại hóa thành mười mũi kiếm bao vây toàn bộ đường tiến của hắn.
Lý Thiên nhíu mày, lòng không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, hay tất cả đều là thật. Tay cầm lên ma đao chém ngang về phía trước, ma đao chém tan tàn ảnh nhưng Lý Thiên lại thầm than trong lòng:
"Không ổn, bị lừa rồi"
Tàn ảnh tan hết, hắc y nhân cười gằn nhìn Lý Thiên, kiếm đâm thẳng vào ngực Lý Thiên, biết tình thế không ổn, Lý Thiên đã ra đao khó có thể thu hồi, chỉ có thể nhích người né tránh chỗ yếu hại, mũi kiếm đâm vào trước ngực, chỉ cánh tim hắn vài centimet. Cố nén đau đớn từ ngực, mặc cho máu tươi thấm ướt cả áo, Lý Thiên vung đao chém ngược vào đầu đối phương, hắc y nhân thấy xuất thủ không thành, vội đạp chân lui về phía sau thuận thế né được chiêu kiếm của Lý Thiên.
Lý Thiên nhìn đối phương lại muốn xông tới, vội điều động ma khí khu trục linh khí đang cắn phá trong cơ thể, thuận tiện phong bế các mạch máu quanh ngực. Mọi chuyện diễn ra vô cùng nhanh, chỉ tích tắt mấy giây, hắc y nhân lại lao tới, kiếm trong tay vẽ ra vô số bóng kiếm đánh về hướng Lý Thiên, mũi kiếm kia như hợp lại thành một mũi khoang linh khí khổng lồ, từ mũi kiếm từng luồng linh khí màu trắng rẽ sang hai bên, mang theo khí thế không thể cản phá.
"Linh cấp võ kỹ, Nhất Kiếm Tuyệt Sinh"
Lý Thiên chịu thiệt một lần, nhìn chiêu thức đối phương công tới, lòng hơi rung động, không ngờ tên này còn có linh cấp võ kỹ, xem ra hôm nay không vận hết chiêu là không được rồi, tay nắm chặt ma đao dần thả lòng, nhẹ buông liền rơi xuống nền gạch phát ra tiếng vang thanh thúy. Lý Thiên cả người thả lòng, hai trảo nơi tay nổi lên hai màu một đen một xanh, lập lòe giữa trời đêm.
"Ngươi có linh cấp võ kỹ thì sao, ta không có sao, Ưng Trảo Thủ, Hợp Trảo Xuyên Tâm."
Lý Thiên hai trảo kết vào nhau, ma khí cùng u linh hỏa dung hòa thành hai màu đen đỏ đan xen phóng ra khí thế to lớn, theo tiếng quát lớn của Lý Thiên, một trảo khổng lồ do linh khí cùng u linh hỏa hợp thành từ tay hắn bắn về phía trước
Mũi khoang linh khí va chạm vào hắc lam trảo của Lý Thiên tạo ra cơn chấn động kịch liệt. Ma khí, u linh hỏa cùng linh khí bắn ra bốn phía kéo theo vố số gạnh lát đường bay loạn tứ tung. Không trung xuất hiện một cơn lốc cuốn phăng mọi sạp hàng hai bên đường, thuận tiện kéo sập luôn hàng rào gạch xung quanh.
Chỗ bọn họ chiến đấu không có dân cư chỉ độc một căn biệt thự rộng lớn, thấy khí thế cao thủ giao đấu, hộ viện trong nhà đã sớm dẫn theo gia chủ chạy mất. Chỉ có một cậu bé mặc trang phục nhung lụa đắt giá, đang trốn dưới một bờ gạch đổ nát nhìn khung cảnh trước mắt mà hai mắt bắn ra từng luồng tinh quang, vẻ mặt ước ao tràn đầy ngưỡng mộ.
"Thiếu gia, người sao còn chưa đi, nhanh nhanh lên".
Từ sau lưng cậu nhóc bỗng xuất hiện một lão quản gia già, lão vội nắm lấy cậu bé kéo đi, cậu bé có vẻ còn xem chưa đủ, luôn miệng kêu la
"Đổng bá, ta còn chưa xem xong mà, ta muốn xem tiếp a"
"Tổ tông của ta ơi, ngài đừng quậy phá nữa, còn ở lại bị vạ lây là chết cả đám đấy"
Mặc cho tiểu thiếu gia vùng vẫy, ông lão nắm lấy cậu nhóc chạy đi như bay, thân pháp vô cùng điêu luyện.