Lý Thiên thức tỉnh hoàn toàn liền cảm nhận biến hóa của cơ thể, hắn có thể cảm thấy sức mạnh tràn ngập khắp toàn thân, chỉ một ý nghĩ có thể điều động ma khí lan tỏa đến từng ngóc ngách trong cơ thể. Lý Thiên nắm tay thành nắm đấm, tâm niệm vừa động liền có một luồng ma khí đen kịt phủ kín nắm tay nhìn qua vô cùng ghê sợ.
"Ma khí, ngươi có ma khí sao, làm sao có thể"
Nhìn ma khí phủ kín nắm tay Lý Thiên, Thôn Thiên Mãng bật thốt, mắt hiện vẻ vô cùng ngạc nhiên rồi như nhớ đến thứ gì đó, kinh hô:
"Chẳng lẽ là ma huyết, đúng chắc chắn là thế"
Lý Thiên cười xem như đồng ý, bên cạnh lão Mã Long nghe thế vui vẻ cười to:
"Ha ha, ta đã nói rồi, hắn chắc chắn sẽ sáng tạo kỳ tích, tuy không có ma thân nhưng nhân loại tu ra ma khí thì càng kinh người rồi, quá tốt rồi, ngươi đã bước vào luyện tâm, luyện hóa kim linh hỏa cũng có vài phần nắm chắc"
Bị lão Mã Long thúc dục Lý Thiên thầm tính toàn thời gian cũng sắp gần một tháng, có vẻ nên đi di tích Phá Lôi tông trước, kim linh hỏa ở đây cũng không thể chạy đi mất được, mà càng quan trọng hơn hắn không nắm chắc mình luyện hóa cả hai dị hỏa liệu cơ thể có chịu nổi hay không, vì thế Lý Thiên rất chân tâm nói:
"Ta nghĩ chắc để lần sau đi, chúng ta còn phải đi Phá Lôi tông nữa"
Lời nói của Lý Thiên làm lão Mã Long cảm thấy rất khó hiểu, chỉ biết đưa mắt nhìn hắn:
"Ngươi làm sao thế, ngươi bây giờ đã là luyện tâm cũng không cách nào vào được đó, mà quan trọng hơn ngươi chẳng lẽ muốn chết, không khu trục hỏa diễm kia làm sao,.. sao"
Lão Mã Long đang nói bỗng dừng lại, ánh mắt chuyển thành kinh dị nhìn Lý Thiên:
"Không đúng nếu vẫn còn đoàn hỏa diễm kia ngươi làm sao luyện hạch tâm được"
Lý Thiên cũng không dấu giếm nháy mắt nói:
"U linh hỏa"
"Ngươi luyện hóa được nó, làm sao có thể"
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của lão Mã Long cùng ánh mắt không hiểu gì của Thôn Thiên Mãng, Lý Thiên cười khổ:
"Là nhờ ma huyết kia, với lại ta chỉ mới bước một chân vào luyện tâm, vẫn chưa là luyện tâm chân chính, được rồi bây giờ rời đi thôi".
Thôn Thiên Mãng thấy Lý Thiên định đi cũng không có ý định ngăn cản, hắn không biết từ đâu móc ra một chiếc lệnh bài đỏ tươi như máu, phía trên in một chữ huyết nổi bật giao cho Lý Thiên:
"Ngươi nhận truyền thừa của chủ nhân cũng coi như chủ nhân của nơi này, lần tới ngươi chỉ cần dùng thần niệm cùng linh lực quán chú vào lệnh bài này sẽ được truyền tống tới đây, khoảng cách xa gần là do tu vi của ngươi quyết định".
Lý Thiên vui mừng thu lệnh bài vào tay, lệnh bài vừa chạm liền biến mất, lần này tuy chỉ nửa bước luyện tâm nhưng hắn cũng đã điều động được linh khí, vừa vặn sử dụng luôn túi trữ vật lần trước thu từ tay tên họ Phạm kia.
Lý Thiên chuẩn bị hết mọi thứ mới nhớ ra việc lần trước, nhíu mày hỏi Thôn Thiên Mãng:
"Thôn Thiên Mãng ngươi có biết trong thông đạo dẫn tới đây có Thiên Ma không"
"Thiên Ma, Thiên Ma gì"
Nhìn vẻ mặt ngờ vực của Thôn Thiên Mãng không giống nói dối, Lý Thiên cũng đành bó tay, ngồi xuống giải thích từ đầu tới cuối. Đến khi nghe hết toàn bộ, Thôn Thiên Mãng ánh mắt hiện vẻ khiếp sợ liếc nhìn sang bên, lão Mã Long gật đầu thể hiện toàn bộ những gì Lý Thiên nói là sự thật.
"Ý các ngươi nói là cửu thiên đã sụp đổ, rất có thể đã rơi xuống trở thành nhất thiên, mà cửu thiên sụp đổ là do Thiên Ma gây ra"
"Đúng vậy"
Lý Thiên cùng lão Mã Long đồng thời gật đầu, Thôn Thiên Mãng như bừng tỉnh vỗ một cái lên đầu cười nói:
"Thảo nào trước đây từng có một con tiểu xà từ đây lẻn ra ngoài chơi, lúc về nó còn khoe với ta ra ngoài đó nó uy phong cỡ nào, ha ha khi đó ta còn cười nó chỉ một con rắn lập tinh cảnh mà đòi tung hoành cửu thiên, tùy tiện lấy một tên đệ tử tông phái bình thường cũng đủ biến nó thành thịt nướng, xem ra lúc đó nó là nói thật rồi".
Thôn Thiên Mãng rất tự tin gật đầu đảm bảo sẽ giải quyết con Thiên Ma kia, thật ra nó cũng rất muốn xem sinh vật có thể hủy diệt Cửu Thiên lợi hại ra làm sao, Lý Thiên cũng rất vui khi nó nhận việc, hắn không muốn lần sau lại tới đụng phải sinh vật kia nữa thì không dám chắc ma đao có cứu hắn một mạng nữa không.
Lý Thiên thu tay đem túi trữ vật bỏ vào túi không cẩn thận làm rớt xuống miếng ngọc bội, đang muốn cuối xuống nhặt lên thì cảm nhận thấy một cặp mắt nóng rực đang nhìn xuống, Lý Thiên ngước đầu nhìn lên khó hiểu nói:
"Gì thế".
"Đây là thổ nhủ linh thạch, ngươi lại có thần vật bậc này sao, có thể có thể cho ta không"
Thôn Thiên Mãng ánh mắt không dời khỏi mảnh ngọc bội dưới đất, giọng nói lắp bắp không dấu được tâm tình lúc này, vui mừng cùng may mắn đan xen lẫn nhau, hắn ngước cặp mắt xà nhìn Lý Thiên. Lý Thiên bị hắn nhìn đến nổi cả da gà vội ném ngọc bội cho hắn
"Được được, cho ngươi, đối với ta cũng không có tác dụng gì"
Lý Thiên có ngu mới không đồng ý, về tình Thôn Thiên Mãng giúp hắn nhiều thế, lấy tính cách của Lý thiên tất nhiên phải báo đáp, về lý hắn lại càng không có lý do giữ, đối với hắn không có tác dụng nhưng với Thôn Thiên Mãng xem ra vô cùng quý giá, càng quan trọng hơn như vậy Thôn Thiên Mãng chắc chắn sẽ thiếu nợ hắn một mối nhân tình. Quả nhiên vừa nhận được ngọc bội, Thôn Thiên Mãng liền xem như báu vật há miệng nuốt xuống, thỏa mãn thở ra một hơi, hắn mới quay đầu nhìn Lý Thiên, như nhìn tên nhân loại này thuận mắt hơn nhiều, lại từ miệng xà phun ra một viên gì nhớp nháp đưa sang cho Lý Thiên nói:
"Đây là xà hạch của ta, lúc ngươi gặp nguy hiểm tồn vong thì bóp nát nó ta sẽ xuất hiện, nhưng chỉ khi không còn cách nào khác thôi, ngươi cũng biết ta mà xuất hiện ở nhất thiên chắc chắn sẽ bị thiên kiếp đánh".