Lý Thiên trong lúc mãng xà lo lắng bức rức bên ngoài, hắn cũng từ chỗ lão Mã Long biết được, con mãng xà này không ngờ là thú nuôi của chủ nhân nơi này. Lý thiên nghe xong nửa tin nửa ngờ nói:
"Làm sao có thể, thời gian qua bao nhiêu lâu rồi, con vật này đến giờ vẫn còn sống sao"
"Nó là Thôn Thiên mãng là dị giới thú thần bất tử bất diệt, nghe đồn khi còn nhỏ nó đã có thể cắn nuốt cả một phiến đại lục, trưởng thành hoàn toàn có thể thôn phệ cả âm dương ngũ hành, nhật nguyệt tinh không, thậm chí có thể thôn phệ quy tắc thiên đạo, sinh tử luân hồi không có nghĩa lý gì với nó, nếu muốn nó liền có thể cắn nuốt cả cửu thiên cũng không thành vấn đề. Tất nhiên đây chỉ là ta nghe đồn, tuy không hoàn toàn như thế nhưng đây quả là thần thú thời hồng hoang. Thời ta còn ở với chủ nhân nó chỉ mới là con non to bằng con giun, không ngờ bây giờ đã lớn như vậy."
Lý Thiên bị thân thế con mãng xà trông hơi ngốc bên ngoài làm cho choáng váng, mới nghe liền oách như vậy, đùa ta sao, Lý Thiên cười khổ trong lòng:
"Ta mới chỉ là luyện thể thôi có cần lôi hết bao nhiêu quái vật đến bên cạnh như vậy không".
Lý Thiên không dám chần chờ sau khi thấy con vật to lớn kia muốn chôn hắn thật liền hô to, không biết do hô lớn động đến vết thương hay bị đả kích quá nhiều không ngờ mắt trắng dã, hôn mê tại chỗ.
Lúc Lý Thiên tỉnh lại liền phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng trúc nhỏ, gió từ bên ngoài thổi vào mang theo hương vị tươi mát phả vào mặt Lý Thiên làm hắn hiếm khi có cảm giác yên bình như vậy, mọi phiền não dường như hoàn toàn tan biến. Cảm nhận có tia linh khí từ bên dưới tiến vào người lan toả toàn thân, Lý Thiên thoải mái không kìm được rên khẽ một tiếng, đến lúc này hắn mới giật mình nhìn xuống, chiếc giường hắn đang nằm lại làm bằng bạch ngọc trắng toát như tuyết, trong thân ngọc có nhiều đường mỏng như sợi chỉ uốn lượn qua lại như vật sống, hắn đếm tổng cộng có chín đường chỉ mang màu sắc khác nhau như đại diện cho chín nguyên tố của thiên địa.
Lý Thiên dù ngốc tới đâu cũng nhận ra đây không phải là vật bình thường, hắn còn bất ngờ phát hiện tinh thần tươi tỉnh thoải mái lạ kỳ, mọi phiền não bám lấy hắn bấy lâu như đều tiêu tán, Lý Thiên có cảm giác như tiến vào cảnh giới không minh, trong đầu trống rỗng khác thường, mọi ý nghĩ đều tiến vào cảnh giới vô ngã.
Bên ngoài nhà trúc là một rừng trúc tuyệt đẹp, lá trúc theo gió rơi nhẹ xuống đất, phấp phới trong cảnh sắc xanh biếc xung quanh, cách rừng trúc không xa có một khoảng đất lớn, lúc này Thôn Thiên Mãng đang lười biếng nằm dài ở đó, ngay cạnh đầu nó là Huyết Sát ma đao, trên thân đao để một viên ngọc không rõ từ viên ngọc chiếu ra một bóng hình già nua, từ miệng bóng hình kia phát ra âm thanh quen thuộc:
"Tiểu xà ngươi ở đây bao lâu rồi, có biết biến hoá bên ngoài không".
Thôn Thiên Mãng lười nhác lẽ chiếc lưỡi chẻ đôi của mình phát ra thanh âm nhàm chán:
"Ta chỉ ở suốt trong đây nào biết cái gì bên ngoài, đến thời gian bao lâu rồi ta cũng lười đếm, mà không ngờ ma đao ngươi cũng sinh ra linh tính rồi đấy"
Bóng hình kia đúng là lão Mã Long, đao linh của Huyết Sát ma đao, lão nghe thế liền bất mãn nói:
"Cái gì mà không ngờ, ta vốn chính là bản nguyên thạch, còn không sinh ra linh tính sao, chỉ là sớm muộn thôi"
"Xì còn dài dòng, ta nghe nói trong chín viên bản nguyên thạch được rèn thành vũ khí, lão chính là người sinh ra linh tính chậm nhất".
Lão Mã Long nghe xong tất nhiên không phục lên tiếng cãi lại:
"Bọn họ chủ yếu dùng thần vật tế luyện, nào so được với ta tắm trong máu huyết mà tự thành linh tính, hơn cái bọn dựa vào ngoại vật kia gấp trăm ngàn lần".
Thôn Thiên Mãng cũng không thèm cãi lại lão, chỉ nhàn nhã nằm đó, đuôi lâu lâu lại đập mạnh một cái xuống nền đất bốc lên khói bụi mịt mù, đang lúc nó định nói gì đó thì đầu xà dưới đất bỗng ngẩng cao nhìn về hướng rừng trúc. Bên kia lão Mã Long cũng quay qua đó từ sớm, cả hai liếc mắt nhìn nhau, lão Mã Long nhíu mày nói:
"Không phải ta nhìn lầm đấy chứ, linh khí hình như đang tụ tập về đó".
Thôn Thiên Mãng âm trầm gật đầu, cái đầu to lớn lại lắc qua lắc lại có chút không chắc nói:
"Ngươi không nhầm đâu ta cũng cảm nhận được".
Rồi như nhớ ra gì đó, nó liếc mắt nhìn lão Mã Long:
"Hình như chúng ta đặt tên nhân loại kia trong nhà trúc của chủ nhân thì phải"
Lão Mã Long vô thức gật đầu:
"Thì đúng thế, hắn bị thương nặng thế, không dùng giường ôn tuyền sao hắn mau hồi phục được, khoan đã không lẽ là hắn"
Giọng nói lão Mã Long chuyển từ bình thản sang hốt hoảng, bên kia Thôn Thiên Mãng liền tiếp lời:
"Ngộ Đạo".